Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục
- Cầm, ngươi ở đây, cứu ta. Tên hỗn đản, ngươi bảo làm quản gia cho ta 1 tháng sẽ chăm lo bảo vệ ta cơ mà. Ngươi tên hỗn đản, không giữ lời, sắc lang..vv.
Nước mắt dần dần chảy xuống trên khuân mặt nàng. Nàng nhớ 1 tháng vừa qua sống với tên hỗn đản ấy. Nhớ món ăn hắn nấu tràn đầy ấm áp. Nhớ những lúc cãi nhau, nhớ những lúc nàng hắn cùng Hisako cùng nhau chơi bài. Tên khốn đấy toàn thắng khiến nàng bị vẽ kín cả mặt. Nhớ cả mấy lần hắn ngã rồi thản nhiên nhận xét. Erina muốn sống trong cái cảm giác vui vẻ ấy. Người xưa có câu mất rồi mới thấy quý. Bây giờ nàng bị nhốt thế này mới nhận ra giờ phút trước kia nó hạnh phúc đến nhường nào.
- Tên hỗn đản. Ngươi bảo chi cần ta gọi ngươi sẽ xuất hiện cơ mà. Tên hỗn đản ngươi ở đâu. Cứu ta.
Nàng ngửa mặt lên mà hét trong nước mắt.
- Uy, ta vất vả mới đến được đây thế mà vừa đến lại ăn chửi thế a.
Từ ngoài của sổ, có tiếng nói vọng vào.
Chỉ thấy 1 cái lưỡi dao cắt qua. Cái cửa sổ ấy và cả song của bằng thép bị cắt rời. Một thân ảnh bình thường hiện ra trên bệ của sổ hiện ra cười với nàng:
- Uy, ai trêu nữ hoàng của chúng ta phát khóc thế này. Ngoan không thành ngáo ộp dọa trẻ con chứ.
- Ai.. ai khóc chứ.
Đến lúc này nàng cũng không quên mạnh miệng. Tất nhiên Dược Phong cũng không thèm để ý.
- Đi thôi, ta mang ngươi thoát ra ngoài.
- Nhưng….
Erina vừa muốn giơ tay ra nhưng ngay lập tức rụt lại. Bóng ma do ông bố mang lại quá nặng.Nàng sợ, từ nhỏ đến giờ nàng vẫn luôn sợ như thế. Nếu không phải lúc nhỏ được ăn món do Yukihira jouichirou nấu khiến cuộc đời nàng có chút ánh sáng thì có lẽ nàng đã chìm sâu trong bóng tối rồi. Bây giờ cái bóng tối ấy lại ập đến với Erina khiến nàng lại do dự.
- Yên tâm. Đi theo ta. Ta sẽ bảo vệ ngươi.
Mạnh Cầm ôn hòa cười. Kết hợp với ánh trăng đêm rằm khiến hắn chẳng khác gì Romeo đang dụ dỗ Julliet chạy trốn cả.
Nhưng cái thân ảnh đấy bây giờ lại khiến Erina yên tâm hơn tất cả. Chỉ thấy nàng vô thức giơ tay ra. Mạnh Cầm mỉm cười nắm lấy nó rồi kéo gia bên ngoài.
- Cầm ngươi là tên hỗn đản.
Đây là tất cả những gì mà Erina muốn nói bây giờ. Bây giờ 2 người đang vắt vẻo bằng sợi dây mà đứng lơ lửng tận tầng 5 a. Nàng có thể cảm thấy tiếng gió vun vút bên tai.
- Yên tâm nhắm mắt lại. 1 chút là xong thôi.
Tiếng nói của Cầm văng vẳng bên tai nàng. Mà không cần hắn nói nàng cũng nhắm tịt mắt rồi a.
Nàng chỉ nghe thấy tiếng gió vun vút bên tai khoảng 5 phút rồi tắt hẳn. Rồi tiếng nói đáng ghét của tên hỗn đản nào đó lại vang lên.
- Uy, xuống đến nơi rồi ngươi định bám đến bao giờ nữa.
Khẽ mở mắt thì thấy mình đã xuống đến măt đất. Nhưng mà nàng cũng đang bấu chặt lấy Mạnh Cầm a.
Xấu hổ đến không có chỗ chui. Erina vội nhảy xuống chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc.
- Uy xong chưa. Chúng ta đang chạy trốn đó.
Một bên Cầm ngán ngẩm mà hô một câu nhắc nhở để cuối cùng nhận lại 1 cái trừng mắt a. Thật đúng là con gái. Trong tình huống nguy hiểm như thế này cũng không quên làm đẹp a. Thật đúng là không hiểu nổi.
Sau vài phút nàng mới chỉnh đốn xong:
- Được rồi, đi thôi.
2 người lúc này mới khởi hành tiếp. Nhưng chưa đi được mấy bước. Một tiếng nói thấu xương chặn đứng 2 người:
- Con định đi đâu Erina
Quay đầu lại. Đã thấy Nakiri Azami đứng đó từ bao giờ. Đằng sau là 1 tiểu đội trang bị cả súng ống đang đứng chờ lệnh. Dường như chỉ cần Azami ra lệnh là có thể bắn ngay.
Lão ta lại nói:
- Con định bỏ cha mà đi sao. Chỉ có ta mới có thể đưa con đến ẩm thực chân chính. Lúc nhỏ vì người ông thiển cận của con mà quá trình đó đã bị dang dở. Nhưng không sao. Bây giờ vẫn kịp. Đi theo ta con sẽ biết thế nào là chân chính ẩm thực. Con sẽ thành chân chính nữ hoàng ngự trên bon thứ dân kia. Tài năng của con, món ăn của con phải có cha dẫn dắt mới có thể phát sáng. Con mới có thể chân chính làm ra mỹ thực trở thành 1 người thượng đẳng.
- Nào đến đây. Erina. Đến bên cha và ta sẽ cho con thấy mội thế giới mỹ thực chân chính.
Tiếng nói của Nakiri Azami vang lên như có ma lực đánh sâu vào Erina
Đứng bên này nàng đã run rẩy cả người mà. Cái bóng của người cha quá lớn đang bao chùm lấy nàng. Nàng kháng cự nhưng tất cả chỉ vô vọng. Trong vô thức nàng tiến lên, định đi về phía đó. Nhưng rồi 1 bàn tay giữ nàng lại:
- Cô vẫn muốn sa vào bóng tối ư. Cô phải biết bây giờ cô bước đi đến bên cạnh hắn thì cô mãi mãi không về được với thái dương nữa…
- TA BIẾT! Xin ngươi đừng nói nữa…
Erina quay lại nhìn Mạnh Cầm. Mặt chan chứa đầy nước mắt. Nàng biết nàng về bên đó thì sẽ mãi mãi cách xa cuộc sống mà nàng mong muốn. Nhưng bóng ma cha nàng để cho nàng quá lớn. Nàng không đủ dũng khí để chống đối lại ông. Nàng không thể a.
- Ai, sao con gái cứ thích khóc thế nhỉ. Có biết ta sợ nhất nước mắt phụ nữ không.
Nói rồi hắn tiên lên. Đưa tay đặ ở má hướng mặt nàng đối diện với mặt hắn. Và đột nhiên….. hôn xuống…… một nụ hôn thật sau kéo dài. CẢ hiện trường đều trợn mắt há mồm nhìn khung cảnh này. Mãi 1 phút sau. Cầm mới dời đôi môi. Mặt vẫn không biểu tình nói:
- Bây giờ cô đã bình tĩnh hơn chưa. Cô muốn đi hay ở phụ thuộc hết vào cô. Cô muốn ở lại tôi sẽ thuận theo. VÀ nếu cô muốn thoát đi, trở về ánh sáng thì dù liều cả cái mạng này tôi cũng sẽ mang cô ra ngoài.
Mọi người lại đứng hình tập hai. Tiểu tử này trâu a. Hôn con gái trước mặt bố cô nàng như vậy mà không thở gấp, mặt không đỏ mà còn bá khí đứng đó mà hứa sẽ bảo kê a.
Nếu Cầm biết được thì sẽ kêu oan a. Tất cả do mấy bà chị hắn a. Cứ có truyện gì lại về tìm hắn ra cưỡng hôn. Còn chính khí nói là hôn khiến con người ta bình tĩnh lại. Mà mấy bà bạn cũng hùa theo nữa chứ.Cái gì quá thì sẽ thành bình thường. Bị 5 em hoa hậu giảng đường thỉnh thoảng hôn cho khiến cho hắn ngượng ngùng lắm. Lúc đầu còn phản kháng ghê lắm. Nhưng mấy bà có đòn sát thủ trong tay a. Thế là hắn đành ngoan ngoãn nhận mệnh a
( Đệt, giá mà mình dc như anh ấy).
Lâu dần cũng thành quen a. Cú thấy mấy bả buồn là hắn tự túc đến hôn a.. Thỉnh thoảng khiến mấy bả đỏ mặt làm hắn cũng thích lắm vì bị bắt nạt nhiều quá mà.
Nhưng hắn lại không để ý đến rằng hắn hôn là trinh nữ a. Nụ hôn đầu đó. Nhất là với mấy bà hay mơ mộng như Nakiri Erina thì nụ hôn đầu càng quan trọng a. Và trả giá là điều tất nhiên.
- ĐI CHẾT ĐI!!!!!!ĐỒ BIẾN THÁI!!!!!!!!!!!.
ChỈ thấy Erina, mặ đỏ bừng vẫn vương chút nước mắt hét lên 1 tiếng rồi tung cước vào chỗ…khụ khụ… Anh em tự biết….
- - Gào ………..GUSSSS. Đau qua!!!$#[email protected][email protected]#[email protected]#$!#$!#.
Một đống tạp âm phát ra từ miệng vị anh hung bá khí của chúng ta. Chỉ thấy anh ta bây giờ đang lăn lộn dưới đất mà che cái chỗ đó. Miệng không ngừng rên rỉ trong con mắt đầy cổ quái của mấy người ở hiện trường. Chỉ thấy dường như ai cũng co chân lại a.
Chị em phụ nữ đúng là không dễ trêu a.
Đánh xong. Cơn bực tức mới tiêu được 1 ít. Nhưng lạ kỳ thay nàng đã trở nên tỉnh táo hơn đến lạ kỳ. Không còn cảm giác sợ hãi như trước nữa:
- Đây mới là Nakiri Erina mà ta biết chứ.
Từ dưới đất gian nan đứng lên. Cầm nhịn đau giơ ngón cái. Rồi lai nói tiếp:
- Nào cho ông ta thấy quyết định của cô đi.
Khẽ gật đầu, erina lấy hết dũng khí đối mặt với cha mình. Erina khẽ hít sâu 1 hơi:
- Cha. Con sẽ sẽ không theo đâu. Lý tưởng ẩm thực của chúng ta khác nhau quá xa. Con không cần biết mình có tiếp cận được cái gọi là chân lý ẩm thực không. Nhưng đến bây giờ con biết con nấu ăn không phải vì để nô lệ người khác, Không phải để trở thành chân chính đầu bếp giỏi. Con nấu ăn để được 1 số người công nhận. Và nếu theo cha có lẽ con mãi không làm được. Do đó con sẽ đi.
Erina nói 1 hơi hết tất cả nỗi lòng mình. Đến bây giờ nàng đã nhớ ra rằng mình nấu nướng để được 1 người công nhận. Đó chính là cái hình bóng ngày xưa. Và bây giờ có thêm 1 người nữa nàng muốn được người đó công nhận.
Và nàng cũng biết rằng nếu đi vào hắc ám nàng sẽ không bao giờ có thể đat được điều đó.
- Ồ, không ngờ con dám cãi lại cha mình ư. Phải biết chính cha là người đã đưa con tiến xa đến trừng nào. Thế mà bây giờ con muốn phản bội ta ư.
Nói rồi mắt hắn nhìn đến Cầm đang đứng bên cạnh:
- Ta biết rồi. Do hắn đúng không.
Nói rồi khẽ phất tay. Lập tức mấy cây sung chĩa về phía Cầm:
- Ai cản bước trên con đường ta đưa con đến đỉnh cao đều phải chết.
- Không, đừng làm thế.
Erina hoảng sợ. Nàng định bước lên nhưng lại có bàn tay ngăn lại:
- Cô lựa chọn tốt lắm. bây giờ hãy để tôi đưa cô ra khỏi chỗ này.
Nói rồi bế thốc Erina lên chạy ra cửa.
- Bắn.
- Đùng….đùng…đùng.
Tiếng đạn vang lên vang vọng đêm tối nghe thật đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...