Công Cụ Của Tổng Tài

Chợp tối. Sau khi lúc trưa ba cô nhắn nhủ những lời cuối cùng, cô vừa buồn vừa vui. Nằm ở phòng chạc 30 phút cô liền bật dậy. Ánh mắt xuất hiện tia lạnh lùng 

-  Phù, cuối cùng cũng nghĩ thông

Ba cô nói đúng. Không phải đúng mà hoàn toàn đúng, nếu như ba cô không bỏ cô đi sớm thì bây giờ cô chỉ là một kẻ vô dụng, yếu đuối. Nếu đến tận bây giờ mà cô hoàn toàn không trưởng thành thì công sức 20 năm qua rèn luyện chỉ thành cát bụi bị gió thổi bay biến mất.

Cốc cốc cốc 

Suy nghĩ chợt tắt đi khi có tiếng người gõ cửa

Võ Hạ Như lặng lẽ thản nhiên vào phòng. Ánh mắt của Võ Hạ Như đầy tia vui vẻ nhưng riêng Yến Nguyệt ánh mắt cô hoàn toàn sắc bén và nhảy cảm.

-  Nói nhanh

Vẫn là tác phong lạnh lùng, nghiêm túc và gọn trọng tâm của Yến Nguyệt  

Võ Hạ Như nhíu nhẹ mày. Ngược lại với Yến Nguyệt, Võ Hạ Như dây thun, dài dòng vả lại rất dây dưa

-  Đừng quá căng thẳng nào Yến Nguyệt, tôi đến đây có nhả ý mời cô đi ăn với tôi. Sám hối lỗi lầm đấy mà. Tôi gây biết bao nhiêu chuyện phiền phức và khó khăn cho cô nên cảm thấy có lỗi. Tôi muốn đền bù 

Yến Nguyệt nhìn lâu ánh mắt nghiêm túc của Võ Hạ Như. Thôi thì đi, dù sao cũng chán, đi cũng không mất mát gì 

-  Phiền phức thì có nhưng khó khăn thì không. Đúng 20 giờ

Đúng? câu ngắn gọn nhưng chứa hàm ý rất lớn. Đúng!nói lên phải đúng chuẩn xác 20 giờ, chậm trễ 1 giây thì coi như cuộc hẹn tự khắc hủy không cần phải lên tiếng. Đây có lẽ là quy tắc từ bây giờ Yến Nguyệt cần gấp rút thực hiện ngay. Đã đến tận bây giờ cô không hề quý trọng thời gian dù chỉ là 1 phút hay 1 tiếng, cô đều mặc kệ. Nhưng người ta nói thời gian là vàng bạc nhưng vẫn còn thiếu, thời gian là tính mạng. 1 giây đối với cô là quá ít nhưng đối với những kẻ gỡ bom thì là quá nhiều hoặc đủ. Khái niệm này từ khi nói chuyện với ba cô thì cô mới biết được, lời nói của ba cô nếu cô hiểu và nghe theo thì cô một ngày trưởng thành nhanh chóng và bảo vệ tính mạng hoàn toàn. Cũng may nhận ra kịp thông điệp này

Tại nhà hàng sang trọng, nhà hàng này tuy sang trọng nhưng không hề nổi tiếng chỉ là nhà hàng bình thường. Yến Nguyệt thong thả bước vào nơi mà Võ Hạ Như đã đặt sẵn


-  Yến Nguyệt cô đến trễ đấy

Yến Nguyệt thong dong ngồi vào bàn ăn 

-  Tôi nói đúng 20 giờ mà cô thì lại đến lúc 19 giờ 30.

Yến Nguyệt đảo mắt nhìn bàn ăn, ly rượu của Võ Hạ Như được rót đầy sẵn còn của Yến Nguyệt hoàn toàn rỗng, cô bất giác đưa mắt nhìn chai rượu. Chai rượu này chỉ là rượu vang bình thường. Yến Nguyệt nheo mày.

Võ Hạ Như bước tới rót rượu cho Yến Nguyệt khoảng nữa ly, bây giờ ly của Yến Nguyệt và Võ Hạ Như bằng nhau. Võ Hạ Như nâng rượu

-  Mời

Yến Nguyệt lịch sự và nhã nhặn nâng lên

-  Mời

Cả hai cùng uống hết ly rượu cùng 1 lúc

Lúc này Võ Hạ Như nhìn Yến Nguyệt nở nụ cười gian tà. Yến Nguyệt có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn Võ Hạ Như đáp trả nụ cười gian tà bằng nụ cười khinh thường. Cùng lúc này phục vụ dọn thức ăn lên bàn.

-  Võ Hạ Như cô thích tôi sao? ăn nào

Võ Hạ Như nheo mày tỏ ý không hài lòng sau đó trở lại trạng thái bình thường

-  Ăn thôi

Yến Nguyệt thấy rõ vẻ mặt của Võ Hạ Như 

15 phút trôi qua cả hai đã ăn hết món mà cả hai chọn. Võ Hạ Như nhìn chăm chú Yến Nguyệt nheo mày

-  Yến Nguyệt cô không cảm thấy gì sao?

-  Sao? 

