Thôn làng dưới chân núi hải vân đang náo động, mọi người đều vô cùng lo lắng.
Nguyên nhân là do sự mất tích của hai đứa trẻ trong làng ngay lúc yêu thú xuất hiện.
Cả làng tập hợp lại nhà trưởng làng, mong có thể tìm ra được cách giải quyết nào đó.
Mọi người cùng trưởng làng sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, liền cùng nhau tới chân núi Hải Vân khẩn cầu cứu giúp.
Bọn họ đều biết rằng trên đỉnh ngọn núi hùng vĩ kia là nơi mà một vị thượng tiên trên trời đang trú ngụ, cầu khẩn vị tiên ấy là cách duy nhất.
Trước sự khẩn cầu ấy, vị thượng tiên cao quý đã cho đệ tử của mình đi tìm đôi trẻ, và thế là Vạn Kỳ Vũ từ trên đỉnh Hải Vân đã hạ sơn.Trời đã về chiều, hoàng hôn buông xuống, dân làng vẫn tụ tập ngay bìa làng nhìn về phía cánh rừng xa, nơi mà Vạn Kỳ Vũ tiểu thư rời đi.
Từ lúc đệ tử của thượng tiên vào rừng tìm người, dân làng đã đứng ở đó mong ngóng, hy vọng mọi chuyện sẽ bình an.
Trời đã sắp tối, ánh hoàng hôn cũng sắp tắt, vẫn chưa thấy tung tích gì của hai đứa trẻ lẫn vị tiểu thư kia.
Hai mẫu thân của đôi trẻ bắt đầu hoảng hốt, họ dựa vào ngực phu quân mình mà run rẩy.
Trong khoảng khắc lo lắng, bọn họ nghĩ quẩn mà nói.- "phu quân, có khi nào vị tiên nhân ấy đã bỏ rơi chúng ta không?"Chờ người hoài vẫn chưa thấy, tấm lòng của người mẹ lo lắng cho con khiến họ không thể giữ được niềm tin.
Hai vị phu quân thì bình tĩnh hơn, mặc dù cũng rất lo lắng nhưng vẫn cố gắng trấn an vợ mình.- "phu nhân, xin nàng hãy yên tâm.
Vị tiên nhân ấy sẽ không làm thế, ngài nhất định sẽ cứu lũ trẻ trở về.
Bây giờ chỉ cần tin tưởng và chờ đợi, chúng ta chờ thêm chút nữa đi, nhất định sẽ có tin tức".Ngay lúc này, một tiếng "UỒM" vang lên, là tiếng gầm của hổ tinh vang động cả cánh rừng.
Chim muông trong rừng bị đánh động bay nháo nhác, làm cả một góc rừng rung chuyển.
Dân làng chứng kiến cảnh tượng ấy thì giật mình lo lắng, bọn họ run lên vì sợ.
Con họ vẫn đang ở trong cánh rừng ấy, không phải là đã bị hổ tinh nhìn thấy đó chứ? Hai vị mẫu thân nghĩ vậy thì kinh hãi, rươm rướm nước mắt nhìn chồng mình mà lắp bắp.- " phu quân...!hài nhi của chúng ta....phu quân ơi".Đôi mắt ướt lệ, nhìn vào là một biển mênh mông thăm thẳm âu lo.
Hai vị phụ thân nhìn vợ mình, chỉ biết ôm chặt nương tử mà cầu nguyện thiên thượng sẽ rủ lòng thương.Một khoảng thời gian ngắn sau bỗng có một tiếng động "ẦM" đinh tai nhức óc vang lên từ phía cánh rừng xa.
Hai vị mẫu thân nghe tiếng động ấy thì hốt hoảng, không biết chuyện gì xảy ra, lo lắng òa khóc.- "hài nhi con ta, hài nhi ơi..." .Ánh mắt nhìn về phía khu rừng không rời, trái tim như nghẹn lại.
Trưởng làng vốn thông thái, ông hiểu tâm trạng của những người làm mẹ thường hay quá lo lắng, liền quay lại trấn an.- "hai ngươi đừng lo, tiếng động vừa rồi chắc chắn là do kiếm khí gây ra.
Là tiên nhân, tiên nhân đến kịp lúc rồi, hai đứa trẻ nhất định được cứu"Đó đúng thật là tiếng động do kiếm khí gây ra, trưởng làng nói không sai, thế nhưng vị tiên nhân ấy có tới cứu kịp đôi trẻ hay không thì ông không biết.
Mặc dù vậy, ông vẫn nói đến trường hợp tốt nhất để hy vọng.
Để những người làm cha, làm mẹ có thể yên tâm hơn.
Nghe trưởng làng nói vậy, hai vị mẫu thân mới bắt đầu nín khóc, đưa tay áo lau nhẹ nước mắt của mình.
Mọi người lại nhìn về phía cánh rừng xa kia , hướng về nơi phát ra tiếng động ấy và chờ đợi trong hy vọng.Phải một khoảng thời gian sau, bắt đầu từ trong rừng xuất hiện một bóng hình to lớn đang từ trong rừng sâu hướng ra.
Dân làng nhìn vào run sợ, một người dân lắp bắp- "yêu...!thú..., Chẳng lẽ tiên nhân thất bại rồi sao?"Bóng dáng to lớn ấy chắc chắn không phải con người, ai nhìn vào cũng hiểu, mọi người lại bắt đầu hoảng sợ.
Trưởng làng thấy vậy thì lên tiếng trấn an.- "chúng ta vẫn chưa thấy chắc chắn, mọi thứ còn chưa rõ ràng, vì vậy đừng suy đoán lung tung.
Mọi người đừng hoảng hốt"Ngay sau khi trấn an tất cả, ông ta gọi một thanh niên tinh mắt nhất làng lại và nói .- " cậu tinh mắt nhất, nhìn xem là cái gì?"Cậu thanh niên ấy bước lên trước, đôi mắt mở to quan sát bóng hình to lớn phía xa, nhìn thật kỹ liền nói .- "là hổ tinh, một con hổ rất to"Hổ tinh ư? Cả làng giật mình kinh hãi, không ai nói với ai câu gì, tâm trí như muốn hỏi "phải chăng vị đệ tử thượng tiên kia đã thất bại?" Tĩnh lặng nhìn nhau, chưa ai đủ can đảm mở lời.
Trong lúc tất cả như toan quay lưng bỏ chạy, thanh niên kia lại bất ngờ nói.- "nhưng...!có điều gì đó lạ lắm"Cả làng khựng lại, tất cả dán ánh mắt về phía thanh niên kia, chờ đợi một điều gì đó mơ hồ.
Trưởng làng quay ngoắt sang hỏi thanh niên.- "Nhưng cái gì? Ngươi mau nói nhanh"Chàng thanh niên nhìn thật kỹ, thật thà trả lời.- "hình như là bị ai đó vác lên vai thì phải?"Bị ai đó vác lên vai sao? Vậy có nghĩa rằng hổ tinh đã bị đánh bại, và người vác hổ tinh trên vai là người đã chiến thắng trở về.
Cả làng nghe xong đều mừng rỡ reo lên.- "là tiên nhân, là Vũ tiểu thư đã tiêu diệt được yêu thú trở về "Tiếng hò reo trong sung sướng, mối nguy hiểm của làng đã bị diệt trừ, bình yên sẽ lại đến với khu rừng này như nó đã từng thế.
Việc diệt trừ yêu thú là niềm vui không nhỏ, nhưng hai đứa trẻ ấy thì sao? Hai vị mẫu thân lo lắng cho con, lại hướng về phía thanh niên mà hỏi.- "vậy...!hài nhi của chúng ta đâu?"Thanh niên tinh mắt lại nhìn thật kỹ, đôi mắt nheo lại đăm chiêu.-"hình như cả hai đều đang đi phía sau thì phải "Đang đi phía sau, có nghĩa là bọn họ đều bình an cả.
Hai vị mẫu thân lại khóc, lần này là giọt nước mắt hạnh phúc khi biết con mình đã bình an.
Từ trong rừng phía xa kia, bước ra một mỹ nhân xinh đẹp với mái tóc dài đỏ rực như lửa, nàng đang nhìn họ với đôi mắt vàng như ánh mặt trời ban mai.
Lúc này nàng lại mỉm cười .- "xin lỗi mọi người vì hơi muộn, tôi đem đôi bạn trẻ trở về rồi đây"Muộn thì đã làm sao? Chỉ cần hai trẻ bình yên là được, đó là điều hạnh phúc nhất đối với bậc làm cha làm mẹ.
Hai vị mẫu thân không kìm được cảm xúc, vô thức chạy lại ôm con mình, vừa chạy vừa khóc, mà hai đứa trẻ cũng chạy lại gục vào lòng mẹ mình.
Mẹ con ôm lấy nhau, gia đình đoàn tụ viên mãn, cảnh tượng hạnh phúc.
Đang rưng rưng nước mắt, lúc này trưởng làng bước ra trừng mắt quát.- "Hai đứa ngươi lớn cả rồi.
Đứa 14 tuổi , đứa 15 tuổi chứ ít gì? Sao còn ngu dốt gây ra hoạ làm cả làng phải lo lắng, làm phiền lụy đến tiên nhân"Ở An Nam quốc có câu"gái thập tam nam thập lục ".
Gái 13 tuổi và trai 16 tuổi là đủ tuổi lấy chồng rồi, không còn xem là nhỏ nữa.
Đôi uyên ương nghe vậy xấu hổ cúi đầu, mà Vạn Kỳ Vũ thấy thế cũng đặt yêu thú xuống đất rồi nói đỡ cho đôi bạn trẻ.- "được rồi ,được rồi.
Dù sao mọi việc cũng đã ổn cả rồi, không cần phải trách mắng bọn họ."Nói xong đoạn quay sang nhìn nam tử, có chút ngợi khen.- "tiểu huynh đệ này dù đối mặt với cái chết vẫn không bỏ mặc tình nhân của mình, thật cũng đáng khen ngợi lắm."Nam tử nghe xong khuôn mặt ửng đỏ vì ngại, mà nữ tử cũng cảm thấy có chút hài lòng.
Lúc này Vạn Kỳ Vũ mới nói với trưởng làng- "con yêu thú này thịt da xương đều có giá trị, nay tặng cho làng xem như quà mừng đôi bạn trẻ trở về bình yên"Trưởng làng nghe xong giật mình, xua tay lia lịa.- "Sao có thể như vậy được? Con yêu thú này giá trị không nhỏ, dân làng còn chưa có hậu lễ cảm tạ tiên cô giúp đỡ, sao lại còn dám nhận quà của tiên cô "Lời của trưởng làng vừa nói ra, dân làng xung quanh đã lập tức gật đầu tán thành.
Ai nấy cũng đang nghĩ đến việc lấy gì làm hậu lễ đền ơn, sao dám nghĩ đến việc nhận quà tặng của ân nhân chứ? Vạn Kỳ Vũ không so đo tính toán, lại khẽ mỉm cười.
Nàng nhìn trưởng làng với đôi mắt hiền từ ấm áp.- "vậy...!trưởng làng chê món quà của ta?"Trưởng làng giật mình hoảng hốt, vội vã xua tay.- " Không có, làm gì có chuyện đó.
Xin tiên cô đừng nói vậy, oan uổng cho dân làng lắm.
Chúng ta không dám chê bai gì, chỉ là cảm thấy mình không xứng đáng..."Trưởng làng liên tục phân trần, dường như rất tôn kính mà sợ vị ân nhân phật ý.
Vạn Kỳ Vũ hiểu chuyện, biết rằng mình đã lỡ lời rồi.
Nàng lại nhìn trưởng làng, ôn tồn nói.- "được rồi, được rồi.
Quà thì đã tặng, dân làng cứ lấy đi.
Xin đừng ngại, bởi ta cũng không cần đến thứ này.
Nếu dân làng không lấy thì ta cũng vứt đi thôi, không vất vả vác trong rừng trở về làm gì."Dân làng hiểu ra rằng vị ân nhân vất vả vác xác hổ tinh là cho họ, chủ đích ấy càng khiến họ ngại ngùng.
Đến lúc này, trưởng làng mới hai tay cung kính nhận lễ.- "vậy...cung kính không bằng tuân lệnh.
Thay mặt dân làng, đa tạ tiên cô".Trưởng làng cúi đầu thật thấp, dân làng cũng theo đó cúi đầu theo, cung kính cảm tạ.
Nàng khẽ gật đầu, ra vẻ rất vừa ý.
Thấy vị ân nhân vui vẻ như vậy, trưởng làng ngẩng đầu lên, suy nghĩ điều gì đó rồi mạnh dạn đề nghị.- "Tiên cô ban ân, vậy xin cho dân làng được cơ hội tiếp đãi người.
Tiện có thịt tươi, dân làng lập tức vào việc mở tiệc mừng.
Lão già vô lễ muốn mời tiên cô dự buổi tiệc mừng tối nay, xin tiên cô chấp nhận"Nói xong lại cúi đầu thi lễ thật thấp, thể hiện sự mong muốn thật lòng.
Trưởng làng nói xong thì cả làng đều vui mừng, đặc biệt là cánh đàn ông trai tráng.
Ai mà không mong muốn được ngắm nhìn mỹ nữ tuyệt thế này nhiều nhất có thể? Chỉ là ngay lúc này, tiếng chuông từ đỉnh Hải Vân vang lên.
Nàng ngước nhìn lên đỉnh núi, mà dân làng lại thở dài tiếc nuối.
Nguyên lai , tiếng chuông đó là của sư tôn nàng gọi nàng về.
Dân làng hiểu điều này nên không còn hy vọng mở tiệc nữa.
Vạn Kỳ Vũ nhìn dân làng thẩn thờ, mà cánh đàn ông vô cùng thất vọng, mất đi một cơ hội tuyệt vời mà trưởng làng cố gắng mang về.
