Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục
- Truyền thống trận dưới sự kiểm soát của Mê tộc. gia tộc cường đại nhất trong Dạ Ma Thành. Nghe nói vị lão tổ của bọn họ sắp đột phá đến Huyền ma. Đến lúc đó chỉ sợ cả tòa thành sẽ là của bọn hắn. Truyền thống trận có thể nói là nguồn cung cấp Ma Thạch bậc nhất của bọn họ. Mỗi người muốn ngồi truyền thống trận đều phải trả 100 Ma Thạch Thượng Phẩm. Đã thế đây là mức thấp nhất, quá trình tràn đầy nguy hiểm. Hơn nữa không phải ai cũng có thể sử dụng. chắc ngài cũng biết không gian ma giới không ổn định, cưỡng ép truyền thống quá nhiều sẽ khiến không gian hỗn loạn. Sửa sẽ mất rất nhiều thời gian cũng như tiền bạc. Bình thường mỗi ngày chỉ có truyền thống khoảng 1000 người mà thôi. Chính vì thế, cần nhất định thân phận mới có quyền lợi sử dụng. Như những kẻ dưới đáy xã hội như tiểu nhân dù có tích đủ tiền cũng không có quyền đi.
Cầm nghe xong thì trầm ngâm và nói:
- Chúng ta muốn đến Ma Đô. Liệu có thể đi cùng thương đội hay không.
Vị tiểu nhị nhìn 2 người, như lưỡng lự không biết có nên nói hay không. Cầm hiểu ý vất ra 1 viên Ma Thạch. Vị tiểu nhị này cười híp mắt và nói:
- Ta không kiến nghị các vị đi theo thương đoàn. Quá hung hiểm. Con đương từ đây đi đến Ma Đô tồn tại rất nhiều đoàn sơn tặc, lớn có nhỏ có nhưng bọn họ đều vô cùng hung hãn. Bình thường các thương đội đi qua đều bỏ lại 1 phần sản phẩm để an toàn. Dù các thương đội lớn cũng như vậy. Số lượng thương đội có thể không quan tâm và không để lại sản phẩm rất ít và bọn họ đều có chí ít 1 vị Kim ma tọa trấn. Những thương đội đó chẳng bao giờ tuyển người, muốn lẫn vào rất khó nếu không muốn là không thể.
- Nhưng thương đội dễ lẫn vào bình thường đều là trung cấp, không quá cao. Bọn họ tuyển người chủ yếu tạo thanh thế đủ lớn, để khi bị đánh cướp sẽ giảm đi 1 chút.
- Để an toàn, những người đi cùng thương đội bình thường đều phải bỏ ra chí ít 1 nửa tích lũy của mình mới an toàn. Cái giá phải trả rất lớn a. Đã thế bọn họ rất tự do, không bao giờ lo sợ các thế lực lớn. Các vị đi đến đó chẳng khác gì dê béo cả
Hắn không nói nhưng 2 người cũng đủ hiểu. 2 người bây giờ thân phận là thiên kiêu, mà thiên kiêu thì tích trữ hiển nhiên cũng không ít. Quả thật dê béo đến không thể béo hơn a. Mà 2 người cũng không thể nào cho những kẻ này kiểm tra trữ vật giới chỉ. Bên trong rất nhiều thứ không thể lộ ra.
Xem ra con đường thứ 2 dần dần thu bé lại rồi a.
Cầm phất tay và nói:
- Được rồi, chúng ta cũng đã hiểu sơ về Dạ Ma Thành. Ngươi có thể đi.
Tên tiểu nhị này cúi đầu rồi nhanh chóng chuồn đi, xem ra là đi tìm cách giấu đống Ma Thạch này a.
