Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Mấy ngày nay mí mắt bên phải của Sở Huyền Đông cứ nháy liên tục, buổi tối ngủ cũng là tâm thần bất an, ăn cũng không có tư vị gì.

Đêm, Cảnh Dương chôn ở trong lòng Sở Thương, trên trán đầy mồ hôi, trên gương mặt còn có dư vị kích tình vừa qua đi.

“Mệt mỏi?” Ngón tay Sở Thương vuốt nhẹ trên cổ Cảnh Dương, đùa đến người trong lòng nhột mà cười lên.

“Đừng, ha hả, nhột.” Cảnh Dương giãy dụa thân thể: “Đừng náo loạn, ta có chính sự nói với ngươi.”

Sở Thương bất mãn tiểu nương tử kháng nghị, xoay người áp đến “Hiện tại còn có chuyện gì trọng yếu có thể so sánh với việc chúng ta sinh hài nhi đây.” Nói xong cúi đầu lại muốn hôn nàng.

Cảnh Dương lấy tay che miệng nàng lại “Có liên quan đến cữu phụ.”

Lời này vừa nói ra, quả nhiên Sở Thương yên tĩnh lại, nhíu mày hỏi: “Cữu phụ? Cữu phụ làm sao vậy?”

Cảnh Dương quăng cho nàng một ánh mắt xem thường, thở dài nói: “Ngươi không phát hiện vẻ mặt cữu phụ gần đây luôn luôn lo lắng sao? Mỗi lần nói chuyện cũng luôn luôn không hăng hái, phỏng chừng là nhớ đến Nhứ Nhi đi.”

Sở Thương xoay người nằm qua bên cạnh, tay gối dưới đầu “Hẳn là vậy đi, dù sao thì cữu phụ cũng chỉ có một nữ nhi như thế, nếu là ta, khẳng định cũng như vậy.”

Cảnh Dương gật đầu, thuận thế phủ đến hõm vai của nàng: “Ngày mai ta viết phong thư gửi cho nàng đi, nhượng nàng cùng Hà Chính Khiêm đến đây một chuyến.”

Sở Nhứ Nhi án theo địa chỉ Cảnh Dương cho nàng lúc trước tìm đến, tòa nhà kia lúc trước nàng cũng đã đi qua, bất quá nơi đây đã không ai ở, chỉ là thả chút tạp vật.

Gõ cửa xong, liền có tiếng người truyền đến.

“Nhứ Nhi!” Sở Huyền Đông nhìn nữ nhi ở trước mắt, trong lòng thật vui mừng, nhưng quay đầu nhìn bốn phía, hắn liền vui vẻ không nổi nữa “Thế nào thì chỉ có một mình ngươi? Tướng công nhà ngươi đâu rồi?!”

Sở Nhứ Nhi chớp chớp mắt, liền cúi đầu xuống.

Người sáng suốt nhìn vào khẳng định sẽ biết có chuyện xảy ra, nếu không phải thì từ Việt Dương đến Kinh Hà xa xôi như vậy, làm sao nàng có thể một mình trở về đây, mà Sở Huyền Đông cũng không nhẫn tâm khó xử khuê nữ nhà mình, nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, thở dài nói: “Vào trong rồi hãy nói đi.”

Cảnh Dương rót ly trà nóng cho Sở Nhứ Nhi “Đã sai người đi y quán gọi biểu ca ngươi, phỏng chừng sẽ về ngay, uống chút nước trước đi.”


“Đa tạ, biểu tẩu.” Sở Nhứ Nhi gật đầu, mím chặt cái miệng nhỏ, trà này là đặc sản Kinh Hà, ở Việt Dương không có.

“Nhứ Nhi đã trở về!” Một chân Sở Thương mới vừa bước vào cửa, liền cao hứng bừng bừng gọi ra.

Khi Cảnh Dương đưa khăn cho nàng, càng không ngừng nháy mắt với nàng, bất quá có thể là Sở Thương rất cao hứng, trực tiếp quên nương tử nhà mình, một bên lau tay, một bên hỏi: “Muội phu đâu, nàng vậy mà gạt ngươi đi mất, làm chúng ta đều nhớ muốn chết.”