Nàng lại mỉm cười, một nụ cười với vẻ đẹp ma mị, nụ cười đó hớp hồn bất cứ người đàn ông nào.
Nàng nhìn bọn họ một lượt, nhẹ nhàng nói khẽ.- "thật đáng tiếc, ta không thể tham dự được rồi.
Thành ý của mọi người ta xin nhận, chỉ là bây giờ ta phải trở về "Cánh đàn ông đồng loạt thở dài lắc đầu tiếc nuối.
Trưởng làng biết không thể thay đổi được, đành chắp tay hành lễ.- "Vậy...!cung tiễn tiên cô"Một lời của trưởng làng, cả làng lúc này cũng cúi đầu theo, đồng loạt hô lớn."Cung tiễn tiên cô"Vạn Kỳ Vũ khẽ gật đầu, cũng nhẹ nhàng cúi đầu chắp tay thi lễ trả.
Nàng xoay người vận chân khí, dùng ngự không thuật đạp lên những cơn gió, ngự phong bay đi, để lại sự tiếc nuối ngẩn ngơ của bao chàng trai đang si mê mơ tưởng.Tung người cưỡi lên ngọn gió, Vạn Kỳ Vũ nhẹ nhàng lướt lên không trung hướng đỉnh Hải Vân mà đến.
Trong bóng tối vừa mới buông xuống, mặt trăng còn lờ lững nơi đỉnh núi cao kia.
Bóng dáng mỹ nữ nương theo làn gió uốn lượn trên không tựa như tiên nữ đang múa một điệu múa thiên đình, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của bóng trăng non.
Nhân thế tự hỏi nếu hằng nga tiên nữ có giáng trần đi chăng nữa, thì vẻ đẹp mê ly cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Trong vài khoảng khắc thời gian, bóng hình tiên nữ đã mất hút trên đỉnh núi khiến bao chàng trai đứng dưới còn mơ hồ, tiếc nuối ngẩn ngơ, tưởng rằng còn đang trong mộng cảnh.Vạn Kỳ Vũ đặt chân lên đỉnh núi, bước vào Hải Vân trang.
Đây là gia trang do sư tôn nàng tạo ra, một khuôn trang án ngữ trên đỉnh núi Hải Vân.
Là tiên cảnh, nơi ở của thượng tiên Âu Cơ.
Nàng bước vào sân viên, trước mặt là nhà tiếp khách, có vẻ như sư tôn không ở đây.
phía sau nhà tiếp khách là một sân viên tương đối rộng, nơi mà sư tôn dạy nàng học kiếm.
Đây là nơi lưu giữ những dấu chân nàng từ thủa mới nhập môn, đến bây giờ sắp tròn 10 năm rồi.Hai bên sân là hai gian phòng riêng.
Một của nàng, và một cửa sư tôn.Phía cuối sân viên là nhà bếp.
Sư tôn là thượng tiên, không cần ăn uống.
Người chỉ cần hấp thu linh khí trời đất để sinh tồn.
Đó là tiên, nhưng nàng thì lại là phàm nhân, phải ăn uống ngủ nghỉ.
Gian bếp này vốn dĩ tạo ra là vì nàng.
Nàng nhìn xung quanh một lượt.
Sư tôn không có trong phòng, nàng mỉm cười, "sư tôn, đồ nhi biết người đang ở đâu rồi".
Nàng liền đi thẳng ra phía sau , cách xa gian bếp chừng 10 trượng là một không gian tắm rửa với một hồ nước tròn nhỏ bán kính chừng 2 trượng.
Vốn dĩ thần tiên luôn sạch sẽ, không có phàm thân nhục thể nên không cần tắm rửa.
Khuôn viên tắm này là tạo ra cho nàng, nhưng hình như sư tôn rất thích ngâm mình trong hồ nước.
Nàng đoán chừng bây giờ sư tôn đang khỏa thân trong hồ rồi.
Nàng bước vào khuôn viên tắm, quả nhiên sư tôn đang thư thái thụ hưởng, mà hồ nước này được sư tôn tạo ra lại là hồ nước nóng.
Làn hơi nước trên mặt hồ phản phất cùng ánh trăng trông thật đẹp một cách ma mị, ngỡ như mặt trăng đã rơi vào trong hồ nước, khiến nhân sinh tức cảnh sinh tình......Đơn vị đo chiều dài : 1 trượng = 10 thước.Một thước trung quốc= 0.33 mMột thước Việt Nam= 0.4 mNgười trung quốc hay gọi theo họ, nên sẽ là "Vạn cô nương"Người an nam gọi theo tên, nên sẽ là "Vũ cô nương"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...