"Tại sao?" Nam nhân kinh ngạc "Ngươi biết có bao nhiêu người muốn được làm minh tinh không? Các nàng ấy thi tuyển cũng không được chọn. Làm minh tinh không tốn nhiều sức lại kiếm được nhiều tiền, có đủ danh lợi, vì cái gì không làm a!"
Nam nhân kia hiển nhiên không bỏ qua, bởi vì căn bản hắn không biết Tô Chỉ là người cổ đại. Thật sự mà nói, đào hát và minh tinh khác nhau rất xa, tuy rằng đều là biểu diễn nghệ thuật, nhưng ở cổ đại, đào hát là một nghề nghiệp vô cùng thấp kém, so với minh tinh hôm nay quả thật là khác biệt như ngày và đêm.
Cho nên trong đầu Tô Chỉ, mặc dù nàng không còn là công chúa, mặc dù không còn được hưởng Hoàng quyền, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận bản thân trở thành đào hát.
Mà Qua Lâm, cô cũng tỏ vẻ đồng ý khi Tô Chỉ cự tuyệt, cô biết đào hát ở cổ đại địa vị thấp kém cỡ nào, nhưng ngược lại cô không thèm để ý những thứ này, trong lòng cô cái gọi là minh tinh, thật không phải là tốt. Nói thực ra, cô cảm thấy nghề nào cũng khó, khó nhất chính là minh tinh, bởi vì không có tự do, không thể vô tư đi dạo phố, không thể ăn quán ăn vỉa hè. Mà cô cũng hiểu rõ, Tô Chỉ sẽ không như vậy, nhất định không chấp nhận mất tự do.
Chỉ sợ Tô Chỉ mà thực sự làm minh tinh, thì nữ vương sau này không phải nàng thì là ai, so với các đối thủ hiện nay, thì sắc vóc của nàng sẽ đánh bại tất cả, chuyện này cũng bình thường ah.
Cho nên, cho nên...
Cô tuyệt đối đồng ý trăm vạn lần với quyết định của Tô Chỉ. Cho nên hắng giọng một cái, nghiêm túc nói "Vị tiên sinh này, vô luận có bao nhiêu người tranh giành muốn là minh tinh, nhưng mà ngươi thấy đấy, bạn ta không muốn làm, vì vậy phiền ngươi đừng đi theo chúng ta nữa."
"Ta..." Nam nhân còn muốn nói điều gì đó, lại một lần nữa bị Qua Lâm cắt ngang, "Nghe không hiểu? Nàng nói nàng không làm!" Qua Lâm lộ ra ngữ khí vô cùng mất kiên nhẫn, cực kỳ dữ dội.
Tô Chỉ nhìn cô, cũng nhíu mày "Đừng nói nhảm nữa, đi thôi." Nói xong, nàng kéo tay Qua Lâm bước đi, Qua Lâm bước theo, lại nhìn thấy nam nhân kia còn muốn đuổi theo, Qua Lâm uy hiếp nói "Ngươi mà còn theo cẩn thận ta báo cảnh sát đấy!"
Quả nhiên, uy lực của cảnh sát thúc thúc rất lớn, nam nhân kia nghe xong liền nhanh chóng dừng bước, vẻ mặt không cam lòng đứng tại chỗ thở dài.
Tô Chỉ nhìn cô "Đến mức đó sao."
Qua Lâm bĩu môi "Ta dọa hắn ah." Đùa sao, cô sẽ không bất lực đến nổi vì một tên như thế mà báo cảnh sát, lãng phí thời gian không nói, chỉ bằng thân phận của nàng và nghề nghiệp của cô đã không thể tìm cảnh sát thúc thúc giúp đỡ ah!
Bị một trận ồn ào như vậy, hai nàng không còn hứng thú đi dạo nữa. Tô Chỉ nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Qua Lâm, nói "Về thôi."
Qua Lâm nhìn đồng hồ đeo tay, gần sáu giờ chiều, nàng chậc chậc vài tiếng rồi nói "Ăn tối ở ngoài?"
Tô Chỉ nghe xong hé miệng cười "Dụ Đạt sao?"
Choáng nha, đúng là công chúa bụng dạ xấu xa. Qua Lâm nhìn nàng cười biết rõ nội tâm tiểu ác ma lại không khống chế được chui ra. Qua Lâm trừng mắt liếc nàng "Không có Dụ Đạt, ăn món Pháp được không?"
"Đó là cái gì?"
Qua Lâm hừ hừ trong lòng, biết chắc nàng sẽ hỏi như vậy! "Món Pháp, là cơm Tây đó công chúa! Là đồ ăn của người nước ngoài ah! Rất đắc, ngươi không biết?!"
