Hình ảnh hỗn loạn không ngừng xuất hiện ồ ạt, nét mặt Mục Diễn đau đớn, hắn ôm đầu ngã từ trên giường xuống, vải bông trắng như tuyết nhuộm từng mảng lớn màu đỏ.
Vết thương lại rách rồi, màu đỏ chói mắt bỗng chốc phủ đầy.
Khuôn mặt Khương Linh trắng bệch, nàng không màng Khương Yến đang hùng hổ bất mãn, lập tức xoay người ra lệnh: "Mau mau, Hồng Lăng, mau đi mời Vương thái y!"Khương Linh chỉ huy thái giám đỡ Mục Diễn lên giường, đôi mày thanh tú nhíu lại, nàng hiển nhiên có chút lo lắng.
Chỉ là một tên phế vật vô dụng thôi mà, có chỗ nào đáng để nào quan tâm? Khương Yến nghĩ mãi không thông, nhưng hành động vừa rồi của nàng, hắn ta đều đã nhìn thấy, cũng hiểu được vị trí của Mục Diễn trong lòng Khương Linh như thế nào.
Càng như thế, trong lòng Khương Yến càng bực tức, lẽ nào mắt của A Linh bị mù rồi sao? Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không như vậy.
"Đây chính là ám vệ giỏi mà muội chọn sao, vậy mà dám công khai bất kính với chủ tử, là muội lương thiện, còn đối xử với hắn chu đáo như thế.
" Khương Yến mặt lạnh nói.
"Nhị ca đừng giận, Mục Diễn hắn vừa từ trong Ám Vệ Doanh ra, vẫn chưa hiểu nhiều quy tắc trong cung, hơn nữa, bây giờ trên người hắn còn bị trọng thương, sợ là ngay cả người cũng không nhận ra, huynh tính toán với hắn làm gì?"Khương Linh chớp chớp mắt, khéo léo cúi người kéo ống tay áo của hắn ta, vừa rồi Mục Diễn quả thật hơi thất lễ, thân là ám vệ của hoàng thất, bất kính với hoàng tử chính là đại kỵ.
Cũng may chủ tử của hắn là nàng, chỉ cần nàng không truy cứu trách nhiệm, nhị ca cũng sẽ không quá đáng, đây cũng là lời nhắc nhở dành cho hắn.
Mục Diễn nên sớm nhận mặt các chủ tử, để tránh sau này lại xảy ra chuyện.
Nhìn cách nàng nói đỡ cho một tên nô tài như thế, lại còn là tên nô tài mà hắn ta không ưa nhất, trong lòng Khương Yến có chút bực bội.
A Linh trước giờ đều nghe lời hắn ta nhất, có khi còn vì hắn ta mà chống đối với phụ hoàng, nhưng bây giờ nàng lại vì bảo vệ nô tài này mà khuyên giải hắn ta.
Sự thay đổi đột ngột như vậy khiến hắn ta có chút không quen, chỉ mới qua vài ngày, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?Khương Yến dừng một hồi, ánh mắt tối sầm lại, lạnh nhạt nói: "Quả thật không nên tính toán, chỉ là một tên nô tài thôi mà, A Linh, muội dưỡng bệnh cho tốt, qua mấy ngày nữa ta sẽ tới thăm muội.
"Cuối cùng hắn ta liếc nhìn Mục Diễn đang nằm trên giường, rồi xoay người rời đi.
"Nhị ca! " Khương Linh bước nhanh vài bước nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo, chỉ có thể hậm hực trở về phòng.
Nhị hoàng huynh trước giờ hiền lành, ít khi nổi giận, nhưng một khi giận lên thì không ai khuyên được, Khương Linh có hơi to đầu, nếu nhị hoàng huynh thật sự tức giận, chỉ đành đợi trị thương xong cho Mục Diễn, rồi đích thân đi xin lỗi.
Cả căn phòng ngập mùi máu tanh và đống thuốc lộn xộn, Khương Linh nhìn gương mặt xanh xao đó, lại nhớ tới ánh mắt như muốn ăn người khi nãy của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng chút lo lắng.
Kiếp trước Mục Diễn luôn một lòng trung thành với nàng, kiếp này nàng kéo hắn ra khỏi Ám Vệ Doanh sớm, coi như là báo đáp tình nghĩa của kiếp trước, ngoài ra, nàng cũng muốn đối xử tốt với hắn, một ngày nào đó sẽ rất có lợi cho nàng.
“Huyền Minh.
” Khương Linh gọi vọng ra bên ngoài, một bóng người nhanh chóng lướt qua bóng cây, quỳ gối trước mặt nàng, động tác gọn gàng, tốc độ cực nhanh.
Đây chính là thân thủ của ám vệ? Một hai người như này rất khó đối phó, trong Ám Vệ Doanh có mấy mươi ám nô cấp A, muốn vật lộn giành sự sống quả thật không dễ.
Ánh mắt Khương Linh phức tạp, nàng khẽ thở dài: "Ngươi đứng dậy đi, đừng quỳ nữa.
"Gương mặt dưới lớp mặt nạ sắt đen không chút dao động, thân thể cũng không nhúc nhích, vẫn quỳ trước mặt nàng, Khương Linh suy nghĩ một hồi, mới nói: "Phụ hoàng ban ngươi cho ta, thì ngươi phải nghe lời, đứng dậy đi, ta có lời muốn hỏi ngươi.
"“Vâng.
” Huyền Minh lúc này mới đứng lên, y vừa ốm vừa cao, cao hơn Khương Linh cả nửa người, Khương Linh chỉ có thể ngước đầu lên mà nhìn y.
"! " Sai lầm.
Huyền Minh thấy vậy vội vàng lui về phía sau mấy bước, Khương Linh mới thở phào, thuận thế ngồi xuống, mặt không cảm xúc, hỏi: "Nghe nói trong Ám Vệ Doanh thường xuyên đánh giết nhau, tranh đấu kịch liệt, là thật sao?"Huyền Minh nói: "Bẩm công chúa điện hạ, khi Ám Vệ Doanh kiểm tra hoặc chấp hành nhiệm vụ xảy ra chém giết tránh đấu là chuyện thường, khó tránh khỏi thương vong.
"Mục đích cuối cùng của Ám Vệ Doanh chính là bồi dưỡng ra những ám vệ xuất sắc, chứ không phải là những cuộc tranh đấu bất tận đó, thường xuyên mài giũa võ nghệ tuy sẽ có tổn thương, tử vong, nhưng không nhiều, nhưng ngoại trừ bài thi thăng cấp, cách mỗi khoảng thời gian sẽ có nhiệm vụ ban xuống, ám nô tham gia đều phải trải qua vô số trận tàn sát lẫn nhau, đào thải hơn nửa.
"Ngươi có biết tại sao Mục Diễn lại bị thương không? Nghe Vương thái y nói, vết thương ở hai chân hắn có được mấy ngày rồi, vậy mà không ai chữa trị sao?"Khương Linh càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, trong số mười mấy người có mặt lúc đó, chỉ có Mục Diễn là có vết thương cũ trên người.
Nếu sức hắn không đủ làm sao lại có thể thông qua nhiều lần sàng lọc? Nhưng nếu đủ sức, trong Ám Vệ Doanh có ai có thể làm hắn bị thương chứ?"Điện hạ thứ tội, ti chức không biết.
" Huyền Minh cúi đầu, do dự rồi nói: "Ám nô bị thương là chuyện thường, tuy có y quán, nhưng chưa chắc trị! "Địa vị của ám nô rất thấp, dường như mỗi ngày đều có người chết đi, càng huống hồ vết thương của Mục Diễn có trị hay không cũng đâu có gì khác biệt.
Huyền Minh trong lòng thầm thở dài, không dám nói tiếp, quay đầu nói: "Nhưng mà, sức mạnh của Mục Diễn không có gì phải hoài nghi, trước khi ti chức rời khỏi Ám Vệ Doanh, hắn ta trổ hết tài năng, tuổi còn trẻ mà đã giành được hạng nhất, rất có thiên phú luyện võ.
"Khương Linh mỉm cười, lông mày cong cong nói: "Đó là đương nhiên, mắt nhìn của ta còn có thể sai được sao? Nhưng mà! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...