Yến Nguyện nói xong nâng chai rượu vang rót cho cô và Võ Hạ Như. Hành động của Yến Nguyệt quá nhanh khiến cho Võ Hạ Như chưa kịp phản ứng. Yến Nguyệt nhìn nở nụ cười gian tà nâng ly mời. Võ Hạ Như bất giác đổ mồ hôi, tay cô hơi run cầm ly rượu uống hết một hơi.

-  Võ Hạ Như cô thật ngu ngốc, cô nghĩ dùng thuốc mê rẻ tiền này hại được tôi sao, lại còn ngu xuẩn bỏ vào chai rượu nữa chứ. 

- Cô.......

Rầmmm 

Chưa kịp dứt lời Võ Hạ Như đã gục lên bàn. Cô không khỏi nở nụ cười tà ác và bất giác nhìn xung quanh

-  Các anh chỉ có 5 giây để xuất hiện còn không thì chết đi là vừa

Nói xong có hai tên bước ra hắn tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa lo sợ

-  Cô ta muốn các anh làm gì tôi


Yến Nguyệt nhìn 2 tên đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhau. Những chuyện mà Võ Hạ Như làm nếu cô không biết thì sống cũng chỉ là kẻ vô dụng. Cô là kẻ nghiện rượu. Nghiện ở đây là đam mê, uống để bổ dưỡng cho cơ thể chứ không phải hại cơ thể. Tất cả các loại rượu trên thế giới Yến Nguyệt đã được thưởng thức hương vị của nó khi cô du học. Chỉ có những kẻ không biết uống rượu khi uống không cảm nhận được hương vị, mùi và nồng độ của nó. Lọai rượu Võ Hạ Như đem lên cô đã thử qua rồi. Khi rượu vang này được pha trộn thuốc mê loại mạnh khi uống vào hương vị sẽ khác hoàn toàn. Nhưng 1 con người uống thuốc mê lọai mạnh này mà không có hiện tượng gì xảy ra, tất cả là do huấn luyện rất kỹ.

Một nam nhân trông khá đẹp trai lên tiếng, anh ta lên Á Tình

-  Cô ấy nói nếu như cô xỉu vì hôn mê chúng tôi sẽ lôi cô vào phòng kích tình.

Yến Nguyệt nhìn 2 người với ánh mắt đầy u khí

-  Nếu tôi bị các anh làm giường, người thiệt hại không phải là tôi mà là các anh

2 người đàn ông vẫn chưa hiểu vấn đề Yến Nguyệt nói, đưa mắt nhìn nhau vẻ khó hiểu

-  Các anh không nghĩ sau khi lên giường xong, tôi sẽ truy tìm các anh để giết các anh sao?

Á Tình và người còn lại không khỏi đổ mồ hôi sợ hãi nói năng lấp bấp

-  Cô.....có người nhà thế.....lực lắm sao

Tầm 1 phút Yến Nguyệt trả lời nhã nhặng

-  Liên Kim Tử là chú tôi

2 người đàn ông hoàn toàn hoảng hốt, mặt hoàn toàn biến sắc. Cả thế giới ai cũng biết Liên Kim Tử là trợ thủ đắc lực nhất của Ngô Lưu Độ. Nghĩ đến 3 từ Ngô Lưu Độ chỉ khiến cho 2 tên này mất máu tinh thần. Hồi lâu Yến Nguỵêt lặng lẽ ra đi, Á Tình lên tiếng khiến cho Yến Nguyệt dừng bước

-  Cô gái này chúng tôi nên làm gì

Yến Nguyệt nhìn lâu, đặt 1 thẻ vàng lên bàn ăn

-  Làm những gì mà các anh dự định làm với tôi, thẻ đó là tiền công của các anh

Không cần phải nói chỉ nhìn thôi là biết số tiền trong thẻ lớn cỡ nào. Cô bước ra khỏi nhà hàng nhếch môi khẽ cười

-  Đây là hậu quả cô dám đánh Nam Vũ


Cô đứng đón taxi chừng 5 phút nhưng vẫn không ai đến. Chiếc xe đỏ sang trọng bước tới với tốc độ nhanh đứng trước Yến Nguyệt

-  Yến Nguyệt lên nào 

Không quan tâm, cô lên xe nhanh chóng tựa người vào ghế xoa bóp mi tâm

-  Cảm ơn anh Lưu Mã Nhượng

Lưu Mã Nhượng cười tươi nhìn cô qua kính chiếu hậu thấy cô trông vẻ mệt mỏi, khuôn mặt trắng bệch

-  Này này em không sao đấy chứ

Xung quanh cô mờ mờ ảo ảo, đầu cô như muốn nổ tung

-  Võ Hạ Như cho thuốc mê vào rượu, em biết được nhưng vẫn uống và cầm cự được tới bây giờ. Em xin phép ngủ 1 lát

Nói xong cô liền nằm xuống. Tuy là khi uống xong nhìn cô có vẻ bình thản là do cô cầm cự, ai đời nào uống thuốc mê mà không ngất chứ, càng cầm cự bao nhiêu thì cơ thể sẽ suy nhược nhanh. Lưu Mã Nhượng cau mày

-  Em nghĩ ngơi đi.

Hết chương 22

Nam Vũ bị bắt cóc

Yến Nguyệt lục tung cả thế giới để kiếm cho được em trai cô nhưng chuyện không hay lại xảy ra............... Đây sẽ là bước ngoặc lớn nhất đời cô

Hãy cùng xem chuyện gì xảy ra nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận