Qua Lâm buồn bực vô cùng!
Chỉ thiếu là trở ra xe, quay lại thành phố K phanh thây Dương Lộ.
Nhưng cô có thể làm được gì, phanh thây Dương Lộ cũng không thay đổi được cái gì, việc cấp bách bây giờ là Tô Chỉ, đúng, là Tô Chỉ. Cô biết rõ, hiện tại nhất định Tô Chỉ rất là giận, nhưng cô phải làm sao dỗ dành đây, thật đúng là muốn nổ não.
Cô đáp ứng Tô Chỉ không gặp Dương Lộ, kết quả chẳng những gặp, còn lừa gạt Tô Chỉ, cô có thể hiểu được tâm tình hiện tại của Tô Chỉ, bởi vì cô cũng đã từng trải qua cái cảm giác bị phản bội này, đổi vị trí suy nghĩ, Qua Lâm cảm thấy giờ khắc này cô có nói cái gì cũng không phải, nếu Tô Chỉ muốn trút giận, cô chấp nhận chịu đòn nhận tội.
Nhưng Qua Lâm lại sai rồi, Tô Chỉ không phải cô, cô đứng ở góc độ của nàng nghĩ tâm tình của cô sẽ như vậy, nhưng lại không nghĩ Tô Chỉ có thật suy nghĩ như thế hay không. Mà rất rõ ràng, Tô Chỉ không nghĩ vậy. Nàng thấy Qua Lâm giải thích cũng không nguyện giải thích, không khỏi càng thêm không cách nào tiếp nhận.
Chiến tranh lạnh, dường như đã bắt đầu.
Từng giây từng phút trôi qua, hai người không cách xa, nhưng tâm lại xa, nội tâm Tô Chỉ ngoại trừ thất vọng chỉ có thất vọng, tràn đầy thất vọng. Ước chừng qua mấy phút đồng hồ, nàng thật sự không chịu được cái không khí yên tĩnh quỷ dị này, "Ngươi không có gì muốn nói sao? Đến bây giờ ngươi cũng không có lời nào để nói với ta?"
"Ta..."
Qua Lâm vò đầu thở dài, cô thật sự không biết phải giải thích như thế nào, nghĩ lại, cô đã lừa gạt Tô Chỉ một lần rồi, đời này cô tuyệt đối không muốn lừa nàng lần thứ hai, vì vậy, Qua Lâm cắn răng, khai báo toàn bộ chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Cô vốn nghĩ, sau khi cô nói rõ ràng, Tô Chỉ sẽ thở phào, tha thứ. Thế nhưng làm cho cô tuyệt đối không nghĩ tới, Tô Chỉ nghe xong mặt vẫn lạnh như cũ.
"Ngươi không tin ta?" Qua Lâm thương tâm hỏi.
Tô Chỉ không lên tiếng.
Bởi như vậy, ngay sau đó Qua Lâm cũng nghi ngờ chính mình, cô vốn nghĩ trải qua bao nhiêu sự tình, tình yêu của các nàng sẽ chiến thắng, nhưng hãy nhìn hiện tại, cái rắm cũng không phải. Một chút thủ đoạn của Dương Lộ liền làm rối loạn đội hình tình cảm nửa năm nay của các nàng.
Nhưng cô không trách ai, chỉ trách bản thân ngu ngốc, Dương Lộ giở thủ đoạn, mà một chút cảm giác cảnh giác cũng không có?
Nghĩ như vậy, Qua Lâm chỉ có trái tim băng giá.
Lúc này đã gần bốn giờ sáng, tuy trong lòng Qua Lâm cảm thấy rất ấm ức, nhưng tinh thần đã có chút không thể chống cự, cô ngáp liên tục, lại nhìn Tô Chỉ không buồn mở miệng, "Trước tiên đi ngủ, có chuyện gì để mai nói có được không?"
Tô Chỉ vẫn không mở miệng.
Trông thấy bộ dạng này của Tô Chỉ, Qua Lâm mất kiên nhẫn, cô lại ngáp, sau đó đứng lên nói "Ta mệt mỏi một ngày, trước ngủ, có chuyện gì mai hãy nói." Nói xong, cô trở về phòng ngủ.
Tô Chỉ nhìn Qua Lâm đi dứt khoát như vậy, tự nhiên đau lòng khó nhịn, cô không hiểu rốt cuộc là thế nào. Qua Lâm hôm nay sao trở nên xa lạ như vậy, nếu như là trước kia, cô không phải là nên đến dỗ dành nàng sao, mặc dù bản thân nàng có đối với cô như thế nào, cô cũng sẽ vô liêm sỉ dỗ dành nàng đến không có việc gì mới thôi.
Qua Lâm xa lạ lại để cho Tô Chỉ cảm thấy sợ, có phải cho tới bây giờ nàng chưa từng chính thức hiểu rõ Qua Lâm. Hay nàng đã nói đúng, đã có được sẽ không còn quý trọng.
