Pie đã nhận được cuộc gọi từ Bảo. Trong giọng nói buồn, cậu ta đã nói “Nếu một người bị mất hết tất cả thì có nên sống nữa không?“. Pie đã gặng hỏi nhưng cậu không nói gì nữa. Bên kia cứ thế chìm vào im lặng. Pie lo lắng đến nỗi phải đích thân làm một chuyến bay để làm rõ thực hư sự việc. Căn biệt thự nhà Bảo bây giờ phủ lên mình màu trắng u buồn. Một sự im lặng và ảm đạm đến đáng sợ.
Bảo ngồi đó, trên chiếc ghế ở phòng khách. Đôi mắt cậu vô hồn nhìn ra nơi nào đó xa xăm lắm. Gương mặt hốc hác thấy rõ...
-Bảo!-Pie cất tiếng gọi.
Bảo quay mặt sang, mặt vẫn vô hồn như thế.
-Tôi mất hết rồi...
-Ý cậu là sao?
Reng ....reng....reng......Điện thoại bàn vang lên.
Bảo chẳng buồn bắt máy. Cứ mặc cho tiếng điện thoại có reo lên inh ỏi. Pie thật không hiểu cậu ta đang bị cái gì. Mà cô bé cũng thắc mắc không hiểu vì sao trong nhà im lặng như chẳng còn một ai. Pie không muốn nghe tiếng điện thoại thêm nữa, nên cô bé quyết định bắt máy.
-Alô!
-Tôi gọi từ bệnh viện. Người nhà của Dương Hạ Du đến bệnh viện gấp. Cô bé đã tỉnh nhưng có dấu hiệu bất ổn về tâm lí.
-Ơ...dạ! chúng tôi sẽ đến ngay -Pie chẳng hiểu gì đang xảy ra.
Cô bé bước đến chỗ Bảo.
-Hạ Du bị sao vậy? Tôi nghe bệnh viện nói là...
-Mẹ nó còn bỏ nó mà đi. Tôi cần gì phải quan tâm chứ.
-Cậu nói vậy mà nghe được hả?-Pie nói lớn, tưởng chừng như quát vào tai cậu ta- Mẹ nó có bỏ nó thì cậu cũng từng mang danh có một đứa em gái cơ mà, ít ra cũng phải quan tâm tới nó. Nếu cậu không đi thì cũng nên nói với ba cậu đến bệnh viện đi chứ!!!!
-Ba tôi....mất rồi....-giọng Bảo nghẹn lại nhưng cậu ta không khóc.
Pie nghe như sét đánh ngang tai. Ba Bảo còn khỏe mạnh thì tại sao lại mất chứ. Có lẽ nào sự u ám của căn nhà này là do sự việc này...
-Ba cậu mất, vì ...vì sao chứ? Ông ấy vẫn còn khỏe mạnh lắm cơ mà?
Bảo nhìn Pie, ánh mắt cậu như chỉ hiện hữu mình cô bé...
Khoảng ba ngày trước. Cái ngày định mệnh như cướp đi cuộc sống êm đềm bao lâu của Bảo. Ba cậu là ông Huỳnh Vũ qua đời do một cơn suy tim. Người mẹ kế lên kế hoạch thâu tóm công ty. Nhưng ngờ đâu ông Vũ đã dự trù trước tình huống này. Chắc ông cũng đã biết rằng vợ không mấy chung thủy và có mối quan hệ mờ ám với người khác. Thế nên ông đã soạn sẵn di chúc để toàn bộ tài sản, công ty và kể cả ngồi nhà cho cậu con trai duy nhất là Huỳnh Bảo Bảo. Không cam chịu mất tất cả, bà mẹ kế đã ra tay trước...
Vào trưa hôm đó, lúc Bảo đi trên đường. Đột ngột một chiếc xe ô tô lao tới cậu. Con đường rất vắng. Tâm trạng đang u buồn vì ba vừa mới mất, Bảo không hề để ý tới sự có mặt của chiếc xe. Cậu ta băng qua đường như một người vô hồn... Chỉ đến khi có tiếng gọi.
-Anh Bảo!!!!!!
Bảo nghe tiếng gọi, nhận ra chất giọng cao quen thuộc của Hạ Du. Chưa kịp quay đầu lại đã bị một lực mạnh đẩy về phía trước. Sau đó là tiếng va chạm, la hét..
Một phút choáng váng, Bảo thấy cả người ê ẩm. Cậu nghe tiếng ô tô rồ máy đi thật nhanh. Mắt nhắm mắt mở nhìn thấy Hạ Du nằm bất tỉnh.
-Hạ Du!!!
Và bây giờ, đứng trước cửa phòng bệnh.
Bảo chỉ nhìn vào trong bất lực...
-Ra hết, ra hết cho tôi. Tôi không muốn sống nữa. Hãy để tôi chết đi!!!!
-Cô cứ bình tĩnh, đừng kích động!
-Bình tĩnh gì chứ??? Nếu mấy người thì mấy người có bình tĩnh được không????? Tôi tàn phế rồi, tôi không muốn sống nữa.
Pie thấy tình hình là Bảo không chịu vào bên trong. Thấy Hạ Du như vậy, Pie cũng hơi e ngại không muốn vào trong. Cả hai ngồi ngoài băng ghế, nghe tiếng la hét của Hạ Du. Nhẫn không được, Pie bạo dạn đứng dậy, bước nhanh vào phòng.
Ngay khi nhìn thấy Pie, Hạ Du đã hét lên:
-Chị đi ra ngoài ngay cho tôi, đi ra!!!!!
Pie nói gì đó với mấy người bác sĩ. Sau đó tất cả đều ra ngoài trừ Pie. Cửa phòng đóng lại.
-Nếu muốn chết thì em làm đi... Em hy sinh để cứu Bảo còn chị chỉ đứng nhìn nhưng cuối cùng cậu ấy sẽ thuộc về chị.
Nước mắt Hạ Du tuôn trào, căm phẫn nhìn Pie.
-Tôi không cho phép!!!-Hạ Du lớn tiếng nói.
-Vậy thì tốt nhất là em không nên chết. Em đã mất tất cả chỉ để đánh đổi mạng sống cho Bảo, vậy thì em cần phải sống để nhìn thấy những gì em đã làm được.
-Chị không cần nói nữa. Tôi cũng muốn thế lắm, nhưng tôi giờ thành tàn phế rồi. Tôi lại không có gì cả. Ngay cả mẹ cũng bỏ rơi tôi rồi...cả anh Bảo cũng chẳng cần tôi nữa...-Hạ Du bật khóc.
Pie nhìn Hạ Du. Cô bé cảm nhận được cái cảm giác này. Cảm giác những người thân yêu nhất biến mất khỏi cuộc đời mình như thể họ chưa hề tồn tại. Lúc Pie hay tin mình sẽ mãi mãi không gặp lại ba mẹ nuôi nữa. Cảm giác đó...thật đau buồn và trống trãi. Tự nhiên thấy thương Hạ Du một cách kỳ lạ. Sự đồng cảm đưa Pie đến một quyết định...
-Nếu em không còn người thân thì chị sẽ là người thân của em. Như thế được không?
Hạ Du chỉ nhìn Pie, cô bé không phản ứng gì, nước mắt vẫn đang rơi nhòa phía trước.
Pie lại nói tiếp.
-Chị sẽ là chị của em.
-Đừng cố an ủi và lừa dối tôi!!!
-Chị không muốn an ủi và chẳng lừa gì em cả. Những việc đó chẳng mang lại ích lợi gì chị cả.
-Chị đang muốn lấy lòng anh Bảo, chị đang muốn tôi chấp nhận để chị có thể thành đôi với anh Bảo sao??? Tôi không bị chị lừa. Trừ khi chị thề với tôi “Suốt đời này cũng không bao giờ yêu anh Bảo, nếu có chị sẽ phải chết một cách đau đớn”.
Pie lạnh người, sao cô ta này lại có cái ý nghĩ độc ác đến như vậy. Chắc hẳn phải rơi vào tuyệt vọng vô cùng thì mới bất chấp đến như vậy. Mà dù sao, Pie cũng đâu có tình cảm gì với Bảo, nếu có thì cũng đã có từ lâu rồi. Nên thề sẽ không yêu cậu ta cũng được thôi.
-Được thôi! Chị thề với em là sẽ không bao giờ yêu Bảo, nếu không sẽ chết thảm- Pie nói dứt khoát.
-Chị sẽ phải hối hận vì đã nói như vậy.
-Chị không hối hận. Trước giờ những điều chị làm chưa bao giờ thấy hối hận.
Hạ Du im lặng. Cái nhìn đã thay đổi, không còn ánh mắt căm phẫn.
-Em đáng ghét lắm mà, ai cũng muốn bỏ rơi em mà đi. Sao chị lại không như vậy?- Hạ Du bật khóc
-Vì em là em của chị. Nhỏ ngốc nghếch à!- Pie ôm Hạ Du vào lòng, giữa hai đứa dường như khoảng cách xa lạ đã dần biến mất
Bảo đứng bên ngoài nhìn vào, cậu cũng phần nào cảm thấy nhẹ nhõm. Vốn nghĩ mọi chuyện đã đi vào bế tắc, nhưng chỉ với một câu nói của Pie mọi chuyện đã được giải quyết. Duy nhất cậu không biết rằng lời thề giữa hai người họ, đến mãi về sau cậu cũng không thể biết được.
..................................
Tình hình của Hạ Du không mấy khả quan. Lúc xảy ra tai nạn, xương sống của cô va đập mạnh nên bị chấn thương nghiêm trọng phần dưới. Nguy cơ sau này cô bé không thể đi lại được nữa. Nhưng cũng còn 20% hi vọng, nếu Hạ Du chịu khó tập luyện theo hướng dẫn của bác sĩ. Tình hình trước mắt là phải làm cho tinh thần cô bé ổn định trở lại.
Công ty của Bảo cũng rất nguy hiểm. Các cổ đông đồng loạt muốn rút cổ phần, công ty đang đứng trước bờ vực phá sản. Bảo lại chẳng biết chút gì về quản lí công việc. Cậu ta đành đứng nhìn công ty rơi vào bế tắc... Pie lại không giúp được gì. Vì chính cô bé cũng chưa từng điều hành công ty bao giờ, nếu là Hime có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp.
Pie về với cuộc sống, cô bé còn phải đi học và còn nhiều chuyện để lo. Trước mắt là chuyện tống cổ tên khó ưa ra khỏi nhà.
-Cậu ở nhà tôi đã gần hai tuần rồi, cậu tính chừng nào đi vậy hả?
-Nếu tôi nói là không muốn đi thì sao?
-Cậu muốn là được sao. Đợi đến lúc chủ nhà này có đồng ý hay không đã?
-Vậy thì cô có đồng ý không?
Vẻ mặt hai đứa nhìn nhau rất nghiêm túc. Nhưng chỉ được vài giây ngắn ngủi, Pie lại phát hỏa, quát lớn:
-Nghĩ sao vậy hả? Tôi có điên mới đồng ý đó! Có cậu trong nhà như trái bom nổ chậm vậy đó. Chẳng biết lúc nào rắc rối lại đến với tôi. Tốt nhất là ngay trong ngày hôm nay cậu dọn đồ ra khỏi nhà tôi. Tôi thấy tình hình là nhà báo cũng không còn làm phiền cậu nữa. Vậy nên chẳng còn lí do gì để cậu ở lại đây-Ngưng một lúc lấy hơi, Pie thở dài-Hay cậu dọn đến Tử Viên ở cùng với “cô vợ tương lai” của mình đi?
-Tôi không thể hòa hợp được với Hime, cô ta cũng chẳng ưa gì tôi. Cô thì khác...-Huy suy nghĩ một lúc, rồi phán 1 câu xanh rờn-Hay chúng ta đính hôn đi?
-Điên mất thôi!- Pie quay lưng đi lên lầu, nói chuyện với Huy có ngày tức mà chết.
Đột nhiên...
-Hoàng Thiên Ý!!!
Theo phản xạ, Pie dừng bước. Cô bé ngạc nhiên không hiểu vì sao Huy lại thốt lên ba từ đó.
-Cô biết cái tên đó chứ?
-Biết! Chỉ là tên thôi, sao lại không biết, trên đời này thiếu gì người tên như vậy.
-Sao cô đứng lại?
Pie còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Huy đã chen vào…
-Là phản xạ tự nhiên đúng không?
Huy bước gần tới chỗ Pie, ánh mắt nhìn thẳng vào cô bé.
-Trước đây tôi có quen một cô bé tên như vậy. Nhưng tôi chẳng biết thông tin gì ngoài cái tên Hoàng Thiên Ý, cô bé có mái tóc gợn sóng tự nhiên, cặp mắt màu nâu, nhìn như đứa con lai vậy... Và tôi cũng đã thấy hình cô bé ấy trong phòng cô, cùng những thứ mang tên Hoàng Thiên Ý.
Huy tiến lại gần Pie hơn.
-Chẳng phải cô bé đó là cô sao?
-Ai cho phép cậu vào phòng tôi?-Pie cố tỏ ra giận dữ.
-Đừng lảng sang chuyện khác. Tôi đang hỏi cô về người tên Thiên Ý?
-Tôi hoàn toàn không biết cậu đang nói cái gì?
-Cô là chuyên gia giả vờ nhỉ- Huy từ từ nói từng câu-Theo tôi suy đoán, cô đã từng thất lạc gia đình. Trong khoảng thời gian đó cô có một cái tên khác. Mặc dù mọi thông tin từ quá khứ đã thay đổi, chắc do sự can thiệp của ai đó. Nhưng quá khứ, chắc cô không thể quên dễ dàng được.
Pie im lặng như suy xét điều gì đó, ánh mắt vẫn đang đối mặt với Huy.
Từ lúc về Tử Viên, Pie biết mình đã bước chân vào một thế giới khác, quyền lực và danh vọng. Bắt đầu lại mọi thứ theo lệnh. Lệnh cho Pie không được nhắc lại quá khứ trước đây với bất kỳ ai, không được nhận người quen. Cô bé là đại tiểu thư của một tập đoàn lớn, trước đây, bây giờ và mãi mãi sẽ như vậy. Xóa mọi dấu vết, chỉ có kí ức là tồn tại mãi. Quá khứ 13 năm chẳng còn gì ngoại trừ kí ức của chính Pie. Huy nói đúng, quá khứ đã tồn tại cùng Pie 13 năm sẽ không dễ dàng quên được.
-Lê Diệu Anh là tên của tôi, trước đây, bây giờ vẫn chưa hề thay đổi-Pie quay đầu, bước nhanh lên lầu.
Ánh mắt Huy lặng nhìn theo. Pie không phải là người giỏi nói dối, chỉ cần cô bé nói dối lập tức ngón tay sẽ táy máy liên hồi, đôi mắt sẽ chớp nháy. Nhưng vừa rồi, Huy không thấy hai điều ấy.
Pie là đang nói thật sao?
Huy có thể tin được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...