Công Chúa Vô Cảm
Một giọng nói già nua vang lên. Tất cả mọi người nhìn sang thì vô cùng ngạc nhiên. Là Trương học sĩ, người có trí tuệ uyên thâm và kiến thức uyên bác hơn cả Thượng thái sư đương triều, nay đang là thầy dạy riêng của Bát công chúa. Trương học sĩ nổi tiếng là thế nhưng luôn sống ẩn dật thanh cao ở trên núi. Được người đời kính trọng, một lời nói ra đều có đáng tin cậy. Vậy mà ngay lúc này đây ông lại giúp khẳng định nam nhân tuyệt mĩ đang đứng ở trong Ngự thư phòng lúc này chính là Tứ hoàng tử. Điều này không khỏi khiến mọi người thầm cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra. Như biết được điều này, Trương học sĩ bắt đầu từ tốn nói:
-Năm đó ta lên núi hái ít thuốc thì gặp Tứ hoàng tử. Trên người tuy chỉ mặc trung y nhưng đó lại làm từ vải gấm quý chỉ có ở trong cung. Đặc biệt ở cánh tay có kí hiệu của hoàng thất. Vậy nên ta mới dám khẳng định đấy chắc chắn là Tứ hoàng tử. Chỉ là tỉnh dậy điện hạ mất hết trí nhớ. Ta đành giữ người lại để tiện chữa trị nhưng vẫn chưa có thể hoàn toàn khôi phục lại kí ức.
Đến lúc này mọi chuyện đã sáng tỏ, Hóa ra như vậy. Người của đế vương luôn có một cái dấu hiệu trên người được vẽ bằng mực đặc biệt không thể nào trôi. Loại mực này chỉ được làm theo công thức bí mật được truyền lại trong hoàng thất nên không thể làm giả. Lam Nguyệt nhìn quanh và luôn để ý Lan quy phi có những biểu hiện rất kì lạ. Nhất là lúc nãy khi Trương học sĩ nói Tứ hoàng huynh bị mất trí nhớ bà ta liền thở phào nhẹ nhõm. Chắc chắn có vấn đề!!!!!
Lan thừa tướng đến mức này cũng không thể nói gì thêm. Đã có Trương học sĩ đảm bảo thì hắn còn có thể cố cãi là giả sao? Đành phải cười trừ rồi lui xuống:
-Nếu vậy thì thần xin chúc mừng hoàng thượng đã tìm được Tứ hoàng tử.
Nhị hoàng tử thì vô cùng thất vọng. Hắn đã hi vọng thừa tướng có thể giúp mình cuối cùng kết quả lại thành ra như vậy.
Quang Minh hoàng đế thấy mọi người không còn nghi ngờ nữa thì khá hài lòng. Mọi người thi nhau chúc mừng cho Tứ hoàng tử cùng hoàng đế. Nhân vật chính lúc này sau một hồi đứng yên mới từ tốn lại gần Lan quý phi cúi đầu:
-Phụ hoàng nói người là mẫu phi của ta. Chắc thời gian qua hoàng nhi đã làm cho người lo lắng nhiều. Hoàng nhi xin tạ tội với mẫu phi.
Ánh mắt rất chân thành của hắn không có một tia nào nhìn giống giả dối. Lam quý phi thấy vậy thì càng thở phào nhẹ nhõm hơn. Tuy vậy bà ta vẫn có chút bối rối:
-Không sao! Con trở về là ta mừng rồi. Thiệt làm ta lo lắng muốn chết.
Sau đó trong Ngự thư phòng chỉ toàn một màn mẫu tử tình thâm. Cuối cùng Lam Nguyệt, nhân vật vẫn im lặng từ nãy đến giờ mới chịu lên tiếng:
-Nguyệt nhi có chút mệt mỏi. Xin phụ hoàng cho phép Nguyệt nhi cáo lui trước.
-Nguyệt nhi!!! Nguyệt nhi!!! Con đứng lại cho ta!!!!!
Tuy là xin phép nhưng chưa kịp để hoàng đế đồng ý liền bỏ ra ngoài hồi cung của mình. Quang Minh hoàng đế tuy tức giận nhưng lại không dám làm gì. Nữ nhi của ông mỗi lần giận dỗi lại tùy hứng như vậy. Không biết lại có chuyện gì nữa đây????
Lam Nguyệt tùy ý như thế Lan quý phi liền nhẹ giọng:
-Chắc ai đó lại lỡ làm phật ý nàng. Dù sao tuổi Bát công chúa vẫn còn nhỏ, lại có hoàng thượng thiên vị trở nên như vậy cũng là lẽ thường
Những lời nói ra nghe thì có vẻ như là tiền bối bao dung với hậu bối. Nhưng nếu xét kĩ thì rõ ràng câu nào câu nấy đều nói rằng Bát công chúa được nuông chiều quá sinh hư. Hoàng đế tất nhiên cũng không phải dạng vừa, cái trò ấu trĩ như vậy sao còn không nghe ra. Muốn mang tiếng xấu hắt lên người công chúa của trẫm. Gan cũng khá lớn! Đưa mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lan quý phi khiến ả giật mình hoảng sợ. Biết mình đã vô tình làm long nhan nổi sóng nên vội vàng im lặng an phận đứng ở một bên. Lan thừa tướng thấy nữ nhi của mình đã từng này tuổi vẫn còn ngu xuẩn như vậy thi không khỏi tức giận.
Cuối cùng sau một hồi im lặng, Quang Minh hoàng đế mới đành thở dài quay ra Huyền Tử Mặc.
-Nguyệt nhi chắc vẫn khó chịu chuyện trẫm bắt nó đi hội hoa đăng ngươi đừng để ý. Quay về cung của mình trước đi. Trẫm đã cho người sửa sang lại Tử Thanh cung. Từ bây giờ đó là cung điện riêng của ngươi.
-Tạ ơn phụ hoàng!
-Còn Trương học sĩ. Ngươi muốn bất cứ thứ gì trẫm sẽ ban thưởng
-Thần giúp Tứ hoàng tử không phải vì ban thưởng. Góp một chút sức vì hoàng thất cũng là việc nên làm. Thần chỉ muốn về cố hương tiếp tục cuộc sống an nhàn của mình.
-Nghe nói ngươi thích chim chóc, mấy ngày trước sứ giả Bảo Tần quốc có tiến cống một con chim hoàng anh,loài chim này đặc biệt có linh tính, chỉ hót cho chủ nhân của mình nghe. Nay ngươi nói không cần gì, trẫm ban thưởng nó cho ngươi.
-Thần xin tạ ơn hoàng thượng ban thưởng!_Trương học sĩ cúi đầu cảm tạ
----------------------------------------------------------------------------------------------------
-Ngu xuẩn! Tại sao ta lại sinh ra cái thứ ngu ngốc như ngươi!
-Phụ thân! Sao người lại có thể nói thế với nữ nhi!!!!
Tại Hoàng Lan cung
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi Ngự thư phòng. Lan quy phi lấy cớ lâu ngày không gặp mặt phụ thân nên mong nhớ không nguôi. Muốn cùng Lan thừa tướng trò chuyện một lát. Quang Minh hoàng đế cũng có chút e dè với vị thừa tướng đương triều này nên đành đồng ý. Vừa với đến tẩm cung Lan quý phi liền đuổi hết cung nhân ra ngoài. Lan thừa tướng vì chuyện vừa nãy nên rất tức giận, lớn tiếng với cả nữ nhi mình cưng chiều nhất.
-Ngươi còn nói! Khi không lại kiếm chuyện với Bát công chúa làm gì. Con nha đầu đó không chỉ có hoàng thượng, còn cả toàn bộ dân chúng Huyền Phong quốc đằng sau. Ngươi muốn đổ tiếng xấu thì cũng nên chọn cách thông minh hơn một chút.
-Nhưng mà.....
-Còn nữa! Ngươi làm cái gì cũng hấp tấp. Năm đó ngươi cố chấp muốn lập tức ám sát Bát công chúa không những không được còn khiến hoàng thượng nghi ngờ. Bây giờ một một hài tử cũng giải quyết không xong. Giờ thì hay rồi Tứ hoàng tử đã quay trở về, nếu hắn không mất trí nhớ thì hôm nay chính là ngày Lan gia ta bị tru di cửu tộc đấy.
-Ta cũng không ngờ nghiệt chủng đó lại sống dai đến thế. Phụ thân! Người mau nghĩ cách đi! Chúng ta nên làm gì bây giờ.
Lan thừa tướng đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi nói:
-Hiện tại Tứ hoàng tử đã mất trí nhớ nên chúng ta cũng không cần lo lắng. Vấn đề là cái vị trí thái tử kia. Nhị hoàng tử được nuông chiều từ nhỏ, ăn chơi hưởng lạc hoàng thượng đã vốn không muốn hắn lên ngôi. Tứ hoàng tử mất tích lại được Trương học sĩ mang về dạy dỗ tất sẽ được lòng hoàng đế. Nay ta nâng đỡ hắn lên làm thái tử rồi làm vua ắt sẽ có lợi cho sau này.
-Ý phụ thân muốn con phải.....
-Làm một mẫu phi tốt rồi ngươi sẽ có tất cả!
-Nữ nhi đã hiểu!
ém khl"L.
PS: Biến mới! Mọi người thử suy luận mọi chuyện tiếp theo sẽ như thế nào đi. Cho vui thôi! Biết đâu suy luận của bạn nào hay Scor sẽ thử áp dụng vào truyện. Rất mong mọi người ủng hộ. Đọc truyện vui vẻ! LOVE FROM SCOR!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...