Qua Lâm trở về phòng ngủ, đi vào rồi không có đi ra. Tô Chỉ nghĩ cô đã thật sự ngủ rồi, ngủ không cố kỵ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Tô Chỉ nhìn điện thoại, bắt máy. Cuộc điện thoại này, đại khái nàng đoán được là ai gọi, nhưng nàng không thể không nghe, từ trước tới giờ nàng chưa từng sợ sự khiêu khích của bất kỳ ai.
"Alô" Tô Chỉ lạnh lùng nói.
Đầu dây bên kia, Dương Lộ hơi sửng sốt, sau đó nàng hỏi "Qua Lâm đâu?"
"Qua Lâm ngủ, ngươi có chuyện gì."
"A." Dương Lộ ha ha cười cười "Cũng không có việc gì, ta là gọi điện thoại tới cám ơn nàng đã đưa ta về nhà, khiến nàng phải ngủ muộn như vậy."
Ở thời điểm này, mới có thể phát hiện Tô Chỉ giáo dục quá tốt. Đối với những lời này của Dương Lộ, mặc dù trong tâm nàng tức giận, nhưng vẫn bất động thanh sắc, "Ta sẽ nói cho nàng biết."
"Còn có." Dương Lộ còn nói "Nói cho nàng biết hai ngày nữa ta về sẽ cùng nàng ăn cơm, nói nàng đừng nóng vội."
...
Cho dù Tô Chỉ có giáo dục, đối mặt với lời khiêu khích trắng trợn như vậy, cũng sẽ khó lòng chịu đựng, nàng cắn răng "Ngươi đừng quá đáng, ngươi biết quan hệ của chúng ta là như thế nào."
"Ta đương nhiên đã biết." Dương Lộ cười khanh khách "Thế nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến cuộc hẹn giữa ta và Qua Lâm, không phải người cũng thấy cả ngày hôm nay thế nhưng là nàng đều ở cùng với ta."
Nghe thấy lời này, Tô Chỉ chỉ cảm thấy không thể hô hấp, sau đó Dương Lộ nói cái gì nàng cũng không nghe thấy, nàng chỉ còn nghe thấy âm thanh ù tai, đó là cảm giác nàng đã từng trải, nàng nhớ rõ, lúc ở Đại Doanh, khi Phụ hoàng nói muốn gả nàng cho Tào tướng quân, không nghĩ tới, hôm nay lại xảy ra bệnh trạng tương tự.
Tô Chỉ chán ghét cảm giác này, cả đời nàng cũng không muốn gặp lại.
Sáng sớm, nàng gọi điện cho quốc sư.
Lúc Quốc sư bắt điện thoại của Tô Chỉ lại tỏ ra vô cùng bất ngờ, Tô Chỉ không biết là Quốc sư liệu sự như thần lại có phản ứng này, là thật hay giả? Nhưng mặc kệ, nàng lúc này không rảnh bận tâm.
Tô Chỉ không có tâm tư nói nhảm, vì vậy vào thẳng vấn đề "Ta còn có thể trở về Đại Doanh không?"
"Khẳng định muốn trở về?" Quốc sư hỏi nàng.
Lần này, Tô Chỉ dừng lại một giây, liền lập tức gật đầu xác nhận.
"Được." Quốc sư nói "Nếu đã xác định, ba ngày sau thần sẽ đưa Điện hạ trở về."
Vốn nói xong những lời này, hai bên có thể hẹn địa điểm chờ ba ngày sau gặp mặt, nhưng Tô Chỉ lại không nói tiếp, Quốc sư thông minh lập tức ý thức được Tô Chỉ có điểm khó nói, "Điện hạ còn việc gì muốn phân phó?"
Tô Chỉ cũng không xét nét, liền hỏi "Ba ngày này ta có thể ở chỗ ngươi không."
Quốc sư tự nhiên đáp ứng, hơn nữa vô cùng sảng khoái đáp ứng "Được, thần lập tức gọi hạ nhân đến đón Ngài."
Tô Chỉ thật sự không còn khí lực, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng liền cúp điện thoại. Chỉ vài câu đối thoại nhưng dường như đã khiến nàng tiêu hao hết thể lực, sau khi cúp điện thoại, thân thể nàng mềm nhũn, ngã ngồi tại ghế sofa.
Thả mắt nhìn xung quanh, ngôi nhà này, nàng đã ở đây hơn nửa năm, nói không có cảm tình là nói dối, suy nghĩ một chút, Tô Chỉ thậm chí cảm thấy còn có cảm tình hơn so với tẩm cung của nàng, tại sao lại có cảm tình như vậy, nàng biết rõ, nhưng nàng phải dứt bỏ.
Nàng đã từng dũng cảm, là vì nàng có dũng khí, nàng hiện tại muốn lùi một bước, là vì nàng nhìn không thấy con đường tương lai.
Đến lúc nên trở về rồi.
Vĩnh viễn chỉ là giấc mộng Nam Kha* mà thôi, nàng còn làm sao để lừa mình dối người.
("Giấc mộng Nam Kha" hình dung cõi mộng, hoặc một điều không tưởng, không thể làm được của một người nào đó.)
Ngồi yên trong chốc lát, Tô Chỉ trở về phòng ngủ, nàng lấy mấy bộ quần áo mang đi, còn lại cái gì cũng không mang. Vốn nàng nghĩ đem thanh kiếm đồng đi, nhưng suy nghĩ một chút, Tô Chỉ quyết định để lại, coi như một kỷ niệm cũng được, hay cho là thù lao nửa năm cũng được.
Lúc gần đi, Tô Chỉ lưu lại một tờ giấy cho Qua Lâm.
- - Không thấy, cũng không cần tìm.
Tô Chỉ cứ như vậy rời đi, thời điểm Qua Lâm ngủ say, chỉ sợ nằm mơ cô cũng không nghĩ tới Tô Chỉ sẽ rời đi, còn là dứt khoát ra đi, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Cho nên thời điểm Qua Lâm trông thấy tờ giấy, toàn bộ thân thể cô như đều vỡ tan.
Đúng vậy, nằm mơ cô cũng không nghĩ tới Tô Chỉ sẽ đi, đi trong yên lặng không một tiếng động. Tất cả xảy ra quá nhanh, cô không kịp chuẩn bị tâm lý, lần này, nhưng làm cô quá sức đả kích.
Thế nhưng Tô Chỉ có thể đi đâu? Quay về Đại Doanh? Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, Qua Lâm lại càng muốn hôn mê, đoạn thời gian này cô quá thong dong, hoàn toàn quên mất sự việc kia, vùi đầu khổ thán, lúc này so với thời hạn một tháng, vừa vặn còn lại vài ngày.
Như vậy là phải liên hệ với Quốc sư rồi.
Nhưng làm sao cô tìm được Quốc sư? Cô không biết số điện thoại của Quốc sư, nhà của Quốc sư cũng mới tới có một lần, cô không phải dạng đi một lần là nhớ, cô chính là dạng đi bảy tám lần không biết đã nhớ chưa?!
Qua Lâm vò đầu bứt tóc, chỉ thiếu là lột luôn da đầu thôi.
Nhưng lúc này chỉ có một biện pháp có thể thực hiện, Qua Lâm không do dự gọi cho Khương Ngọc, nhờ nàng chăm sóc y quán trong vài ngày này, Khương Ngọc cũng không hỏi nhiều, sảng khoái đồng ý.
Qua Lâm cúp điện thoại, cô thay đại một bộ quần áo, trước đi giao chìa khóa y quán cho Khương Ngọc, sau đó ngựa không dừng vó đi tìm nhà Quốc sư.
Nhưng đoạn đường này thật sự có thể nói là cô vô cùng xoắn xuýt, vốn trong lòng đã gấp, đường đi thành phố S lại ngoằng ngèo rẽ trái rẻ phải bảy tám lần, đợi đến lúc ra đến ngoại ô thì muốn tìm một bóng người cũng không có, cô lái xe chầm chậm mong tìm được một người để hỏi đường, nơi này vốn không có một ngọn cỏ, một toà biệt thự xa hoa chắc chắn sẽ làm người khác chú ý.
Nhưng mẹ ơi, nơi này ngoại trừ xe chạy, còn lại cũng chỉ có xe phóng như bay, cả một chiếc xe máy cũng không thấy.
Có lẽ là thời gian không đúng, hay là như thế nào đó, dù sao đến xế chiều năm sáu giờ, đợi người trên đường đông hơn một chút, Qua Lâm nắm bắt thời cơ, nhanh chóng bắt lấy một lão nông để hỏi thăm.
Qua Lâm mơ hồ mô tả ngôi biệt thự kia, lão nông như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nói nói, toàn tiếng địa phương, Qua Lâm nghe không hiểu, cũng chỉ có thể nhẫn nại vểnh tai lên nghe, may mắn lão nông dùng tay quơ quơ chỉ chỉ, Qua Lâm đại khái nắm được phương hướng. Qua Lâm nóng vội, luôn miệng nói cảm ơn liền lên xe lái đi.
Đã có phương hướng, đoạn đường sau đó Qua Lâm đi cũng khá thuận lợi, nhưng không ngoài dự liệu, đợi đến lúc cô tìm được chỗ Quốc sư, trời cũng đã tối đen. Qua Lâm ngồi trong xe, nhìn ngôi biệt thự cách đó không xa, nội tâm Qua Lâm khổ sở gấp mấy vạn lần, cô biết rõ, lần này tới chỉ sợ cô không mang đi được gì, chỉ sợ tương lai sau này cô cũng đã mất.
Thế nhưng cô không thể làm gì, cô yên Tô Chỉ, cho nên cô không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...