"Người nước ngoài?" Tô Chỉ thì thầm, suy nghĩ một chút, lúc này mới chợt hiểu ra, hỏi "Có phải là mấy người mắt xanh tóc vàng thường thấy trong sách không?"
Qua Lâm liếc mắt, trong lòng tự nhủ, người thiếu hiểu biết quá thật đáng sợ ah!
Một đoạn đối thoại nhỏ đi qua, hai người ngầm hiểu nhau không lời nào nữa. Đoán chừng là đã đến giờ đói bụng, nên tốc độ cũng nhanh hơn, nhưng cũng mất mười phút để ra tới cửa lớn khu thương xá.
Nhà hàng Pháp mà Qua Lâm nói cách Quốc Mậu không xa, cô đi ăn qua hai lần, tuy rằng phân lượng ít thê thảm, nhưng chính là hương vị thật sự không tệ, một thời gian dài không ăn thật làm người ta nhớ đến, đây chính là nguyên nhân Qua Lâm đưa ra phương án đi ăn món Pháp.
Qua Lâm dẫn Tô Chỉ đi đến Triều Nam, nhưng đi vài bước đột nhiên chuyển hướng. Tô Chỉ đảo mắt, không biết Qua Lâm lại giở trò gì, nàng đi theo sau lưng Qua Lâm, thấy cô dừng lại trước một chiếc xe hơi.
Không ít người vây quanh xe, có người ăn mặc bình thường, cũng có người mặc áo khoác dài màu trắng*, đồ vật trong tay mấy vị đó Tô Chỉ chưa thấy bao giờ, không khỏi có chút tò mò "Mấy người đó đang làm gì?" (áo blouse, vì Tô Chỉ không biết nên nói là áo khoác dài màu trắng)
"A." Qua Lâm nhìn nàng một cái, chỉ vào một vị áo khoác trắng, "Hiến máu đó, mấy người kia là hộ lý."
"Hiến máu? Là như thế nào?"
Nội tâm Qua Lâm kêu lên một tiếng mẹ, nhưng vẫn từ từ giải thích cho Tô Chỉ "Hiến máu chính là rút máu trong người chúng ta ta, rồi truyền cho những người cần, hiểu chưa?"
Đương nhiên Tô Chỉ nghe rõ ràng, chẳng qua nàng lại muốn làm như không rõ "Ý của ngươi là, hộ lý dùng mấy cái đồ kỳ quái kia rút máu từ trong thân thể ra?"
Đúng vậy đúng vậy, Qua Lâm liên tục gật đầu.
"Vậy ngươi tới đây..." Nàng nhìn Qua Lâm "Là muốn hiến máu?"
Qua Lâm mãnh liệt gật đầu.
Cô vĩ đại như vậy? Lần này thật đúng là làm người ta phải rửa mắt nhìn. Nhưng nhớ lại, Tô Chỉ cảm thấy Qua Lâm là người rất mâu thuẫn, ở một phương diện cô là người trộm mộ làm chuyện xấu, một phương diện khác lại tới đây hiến máu, cô làm như vậy là muốn chuộc tội, để nội tâm đỡ bất an sao? Nghĩ đến, Tô Chỉ liền nói lên suy nghĩ của mình.
Nghe nàng nói, Qua Lâm có chút nhịn không được "Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"
"Như thế nào?"
Qua Lâm liếc Tô Chỉ "Ta lấy là đồ vật của người chết, bọn họ đều đã chết, có giữ lại đồ vật cũng vô dụng, ta đi đào chúng lên là cống hiến cho quốc gia." Nói xong, cô nhìn Tô Chỉ, thấy vẻ mặt khinh thường của Tô Chỉ, không khỏi thở dài "Được rồi, ta cũng dùng chúng để kiếm tiền cho mình."
Tô Chỉ lúc này mới biểu lộ ra "Cái này mới đúng một chút", "Như vậy bây giờ ngươi hiến máu?"
Qua Lâm gãi gãi đầu "Hiến liền đây, ta nhiều máu, rút ra vài giọt cũng không sao!"
Câu nói kia làm người nghe có chút gượng ép, ai là nữ nhân đều biết, mỗi tháng luôn có mấy ngày mất máu. Nhưng cũng may mấu chốt không phải ở đó, mấu chốt là Tô Chỉ có thể nghe được ý tốt trong lòng của Qua Lâm. Vì vậy trong nháy mắt, hảo cảm của nàng đối với Qua Lâm lại tăng lên một bậc.
"Được rồi." Tô Chỉ gật đầu "Ta cũng hiến một ít."
"Ngươi?" Qua Lâm nghe xong, lại càng hoảng sợ "Ngươi hiến cái gì?"
"Dù sao cũng nhiều máu, rút ra một ít." Tô Chỉ cười nói.
Xin ngươi, còn cười cái gì, Qua Lâm nghe xong tâm đều muốn chết "Không được, ngươi là công chúa, thân phận tôn quý, hiến máu cái gì, không cho hiến."
"Công chúa?" Tô Chỉ nhìn cô "Nếu ta nhớ không lầm, ta đã không còn là công chúa rồi, hơn nữa lời này chính là ngươi nói."
"..."
Qua Lâm bị chặn bít đường, muốn nói dối, lại phát hiện bản thân vô lực, một chữ cũng nói không nên lời. Tô Chỉ nói không sai, nàng đã không còn là công chúa, hơn nữa lời này còn là chính mình nói. Thế nhưng...
Giờ phút này Qua Lâm mới giật mình phát hiện, mặc dù lúc trước chính cô nói Tô Chỉ không phải công chúa, nhưng cũng chính cô vẫn coi Tô Chỉ là công chúa. Lại hồi tưởng những chuyện đã xảy ra, mâu thuẫn trong lòng càng lợi hại, gặp kẻ thứ ba xen vào lại có thể nói chuyện vô cùng ăn ý, lại có thể ngầm hiểu ý lẫn nhau, từ lúc nào dưỡng thành như vậy? (Qua Lâm đang nói tới chuyện gặp ông mập kia đó)
Nghĩ như vậy, nhưng lại nghĩ không ra bất luận cái kết quả gì, cuối cùng Qua Lâm chỉ có thể lắc đầu, trong lòng tự nói mình là người tốt ah, người tốt!
Tô Chỉ đứng một bên nhìn, nàng thấy Qua Lâm đang vò đầu suy nghĩ cái gì đó, liền tự bản thân đi tìm hộ lý hiến máu trước, nhưng mới bước được một bước, tay phải đã bị nắm lấy.
"Ngươi muốn làm gì?" Qua Lâm đứng phía sau nàng hỏi hỏi.
Tô Chỉ quay đầu, trên mặt đã có chút không kiên nhẫn "Ngươi phiền muốn chết."
"Ta có phiền chết cũng không cho ngươi hiến!"
"Vì cái gì ah!" Tô Chỉ hạ giọng nói một câu, hai người giằng co "Hôm nay nhất định ta phải hiến, ngươi có thể làm gì ta?" Tô Chỉ nổi giận.
Ngày còn ở Đại Doanh, nàng cũng thường xuyên bị quản thúc, cái này không được làm, cái kia không được làm, cho nên nàng ghét nhất là bị quản thúc. Hôm nay, nàng ở thế giới này, có chút tự do, lại xuất hiện loại tình huống này, đương nhiên có chút phản cảm. Lúc trước, là trước mặt phụ hoàng cao cao tại thượng, nàng không thể phản kháng, nhưng bây giờ trước mặt là Qua Lâm, chẳng lẽ cũng không phản kháng được?
Qua Lâm thấy Tô Chỉ bộc lộ tức giận, nội tâm bắt đầu hơi sợ. Nhưng đột nhiên, giữa lúc này, trong đầu Qua Lâm lại lóe lên một tia sáng, nét mặt cũng trầm tĩnh lại, cô buông tay Tô Chỉ, móc ví tiền, lấy ra một tấm thẻ, nói "Có biết đây là cái gì không?"
Tô Chỉ không nói chuyện.
"Cái này gọi là thẻ căn cước, là vật có thể chúng minh thân phận của ngươi, hiến máu nhất định phải đưa ra thẻ căn cước, ngươi không có, vì vậy không thể hiến máu. Hơn nữa,..." Qua Lâm dừng một chút, "Nữ muốn hiến máu phải 45kg trở lên, ngươi đủ sao?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Chỉ cực kỳ khó coi.
Qua Lâm nhìn xem, nội tâm cũng không nói ra tư vị gì, cô biết lời lẻ vừa rồi có chút đả thương công chúa, thế nhưng cô thật sự không muốn Tô Chỉ đi hiến máu, hơn nữa nàng cũng thật sự không thể hiến máu.
Vốn hôm nay là một ngày khá là vui vẻ, nhưng lại biến thành có chút mùi vị thương cảm bên trong, làm cho lòng người không khỏi khó chịu. Cuối cùng Qua Lâm thở dài, dỗ dành Tô Chỉ "Ngươi nghe lời, ta đi hiến máu, xong chúng ta đi ăn." Nói xong, cô không hề nhìn Tô Chỉ, xoay người chen vào đám đông.
Thoáng cái, thân ảnh Qua Lâm có chút mơ hồ, Tô Chỉ nhìn trước mặt mọi người nhao nhao hiến máu, trong lòng lại có chút rầu rĩ, nàng còn nghĩ có thể sống giống người ở đây, rồi lại giật mình phát hiện vẫn không thể giống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...