Cầm cùng Phượng Lăng tuyết vào trong tiểu viện. Ngồi trước bàn trà.Cầm nhìn cô và nói:
- Chắc cô cũng đã nghe rồi nhỉ. Ta không nghĩ tên tiểu nhị này nói dối. Và sự thật điều này khả năng xảy ra rất cao. Quả thật muốn vào những thương đoàn lớn cực kỳ khó khăn hay nói là không thể. Bọn họ đề phòng rất lớn để tránh xảy ra chuyện vì thường những sản phẩm những người này vận chuyển đều rất lớn. Mà những thương đoàn nhỏ thì việc cống nạp 1 phần thương phẩm để có thể qua dễ dàng là điều không có gì lạ. những vị khách không mời như chúng ta vẫn phải bỏ ra cái gì đó là điều không phải bàn cãi. Nhưng mà chúng ta có thể sao. Tất nhiên không, thứ trong giới chỉ của chúng ta chỉ cần lộ ra ngoài thì xác định rồi. Do đó con đường này không dễ đi hoặc có thể nói là không thể đi.
- Bây giờ đi theo con đường thứ 3 có lẽ vẫn còn kịp. Để muộn hơn nữa thì dù có bật toàn tốc lực có lẽ cũng không thể nào kịp nữa.
- Nhưng ta nghĩ cách thứ nhất vẫn là có khả năng. 1000 chỗ mỗi ngày, Trong 1 tháng có khoảng 30000 lượt truyền thống. 1 con số không cao nhưng tuyệt đối không thấp. Như tên tiểu nhị vừa nãy đã nói, ở ngoại thành này thì chỉ có tiền, không gì không thể chỉ cần có tiền. do đó ta nghĩ rằng kiếm 2 chỗ cũng không phải là không thể. Cái quan trọng là liệu có tiền hay không. Diều này hoàn toàn phù hợp với thử thách mà ta nói hồi nãy. Thử xem chúng ta liệu có thể thích nghi với môi trường này không. Và đó chính là kiếm tiền. Nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ hỏi tên tiểu nhị vừa rồi cần bao nhiêu để có thể truyền thống. Sau đó kiếm tiền. Thế nào, có ổn không.
Phượng Loan Bích nghe vậy thì nhẹ gật đầu. Nói thật cô cũng không có quá nhiều kinh nghiệm trong vấn đề này. Nên có lẽ vẫn là nghe theo người này đi.
- Được, cô không thể dùng thực lực nên ta nghĩ cô vẫn nên ở lại đây. Ta đi ra ngoài này kiểm tra 1 chút.
Nói xong, anh ra ngoài, bắt đầu đi tìm hiểu tin tức.
Đến tối, Cầm về, vẻ mặt không tốt cho lắm. Phượng Loan bích nhìn anh, tò mò hỏi:
- Thế nào, tình hình ra sao.
Cầm lắc đầu nói:
- Không tốt lắm. Ta đã đi tìm hiểu được 1 chút. Đích xác là có thể nhờ tiền đả thông. Rất nhiều người làm như vậy. Nhưng cái giá khá chát. 400 Ma Thạch Thượng Phẩm cho 1 tấm vé hạng bình thường.
- 400 Ma Thạch Thượng Phẩm, số tiền chúng ta mang đi có lẽ đủ đi. Thậm chí còn thừa không ít
- Đúng vậy, giá tiền này không thấp nhưng mà cũng không phải không chấp nhận được. Nếu cần hoàn toàn có thể bổ túc. Ta có thể làm được. Nhưng mà cái quan trọng là đó là cái giá bình thường. Còn bây giờ thì không. 1 tháng nữa là đến cuộc chiến của thiên kiêu khiến cho nhu cầu đi truyền thống trận tăng cao. Khả năng lấy được vé càng thấp hơn. Giá tiền tăng lên gấp 10 lần, đạt đến 4000 Ma Thạch Thượng Phẩm 1 vé, mà còn chưa chắc có được. đối với những người như chúng ta chỉ sợ có thêm càng nhiều cũng chưa chắc có. Tình thế không lạc quan.
- Kiếm được số tiền đó càng nhanh thì càng dễ dàng mua được vé. Nhưng 10000 Ma Thạch Thượng Phẩm cho 2 người cũng không phải con số nhỏ. Do đó tình hình quả thật khá là khó khăn.
Phượng Loan Bích nhíu mày nhưng không lên tiếng chờ đợi Cầm nói tiếp:
- Đơn thuần kiếm tiền chắc chắn không thể nào. Đây chẳng khác gì đưa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...