“Làm sao vậy?” Sở Thương kỳ quái nhìn mọi người, nàng nói sai cái gì sao, sao không ai trả lời a.

Chân mày Sở Huyền Đông nhăn thành một chữ xuyên (川), trầm thấp nói: “Hiện tại mọi người đều đến đông đủ, ngươi nói một chút đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tay Sở Nhứ Nhi đang cầm chén trà rõ ràng run lên một chút, mím môi nói: “Ta không muốn tiếp tục chung sống với nàng nữa.”

Trong lòng Sở Thương run lên, xoay người nhìn phía Sở Nhứ Nhi.

Ngay sau đó Sở Huyền Đông liền một chưởng vỗ lên bàn “Ngươi quả thực hồ đồ! Ngươi xem hôn nhân đại sự là cái gì! Tiểu hài tử đi thăm gia gia sao, muốn đi thì đi, không muốn thì không đi! Lúc trước ta đã nói hắn không được! Ngươi nhất định không chịu nghe, hiện tại biết khổ rồi đi!” Sở Huyền Đông nhìn nữ nhi của mình một mình về nhà mẹ đẻ, trong lòng vừa tức vừa vội, cũng gom Sở Thương mắng luôn: “Thực sự là không biết Sở Huyền Đông ta đời trước tạo cái nghiệt gì, mà đời này tất cả đều báo ở tại trên người nữ nhi ta, một tên hai tên tất cả đều là kẻ bạc tình!”

“Cha.” Sở Nhứ Nhi nhíu mày lại, chuyện của nàng cùng Sở Thương đều đã sớm qua đi, hiện tại không ngờ lại bị cha nàng lôi ra nói.

“Thế nào, ta nói sai sao!” Quay đầu lại liếc nhìn Sở Thương, từ trong mũi phát ra một tiếng “Hừ!”

Sở Thương siết chặt nắm tay, trên trán gân xanh đều bạo lên, kéo tay áo liền phóng ra ngoài.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Cảnh Dương mau chóng lôi kéo nàng.

“Ta đi tìm Hà Chính Khiêm! Ta ngược lại muốn hỏi nàng một chút, cái miệng kia của hắn còn có thể nói tiếng người hay không!”

“Ngươi cũng đừng làm rối loạn thêm nữa.”Cảnh Dương giữ chặt tay Sở Thương, thấp giọng nói: “Ta biết trong lòng ngươi không dễ chịu, nhưng dù sao trước hết cũng phải nghe ý tứ của Nhứ Nhi một chút đi.”

Sở Thương cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, quay đầu nhìn về phía Sở Nhứ Nhi “Có phải là nàng khi dễ ngươi hay không? Hay là nàng làm chuyện gì không tốt? Ngươi đừng sợ, cứ việc nói, biểu ca ra mặt cho ngươi!”

Sở Nhứ Nhi hơi há cái miệng nhỏ, khi dễ? Lắc đầu, nàng đối bản thân từ trước đến nay đều là thuận theo, làm chuyện không tốt? Cũng tính là vậy đi, chí ít trong lòng mình không qua được.


“Nàng đối ta tốt.”

“Vậy ngươi đây là?”

Sở Nhứ Nhi xoay mặt đi “Đừng hỏi, là ta không muốn sống với nàng, nếu như các ngươi nguyện ý chứa chấp ta, ta sẽ lưu lại, không muốn, ta đi là được.”

“Ngươi nói cái gì đó!” Cơn tức của Sở Huyền Đông lại xông lên đỉnh đầu, ngay cả Sở Thương cũng vô cùng tức giận, một quyền đánh vào bao vải, thật là công toi a!

Chỉ có Cảnh Dương lý trí, đi qua đi nắm lấy tay Sở Nhứ Nhi “Không nói, trở về cũng là chuyện tốt, đi đường xa như vậy, nhất định mệt muốn chết rồi đi, về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Sương phòng này là cố ý giữ lại cho các ngươi, mỗi ngày đều có người quét tước.”

