“Tại hạ Kiều Ứng Hiên, gia huynh Kiều Ứng Trạch, tiểu huynh chính là đệ đệ nhà tẩu tẩu đi?”
Kiều Ứng Hiên lưu loát nhảy xuống lưng ngựa, mỉm cười hướng về Cung Trác Lương chắp tay hỏi.
Kiều Ứng Hiên trước đó đã nghe nói qua tình huống trong nhà của tẩu tử (chị dâu), là phú thương số một số hai Bạc thành, nghe nói gia chủ mẫu thân rất lợi hại, có một ca ca ruột đã trưởng thành, nhưng là cũng không chịu thua kém, còn sinh thêm một đệ đệ so với tiểu tẩu tử nhỏ hơn một tuổi, đoạn thời gian trước nghe nói là bị đuổi khỏi nhà, hẳn chính là thiếu niên ở trước mắt.
“Tiểu đệ Cung Trác Lương, kiến quá Kiều nhị ca.”
Bày ra một nụ cười lễ phép khách khí, Cung Trác Lương hướng về Kiều Ứng Hiên đưa tay chắp tay hoàn lễ, cũng đem thanh âm đè thấp hai bậc để trả lời.
Cung Trác Lương trong lòng có chút kì quái Kiều Ứng Hiên như thế nào lại đến nơi này, lúc trước hắn ta rời nhà đã muốn nửa tháng, nghe nói là đến nhà bằng hữu làm khách, hiện tại vội vả thúc ngựa chạy tới như vậy, chẳng lẽ là trong nhà có việc gì gấp? Kia cũng không cần Kiều nhị công tử tự mình đến thông báo a.
Lại nói tiếp từ lúc Cung Trác Lương vào Kiều gia, tổng cộng chỉ gặp qua tiểu thúc này năm lần mà thôi, hơn nữa nói cũng chưa nói được vài câu, cho nên Cung Trác Lương căn bản không sợ hắn ta nhìn thấu cái gì.
Cung Trác Lương tối hôm qua được lễ vật của Kiều Ứng Trạch, tâm tư đã bị y làm cho lung lay, hắn vốn định dùng tên Cung Trác Lương ra sách an ủi khích lệ chính mình, chân chính mặc vào nam trang lại luyến tiếc cỡi ra, vì thế liền cùng Kiều Ứng Trạch bàn bạc tính khả thi của kế hoạch một người giả trang thành hai người, mà Kiều Ứng Trạch đến cuối cùng không nở rời xa hắn, vì thế hai người liền thương lượng quyết định đối sách.
Cuối cùng vì lo lắng lâu dài, Kiều Ứng Trạch đem thân phận Cung Trác Lương nói cho Hàm Thư cùng Kiều Minh, hai người kia đối Kiều Ứng Trạch trung thành là không thể nghi ngờ, có hai người bọn họ hơn nữa có Nhược Lam che dấu, kế hoạch này của Cung Trác Lương mới có thể chân chính thực thi, về phần Nhược Tử vướn bận, Cung Trác Lương đã sớm lấy lí do chuẩn bị sinh thần (sinh nhật) cho Cung phu nhân, sáng sớm hôm nay sẽ đưa đi Cung gia.
Cung Trác Lương cũng không sợ nàng ở trước mắt Cung phu nhân khóc lóc kể lể châm ngòi và vân vân, nàng càng đem người của Kiều gia nói cho đáng ghét, lại càng có thể làm cho Cung phu nhân sợ ném chuột vở đồ, không dám cùng Cung Trác Lương trở mặt.
“Cùng tẩu tử cũng thật giống, giống nhau người xinh đẹp lanh lợi, ngươi đến đây chính là ở tạm?”
Đỡ lấy cánh tay đang chuẩn bị thi lễ của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Hiên nghiêng đầu tinh tế đánh giá hắn, trong lòng đã muốn sinh ra ý thân thiết gần gũi.
Kiều Ứng Hiên tính cách sang sảng đại khí, kết giao bằng hữu cũng không quan tâm đến thân phận địa vị toàn bộ đều xem ở duyên phận, Cung Trác Lương ở trong mắt người khác là bị Cung gia xua đuổi là con vợ kế nghèo hèn, Kiều Ứng Hiên xem trong mắt xem ra cũng là sạch sẽ tuấn tú, là mỹ thiếu niên đáng giá kết giao.
“Ân, gặp tỷ tỷ, tỷ phu không chê bai, giữ ta lại đây ở mấy ngày.”
Nghĩ đến Kiều Ứng Hiên là đem chính mình cho rằng đến ăn chựa thân thích, nụ cười trên mặt Cung Trác Lương phai nhạt dần, tầm mắt đảo qua cánh tay hắn ta đang đỡ cánh tay chính mình, Cung Trác Lương ra vẻ ngượng ngùng rút tay về, thoáng cùng Kiều Ứng Hiên giãn ra khoảng cách.
Cung Trác Lương biết, chính mình hiện tại là thân phận tiểu tử nghèo hèn bị đuổi ra khỏi nhà, đến nơi này của tỷ tỷ tự nhiên sẽ bị cho rằng là xin giúp đỡ, Kiều Ứng Hiên có suy nghĩ này hắn cũng không kì quái.
Bất quá Cung Trác Lương cũng không muốn con người mới của chính mình mới sống lại bị đẩy xuống một cái hố bẩn, lúc trước cũng đã cùng Kiều Ứng Trạch nghĩ lí do thoái thác tốt rồi, đã nói hắn rời đi Cung gia sau ra ngoài lưu lạc, nhờ giúp được một quý nhân mà được rất nhiều tạ lễ, nhớ kỹ thân tình cùng tỷ tỷ, vì thế nghĩ muốn nhờ tỷ tỷ. tỷ phu giúp đỡ ở Bạc thành giúp mua một chút đất vườn nương rẫy, cứ như vậy, sự xuất hiện của hắn là có thể danh chính ngôn thuận.
“Kia tình cảm thật tốt, ta a là tới cầu ca ca cùng tẩu tử thu lưu, ta còn sợ quấy rầy sự thanh nhàn của bọn họ, có ngươi ở đây nhưng thật ra có thể chơi cùng với ngươi.”
Kiều Ứng Hiên cũng là thật thận trọng, thấy Cung Trác Lương rút tay ra liền chủ động giữ chặt lại tay hắn, sau đó chụp lên nắm trong tay kia của mình, lúc này mới cười ha ha buông hắn ra.
“Ân.”
Khóe miệng ẩn ẩn co rút, Cung Trác Lương như trước khách khí tươi cười ứng đối, chính là nhìn đại nam hài trước mắt khỏe mạnh sang sảng, trong đầu hắn lại hiện ra bộ dáng cô độc bệnh tật ốm yếu của Kiều Ứng Trạch…… Cung Trác Lương theo bản năng đem mu bàn tay bị nắm qua vòng đến phía sau chà chà, ở góc độ mà Kiều Ứng Hiên không nhìn thấy.
“Ca ca cùng tẩu tử hẳn là đã biết ta đến đây, ta đi trước gặp bọn họ, ngươi đi cùng ta không?”
Kiều Ứng Hiên dắt ngựa quay đầu lại hỏi Cung Trác Lương, được sự đồng ý của hắn, thỏa mãn đi bộ cùng Cung Trác Lương đi về phía cửa lớn, nơi đó đã có Kiều Minh dẫn người chờ đợi, hắn để cho người hầu đem ngựa của Kiều Ứng Hiên đi an trí, sau đó lấy ánh mắt hỏi người nhìn về phía Cung Trác Lương, được đối phương ám chỉ không có chuyện gì, liền tự mình dẫn Kiều Ứng Hiên cùng Cung Trác Lương đi gặp Kiều Ứng Trạch.
Kiều Minh đến nay còn không dám tin tưởng, thiếu phu nhân xinh đẹp như vậy cư nhiên lại là một nam tử, hắn cùng Hàm Thư đã rối loạn cho đến trưa, hiện tại mới tính là hoãn được một chút kinh ngạc, bất quá bọn họ hai người chính là chỉ nghe mệnh lệnh từ đại thiếu gia, nếu đây là quyết định của thiếu gia, hai người bọn họ sẽ dùng hết toàn lực bảo hộ bí mật của thiếu gia cùng thiếu phu nhân, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện làm tổn hại đến thiếu gia.
Kiều Ứng Trạch ở thư phòng chờ hai người, hôm qua y trải qua một ngày đi đường mệt nhọc, bệnh đã chuyển biến tốt lại có xu hướng trở nặng lại, cho nên giữa trưa cùng Cung Trác Lương vừa diễn trò người quen xong, liền ở trong thư phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hiện tại nghe được Kiều Ứng Hiên đến đây, lúc này mới đứng dậy thu thập thư phòng một chút.
“Nhị đệ như thế nào đột nhiên đến đây? Cũng không kêu người thông báo trước để tiếp đón, chúng ta ngày hôm qua cũng là vội vàng tới, sân cũng còn chưa thu thập sạch sẽ, làm cho nhị đệ chê cười.”
Huynh đệ đang lúc làm lễ chào nhau, liền phân biệt ngồi xuống, Kiều Ứng Trạch ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa, trên mặt là vẻ thản nhiên, hoàn toàn không thấy Cung Trác Lương tùy ý thoải mái ngồi một chỗ.
Không phải trường hợp thời gian quan trọng gì, thúc tẩu trong lúc đó tránh hiềm nghi ít chạm mặt là chuyện bình thường, cho nên Cung Trác Lương cũng không thay đổi trang phục tới gặp mặt, chỉ để cho Kiều Ứng Trạch ứng phó tốt, kết quả là hắn lấy thân phận em vợ của Kiều Ứng Trạch, thoái mái cùng hai người nói chuyện phiếm trong thư phòng.
“Đại ca lời này thật khách khí xa lạ, ta a, kỳ thật là tới nơi này của ca ca tị nạn đó.”
Đối mặt Kiều Ứng Trạch ngữ khí thái độ khách khí xa cách, Kiều Ứng Hiên trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh liền lấy ý cười lấp đầy, hắn ta cũng không sợ ở trước mặt ca ca mất mặt, liền đem hết thảy nguyên nhân sự tình kể rõ.
Nguyên lai đêm qua Kiều Ứng Hiên trở về nhà, liền nhìn thấy Kiều phu nhân vành mắt hồng hồng vẻ mặt vừa mới khóc xong, hỏi ra mới biết được là bị một di nương ngạo mạn làm cho tức giận, Kiều lão gia sau khi trở về lại trách cứ Kiều Ứng Hiên làm việc không đàng hoàng, lại nói Kiều phu nhân cưng chiều con mặc kệ không dạy dỗ linh tinh, Kiều Ứng Hiên tức giận liền chống đối lại Kiều lão gia, nói gã ‘lão phong lưu, cưng chiều thiếp diệt thê’, thiếu chút nữa bị Kiều lão gia dùng gia pháp, vì thế sáng hôm nay mới bị Kiều phu nhân đẩy khỏi nhà, hắn ta trong lòng buồn phiền ở trong thành đi dạo loanh quanh một chút, sau lại nghĩ đến ca ca đang ở ngoài thành, vì thế liền một người một ngựa hướng ngoại thành đi tới.
“Ngươi cùng phụ thân đối chọi, có thế nào được chứ? Đã như thế, ngươi liền tạm thời ở lại nơi này, chờ phụ thân bớt giận chút, nhanh chóng trở về bồi một chút là không có việc gì nữa.”
Kiều Ứng Trạch lưu lại một chút nguyên nhân trong lòng đối với đệ đệ ruột gặp khó khăn mà sinh thân cận, nhưng là biết hắn đối với mình quan tâm và bảo hộ huynh trưởng, Kiều Ứng Trạch không muốn Kiều Ứng Hiên đắc ý khi có người khen ngợi, cũng không keo kiệt làm hậu thuẫn cho hắn, thời điểm đệ đệ gặp khó khăn giúp đỡ chiếu cố hắn.
“Ta lại không có nói sai, đã biết ca ca.”
Kiều Ứng Hiên trong lòng khó chịu, nhưng ở nhà mình trước mặt huynh trưởng cũng không dám làm càn, cũng không có dũng khí cùng hắn cãi nhau, cũng chỉ có thể rầu rĩ không vui đáp ứng rồi đi xuống.
Lại nói tiếp cũng lạ, Kiều Ứng Hiên ngay cả người cha tri phủ của mình còn không sợ, lại duy nhất đối với thiếu niên cử nhân là huynh trưởng của mình kính sợ hâm mộ, thương tiếc huynh trưởng ốm yếu, lại cảm thấy được chính mình được mẫu thân trân trọng phụ thân coi trọng lại để hắn chịu thiệt thòi, vì thế ở trước mặt huynh trưởng lại càng trở nên nhu thuận hơn, sợ hắn phiền chán chính mình.
“Ngươi một đường tới cũng mệt mỏi, trước xuống phòng khách nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối làm một chút thịt lợn mật ong nướng ngươi thích ăn được không?”
Nhìn thấy trên mặt Kiều Ứng Hiên ẩn ẩn ủy khuất mất mác, trong lòng Kiều Ứng Trạch cũng căng thẳng, ngữ khí không khỏi nhu hòa một chút, về phần nói Kiều nhị thiếu thích ăn thịt, đó cũng là sự tình trong Kiều phủ mà không người không biết không người không biết.
“Cám ơn ca ca. Trác Lương, ngươi cũng ở khách phòng đi? Vừa lúc buổi tối chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện.”
Nhạy cảm nhận thấy Kiều Ứng Trạch thái độ dịu đi, Kiều Ứng Hiên vội vàng cười ha ha đồng ý, đảo mắt nhìn thấy Cung Trác Lương đang chú ý huynh đệ bọn họ nó chuyện, nhớ tới đứa nhỏ này ở trong nhà nhất định là chịu rất nhiều khổ cực, trong lòng không khỏi sinh ra chút thương tiếc, hơn nữa hắn là em vợ của ca ca mình, Kiều Ứng Hiên liền chủ động thân cận với hắn.
“Này….”
Cung Trác Lương nhiệt tình nghe thành tựu của Kiều Ứng Hiên, đang nghỉ ngợi tối hôm qua trong nhà có nhiều trò hay, đột nhiên bị Kiều Ứng Hiên kêu tên, hắn ngẩn người theo bản năng nhìn về phía Kiều Ứng Trạch.
“Trác….. Lương Nhi hắn không ở phòng khách, tạm thời ở trong viện, hắn hôm nay cũng là mới tới, buổi tối hai tỷ đệ họ muốn tâm sự.”
Kiều Ứng Hiên gọi Trác Lương làm cho Kiều Ứng Trạch nhíu mày, lại nhìn thấy ánh mắt trưng cầu của Cung Trác Lương mới giãn ra, ngữ điệu liền đạm nhạt lời nói của Kiều Ứng Hiên phủ định.
Cung Trác Lương mười hai ở cùng tỷ tỷ, trong viện của tỷ phu có nói ra, Kiều Ứng Hiên mười sáu tuổi nếu tiến vào ở thì cũng quá thất lễ, Kiều Ứng Trạch mới sẽ không để cho hắn buổi tối cùng vợ của mình ‘trò chuyện’ đâu (PH: Câu này nghe dễ thương quá).
“Nga, như vậy a, về sau sẽ tìm cơ hội.”
Kiều Ứng Hiên nghe vậy có điểm thất vọng, nhưng hắn nghĩ muốn cùng Cung Trác Lương thân cận nhưng tỷ đệ người ta cũng càng cần hơn đi, vì thế chỉ có thể tạm thời từ bỏ, để cho hạ nhân dẫn đến phòng khách nghỉ ngơi.
“Lương Nhi?”
Ở trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Cung Trác Lương cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Kiều Ứng Trạch, âm cuối kéo dài ra một vòng.
“Ngươi… Không thích ta gọi như vậy sao?”
Kiều Ứng Trạch ngượng ngùng rụt lui về phía sau, biết mình cẩn thận về điểm này bị Cung Trác Lương phát hiện, nhưng y thấy Kiều Ứng Hiên gọi Cung Trác Lương thân mật như vậy, trong lòng sẽ cảm thấy không thoái mái.
“Như thế nào lại vậy, ta đương nhiên thích ngươi kêu như vậy, tướng công.”
Hai tay chống lên nắm ta trên ghế dựa, Cung Trác Lương đem tướng công nhà mình đang khốn quẫn vòng ở giữa mình và ghế dựa, chọc chọc vành tay người ta gọi một tiếng tướng công, đem Kiều Ứng Trạch kêu đến thân mình tê tê.
“Trác Trác…..”
Kiều Ứng Trạch ổn định hô hấp, nghiêng gương mặt nhìn miệng Cung Trác Lương đang cười, sau đó mấp máy môi, hơi hơi nghiêng đầu thuận theo.
Cảm giác được Kiều Ứng Trạch dò xét đưa lưỡi tới, Cung Trác Lương gợi lên khóe miệng mở ra khớp hàm, nhận lấy Kiều Ứng Trạch chủ động, thầm nghĩ tiểu tướng công nhà hắn nhưng thật ra học được cũng rất nhanh…..
XXXXXXXXX
Bởi vì có ‘cậu em vợ’ nào đó cùng với ‘người em chồng’ nào đó hai khách nhân ở lại, cơm chiều tự nhiên không cần không cần ăn cùng nữ quyến, cho nên Cung Trác Lương vẫn là dùng thân phận của mình, cùng hai huynh đệ Kiều Ứng Trạch ở bên ngoài sảnh dùng cơm.
Sau khi ăn xong, Kiều Ứng Hiên quấn quít lấy hai người uống trà nói chuyện phiếm, nói nói liền hỏi Cung Trác Lương có thể cưỡi ngựa bắn cung hay không, bình thường ở nhà thường choi những thứ gì.
“Ta thuở nhỏ được dưỡng ở trong nhà, ngay cả cửa phủ cơ hồ đều không có bước qua, cũng chưa từng học qua những thứ này, cũng không có gì hay đùa, khi rảnh rỗi đều là xem chút tạp thư thôi.”
Cung Trác Lương nhớ tới chủ nhân thân thể này thời thơ bị nha hoàn làm cho cũng thật uất ức, một nam hài tử cả ngày buồn ở trong phòng làm nữ công, không thành con gái mới là lạ, đương nhiên, những việc này hắn sẽ không nói tới.
“Cũng là một người yêu đọc sách, khó trách cùng ca ca hợp ý như vậy, bất quá ngươi không học qua cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ, không biết lạc thú của những điều này, không bằng về sau ta đến dạy ngươi, chúng ta ngày mai đi cưỡi ngựa đi, phụ cận trong rừng có rất nhiều động vật nhỏ, còn có thể săn thú, ta sẽ dạy ngươi bắt chim như thế nào có được không?”
Kiều Ứng Hiên cũng không phải là người ham chơi như thế, nhưng hắn xem Cung Trác Lương còn nhỏ tuổi liền giống như ca ca mình yên tĩnh ổn trọng, còn nghĩ thời điểm chính mình mười hai tuổi đã muốn sôi nổi chạy loạn nỗi ngày như kẻ không nhà, đã nghĩ muốn dùng vài thứ kia đến chơi đùa với hắn, quả nhiên chính mình còn chưa nói xong, ánh mắt Cung Trác Lương đã lòe lòe tỏa sáng, bất quá hắn không lập tức đáp ứng, mà là dường như nhìn về phía ca ca hỏi, này có điểm làm Kiều Ứng Hiên chua xót, nghĩ thầm đều là ngày đầu tiên gặp mặt, như thế nò hắn cùng ca ca thân cận như vậy, đối với mình đều là khách khí tức giận chứ. (PH: Anh có phải tiểu tướng công nhà người ta đâu)
Cưỡi ngựa săn bắn a……
Cung Trác Lương hăng hái, này Z quốc ở hiện đại dù có tiền cũng không hưởng thụ được a, về phần nói lái xe xe mang súng trộm săn bắn, cùng loại kỵ mã giương cung cảm giác có thể giống nhau sao! Vận động nhiệt huyết như vậy, làm cho Cung Trác Lương không thể bình tĩnh, vì thế hắn đưa đôi mắt trong mong nhìn về phía tiểu tướng công của mình, mãnh liệt hướng y truyền đạt nguyện vọng.
“Lương Nhi còn trẻ lại chưa từng được học qua cưỡi ngựa bắn cung, trong điền trang cũng không có ngựa cùng trang phục cung tiễn….”
Kiều Ứng Trạch trong lòng tự nhiên lo lắng Cung Trác Lương đi cưỡi ngựa săn thú, hơn nữa là còn đi cùng Kiều Ứng Hiên, hơn nữa y nói đều là lời thật lòng, chính y căn bản sẽ không cưỡi ngựa, trong điền trang tự nhiên sẽ không có đồ vật này nọ a.
“………”
Cung Trác Lương nghe vậy cũng không trả lời, chính là nhíu đôi mày một chút, đáng thương như vậy tiếp tục nhìn Kiều Ứng Trạch, mà Kiều Ứng Hiên nhìn hắn lại nhìn ca ca mình, cũng học đôi mắt trông mong nhìn qua, cùng nhau gây áp lực tinh thần.
“……. Hôm nay muộn rồi, sáng sớm ngày mai ta cho hạ nhân hồi phủ lấy đồ vật qua đây, quần áo của Lương Nhi cũng cần ần chuẩn bị, các ngươi ngày mốt hả đi chơi,”
Bị bộ dáng của Cung Trác Lương nhìn cho không còn cách nào khác, Kiều Ứng Trạch tuy có chút không tình nguyện, cũng vẫn là mềm lòng đáp ứng, hơn nữa khi nhìn thấy Cung Trác Lương nho nhỏ đắc ý tươi cười sáng lạn, Kiều Ứng Trạch cũng nhịn không được cong cong khóe miệng, bắt đầu cân nhắc đem hai bộ y phục của mình sửa lại làm cho hắn bộ y phục cưỡi ngựa bắn cung, Tình Họa không ở đây, xem ra phải làm cho Hàm Thư cùng Nhược Lam vất vả chút…..
Nhưng lại vừa thấy Kiều Ứng Hiên bộ dáng mảnh liệt nhìn chằm chằm vợ của mình, khóe miệng Kiều Ứng Trạch lại hạ xuống…. Y vẫn không muốn để Trác Trác đi a.
Mà Tiểu Kiều không biết trong lúc vô tình lại chọc giận huynh trưởng, lúc này đang nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Cung Trác Lương thầm khen, tiểu ca nhi (cậu em nhỏ) đáng yêu tuấn tú như vậy, nhất định phải thân cận mới được a.
****
*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kiều Ứng Hiên (lui ở góc tường): ta lại không biết tình hình thực tế, cũng không động não suy nghĩ cái gì, ta chỉ là muốn cùng Cung gia đệ đệ kết giao bằng hữu a T-T
Mỗ Lạc: Sờ sờ…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...