“Đa tạ biểu tẩu.”

“Đừng nói những lời này, ngươi không nên khách khí.” Cảnh Dương đóng cửa phòng lại, xoay người nhìn nàng “Hiện tại chỉ còn lại có hai ta, có thể cùng chị dâu nói một chút hay không, sao đột nhiên lại trở về? Nàng cũng không ngăn cản ngươi?”

Sở Nhứ Nhi bị Cảnh Dương hỏi như thế, chỉ cảm thấy mũi một trận chua xót, chỉ chớp mắt liền phiếm lệ “Là ta vụng trộm trở về, nàng không biết.”

“Cái gì!” Cảnh Dương nhíu mày, phỏng chừng lúc này Hà Chính Khiêm đang tìm nàng đến phát điên rồi đi.

Nước mắt của Sở Nhứ Nhi chậm rãi chảy xuống, nói ngọn nguồn sự tình cho Cảnh Dương.

“Xem tên hỗn đản này! Dĩ nhiên dám làm như thế!” Cảnh Dương vỗ bàn, cô nữ quả nữ ở cùng một đêm, nếu như chuyện này xảy ra với mình, phỏng chừng nàng còn ngoan tuyyệt hơn cả Nhứ Nhi.

Lại kéo tay Sở Nhứ Nhi, cầm khăn đưa cho nàng lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Cái tên Hà Chính Khiêm này, cần phải hảo hảo trị tội nàng một phen, nếu không nàng còn tưởng nhà mẹ ngươi không còn ai đây!”

“Còn có một việc.” Sở Nhứ Nhi rụt người “Có thể ta có thai rồi, trước khi tới Kinh Hà, ta cùng Chính Khiêm đã ăn đan dược biểu ca cho.”

“Ngươi nha!” Cảnh Dương sau một lúc sợ hãi, đỡ thân thể của nàng nhìn vài lần “Lá gan của ngươi sao lại lớn như vậy! Trên đường đi nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì biết làm sao bây giờ!”


“Ăn nhiều một chút, cái này tốt.” Khi ăn cơm tối, Cảnh Dương luôn gắp thức ăn cho Sở Nhứ Nhi, cái chén nhỏ kia đều đầy ấp.

Sở Huyền Đông không ăn bao nhiêu thì đã bỏ chén xuống, một câu cũng không nói thì đá văng cái ghế, ly khai.

“Cữu phụ cũng là lo lắng ngươi, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Đúng vậy, muốn trách cũng chỉ có thể trách Hà —— “

Sở Thương còn chưa nói xong, đã bị khửu tay của Cảnh Dương chọt mà nuốt trở lại, trừng liếc mắt, nói: “Còn ăn cơm hay không, không ăn nữa thì đi ra ngoài.”

Miệng Sở Thương ngậm lại, yên lặng cúi đầu “Ăn cơm, ăn cơm.”

Bên này Hà Chính Khiêm ngựa không ngừng vó, ngày đêm chạy đi, rất sợ đi chậm một chút sẽ không gặp được nương tử nhà mình, từ ngày Sở Nhứ Nhi ly khai, mỗi ngày Hà Chính Khiêm đều lấy nước mắt rửa mặt, mỗi ngày đều sám hối, mỗi ngày đều nhớ đến nàng, đôi khi từ trong mộng khóc tỉnh, ôm chăn mới phát hiện nương tử đã không còn.

“Ta đi đưa tổ yến này cho Nhứ Nhi.”

Sở Thương nhíu mày “Tổ yến? Ta nhớ kỹ không phải Từ quản gia nói tổ yến đã dùng hết rồi sao, ngày mai mới đi mua, cái này ở đâu ra?”

Trong lòng Cảnh Dương hối hận không kịp, sao lại quên mất chuyện này.

Sở Thương đứng dậy đi tới trước mặt nàng, mũi ngửi ngửi “Đây là mùi vị gì?” Một cổ mùi thuốc Đông y.

“Cái gì...cái gì mà mùi vị gì, ngươi mau tránh ra, đừng có cản đường ta.”

“Ngươi mở cái này ra, cho ta xem xem là loại tổ yến gì?” Sở Thương chắn trước cửa.

“Ai nha! Tên này!” Cảnh Dương bưng thuốc không để cho nàng xem, mở cửa phòng ra làm lỡ tay rơi xuống đất.

“Đây là?” Sở Thương ngồi xổm xuống, tiện tay quẹt một chút thuốc đổ trên mặt đất, nhất thời hoảng sợ “Đây là thuốc dưỡng thai! Sao ngươi lại đưa cho Nhứ Nhi cái này?!”

Cảnh Dương thấy hành động bại lộ, hiện tại khẳng định không thể gạt được, đơn giản cũng không giấu diếm nữa “Phụ nhân uống thuốc dưỡng thai còn có thể là cái gì “

“Nàng có mang.”

Cảnh Dương không nói lời nào, coi như cam chịu.


“Hà Chính Khiêm cái tên vương bát đản này! Ta không lột da nàng không được mà! Cái tên vô liêm sỉ!”

“Ngươi la cái gì a! Ngươi muốn gọi cữu phụ tới luôn a.” Cảnh Dương vội vàng bịt kín miệng nàng “Chuyện này hiện tại chỉ ngươi biết ta biết, đừng để Nhứ Nhi khó xử.”

Sở Thương siết chặt nắm tay, lại nói: “Dù sao ta cũng sẽ không buông tha cái tên kia!”

Cảnh Dương không để ý nàng, khom người nhặt những mảnh vỡ.

“Ai ai, ta làm ta làm, hiện tại ngươi cũng đang ở thời kỳ đặc thù, việc này để ta làm là được.” Sở Thương kéo nàng đến trên ghế, một bên nhặt nhạnh nhưng thứ dưới đất, một bên hỏi: “Ngươi thế nào, từ sau khi chúng ta cùng phòng, ta còn chưa có xem mạch cho ngươi đâu, tính đến nay, cũng nên có đi.”

“Ta làm sao biết, ngươi suốt ngày chỉ biết chạy đến y quán, nếu không phải Nhứ Nhi trở về, thấy mặt ngươi cũng thật khó khăn.”

“Ngươi xem, vậy cũng nói ta cho được, nếu như ta không về nhà, buổi tối mỗi ngày ngươi nhìn thấy đều là quỷ a.”

Cảnh Dương trắng mắt liếc nàng “Đúng vậy, một tên quỷ háo sắc.”

“Ha hả.” Sở Thương nhếch miệng cười, kéo tay của nàng, thân thể càng thiếp càng gần “Đêm nay chúng ta nên nhìn một cái.”

“Tránh ra.” Cảnh Dương mắng: “Còn không mau đi sắc thuốc.”

“Tuân lệnh! Vi phu đi ngay!” Sở Thương thừa dịp Cảnh Dương không chú ý, lại hôn trộm một cái.

Hà Chính Khiêm ngẩng đầu nhìn hai đại tự Sở Trạch trước mắt, hẳn chính là ở đây không sai, nắm thật chặt ngón tay, cốc cốc gõ cửa.

“Xin hỏi, Sở Thương ở chỗ này sao?”

“Nga.” Gia đinh nhìn khuôn mặt gầy gò của người này, lại nhìn chằm chằm một đôi mắt đen kia, nhìn nửa ngày mới gật đầu hỏi: “Ngài tới xem bệnh đi?”

“Ta —— “

“Ngài trước tiên vào chờ, tiểu nhân đi thông báo.”

“Nga, hảo hảo.” Hà Chính Khiêm đi theo phía sau gia đinh, vừa định hỏi tin tức của Sở Nhứ Nhi, trước mặt liền thấy được người bản thân ngày nhớ đêm mong.

“Nhứ Nhi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui