Chương 90: Hòa thượng rượu thịt
"Ọe, ọe —— "
Sở Nhứ Nhi mới từ sương phòng đi ra thì thấy Cảnh Dương tay đỡ cột, tay đỡ thắt lưng càng không ngừng nôn, từ khi các nàng có thai, đến bây giờ đã là tháng thứ năm, bụng đã sớm nhô cao, cơ thể cũng từ từ có da có thịt hơn trước rất nhiều.
Kỳ thực từ lúc mang thai đến bây giờ, Sở Nhứ Nhi tốt hơn nhiều, ói ra vài ngày như vậy, tình trạng nôn ọe cũng tốt hơn, bất quá về phía Cảnh Dương thì có chút trắc trở, thời gian một tháng đầu còn chưa nghiêm trọng như vậy, càng về sau nôn càng lợi hại, ăn cái gì nôn cái đó, bị như vậy nhưng vẫn bắt buộc phải ăn a, nếu không hài tử trong bụng không đủ dinh dưỡng thì sẽ xảy ra việc lớn.
"Biểu tẩu, lại khó chịu?" Sở Nhứ Nhi đi tới sau lưng Cảnh Dương, đưa chén trà cho nàng "Biểu ca đâu? Sáng sớm người lại đi đâu rồi?" Nương tử mình mang thai, nàng tìm tới tìm lui người tìm khắp không gặp.
Cảnh Dương tiếp nhận chén trà, ngậm một ngụm súc miệng, bưng ngực nói: "Nàng cùng cữu phụ đi y quán, nói là hôm nay phải kiểm tra dược liệu mới nhập vào, phải xem qua một chút."
"Nàng thật đúng bỏ tiểu gia vì đại gia* a." Cẩn thận đỡ Cảnh Dương ngồi xuống ghế trong khuôn viên, thở dài nói: "Ta mà là ngươi, phỏng chừng đã sớm bị tức chết, cũng là ngươi rộng lượng."
*ý trách Sở Thương bỏ việc nhà làm việc khác
Cảnh Dương cười cười, không cho là đúng nói: "Thời gian nàng ở Việt Dương chính là như vậy, chỉ cần có một quyển y thư hoặc là nghi chép linh tinh vân vân, đừng nói ta, có thể bản thân mình cũng đều quên, vừa mới bắt đầu ta cũng tức giận như vậy, sau lại suy nghĩ lại, tính tình nàng vốn chính là như vậy, cũng không phải cố ý, hơn nữa không phải có câu, lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó sao, nếu ta gả cho nàng, vô luận tốt hay không tốt, ta đều là cam tâm tình nguyện."
"Bất quá muốn nói mệnh tôt, chẳng phải là ngươi sao." Cảnh Dương quay đầu sang bên cạnh, trêu ghẹo nói: "Chính Khiêm nhà ngươi rốt cuộc thương ngươi đau lòng ngươi đến trong xương, đêm hôm qua thế nhưng ta nhìn thấy, tự mình xuống bếp làm cho ngươi bữa ăn khuya, thực sự là biểu tẩu như ta rất ao ước a."
"Ai nha, biểu tẩu!" Mặt Sở Nhứ nhi đỏ lên, bất quá tay nghề xuống bếp của Hà Chính Khiêm trong khoảng thời gian này càng ngày càng tốt .
"Ha hả, này có cái gì xấu hổ, nàng làm như thế vì thương ngươi, ta với biểu ca ngươi cũng thực sự vui vẻ thay ngươi, bởi vậy có câu dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang*, không phải nữ nhân chúng ta chỉ hy vọng có được một phu quân tri âm tri kỷ biết quan tâm thôi sao." Vừa nói tay liền bám trên vai Sở Nhứ Nhi, lại nói: "Cho nên a, có chút chuyện nhỏ này, cũng không ảnh hưởng gì, không nên động tí thì đuổi người ta ra ngoài, muội phu thành thật mới ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói, nếu là biểu ca ngươi, có thể sẽ cãi với ta tới tận trời, ngươi tin không?"
*vật quý thì dễ tìm, có được phu quân tốt thì rất khó
Sở Nhứ Nhi chu miệng, không nghe theo nói: "Biểu tẩu, ngươi đến biện hộ dùm nàng a." Thân thể không được tự nhiên "Ngươi không biết nàng có bao nhiêu đáng trách đâu, nói một đằng, làm một nẻo, biểu hiện đúng ý ngươi, trên thực tế làm như thế nào thì trong long nàng ấy đã sớm có chủ ý, không phải người thành thật đâu!"
"Hơn nữa, mỗi lần ta nói muốn nàng đi ra ngoài, mà nàng đâu có thật sự bị ta đuổi ra? Da mặt dày như tường thành." Nói đến cái này Sở Nhứ Nhi liền tức, cái người da mặt dày kia vừa đến buổi tối thì chui vào ổ chăn nằm, với lí do sợ bản thân lạnh, nhưng nếu sợ lạnh, vì sao lại thoát sạch y phục như thế, nói đến nói đi đều là muốn chiếm tiện nghi!
Cảnh Dương nhìn vẻ mặt rối rắm của Sở Nhứ Nhi đã muốn cười, nhướng mày nói: "Chẵng lẽ ngươi thật sự muốn đuổi nàng ra a? Hiện nay bên ngoài đang đầu xuân hơi se lạnh, lạnh chết nàng, nhìn xem ngươi có đau lòng chết hay không đây!"
"Nhiều phòng như vậy, tùy tiện chọn một gian không có người ở, nhìn bộ dạng gian xảo kia của nàng, nói nàng bị đông chết ai mà tin a."
"Người kia cũng phải nguyện ý ở mới được a, muội phu thì dính ngươi như trẻ con, nếu nàng với ngươi không cùng một chỗ, chắc nàng sẽ lật ngược nóc nhà."
"Tẩu tử! Ngươi còn nói, ta không để ý tới ngươi !"
Cảnh Dương thấy Sở Nhứ Nhi đỏ mặt, hé miệng cười, liền không trêu ghẹo nữa, quay đầu lại hỏi: "Được rồi, muội phu đâu?" Bình thường đều như cái đuôi bám sau người, hôm nay ngược lại không gặp, điều này làm cho Cảnh Dương một phen hiếu kỳ.
"Ai biết." Sở Nhứ Nhi nói chính là nói thật, người này đi đâu nàng cũng không biết, lúc bản thân ngủ dậy, nàng cũng đã không gặp.
Ngồi ở trên ghế đá lại nói chuyện phiếm một trận, ngực Cảnh Dương cũng không còn khó chịu như trước, cảm giác nôn nghén cũng giảm xuống không ít, hai người vừa định đứng dậy quay về phòng, lại nghe thấy đằng xa có người chạy về phía này, trong miệng còn không ngừng kêu nương tử.
Cảnh Dương nhìn lướt qua túi đồ nặng trịch trong tay Hà Chính Khiêm, một cổ mùi ô mai thơm ngát liền nhẹ nhàng thoang thoảng bên mũi, khiến nàng phải chảy nước miếng "Trong tay muội phu là ô mai sao?"
Hà Chính Khiêm gật đầu, nói: "Đúng vậy, buổi tối hôm qua ta nhìn thấy ô mai trong trù phòng đã hết rồi, nghĩ sáng nay đi ra ngoài mua một chút, nếu không muốn ăn nữa thì lại hết, nhiều thế này cũng đủ các ngươi ăn trong vòng vài ngày." Nói lại giơ lên túi bên tay còn lại, nói: "Ta còn mua chút nguyên liệu làm nước ô mai, đợi một lúc làm xong, cho tẩu tẩu nếm thử đi."
"Được rồi, không phải kêu ngươi làm một bữa cơm thôi sao, còn muốn thể hiện bản lĩnh, một chút cũng không biết khiêm tốn, thật sự cho mình là đầu bếp a?" Sở Nhứ Nhi mím môi không nhìn nàng, người này không khen được mà.
Hà Chính Khiêm bị Sở Nhứ Nhi nói như thế cũng không giận, ngược lại nở nụ cười "Không phải, ta chỉ là làm cho vui, cũng dám ở trước mặt người trong nhà múa rìu trước cửa Lỗ Ban (*)."
(*) Trước mặt người có chuyên môn mà ra vẻ ta đây, không biết tự lượng sức mình.
Cảnh Dương nhìn hai người này, lại nghĩ đến phu quân nhà mình, trong lòng nhất thời chua xót không nhịn được "Được rồi được rồi, Chính Khiêm không sai, biểu ca ngươi có thể săn sóc được một nửa như thế, ta đã biết thỏa mãn!"
Sở Thương vốn định kiểm tra xong dược liệu thì trở về, dù sao y quán cũng có Sở Huyền Đông trông coi, hơn nữa còn có mấy học đồ, hẳn là không có việc gì, nhưng ai biết đi nửa đường thì gặp chuyện.
"Phía trước làm sao vậy?" Đoàn người làm thành một vòng tròn, không thể chen nổi.
"Sở đại phu, ngài mau qua đó nhìn đi, có một hòa thượng, té xỉu."
Sở Thương đẩy đoàn người ra, thì thấy có một người nằm thẳng tắp dưới đất, xiêm y xộc xệch, sắc mặt cũng rất tái nhợt.
"Tất cả mọi người tản ra một chút." Nói liền đưa tay đỡ người hắn lên, xem có tỉnh lại không, lại rót ngọc băng hoàn mang theo bên ngươi vào trong miệng hắn.
"Tiểu sư phụ, khỏe hơn chưa?"
"Khụ khụ, ta, ta ——" hòa thượng mới vừa tỉnh lại, đầu còn chưa thanh tỉnh, híp nửa mắt như là đang nhớ lại cái gì.
Trong giây lát hai mắt mở to, ngón tay chỉ vào Sở Thương, bất khả tư nghị hét lớn một tiếng " - Liễu Không!" Nói xong lại hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu sư phụ? Tiểu sư phụ?" Sở Thương vỗ mặt hắn, đưa tay bắt mạch, lại thử hơi thở, không có việc gì lớn, thể lực chống đỡ không nổi nên mới ngất xỉu .
Bất quá hắn vừa gọi bản thân là Liễu Không, Liễu Không hẳn là tên mình trước lúc mất trí nhớ, nhưng người này sao lại biết mình, lẽ nào hắn quen biết mình? Sở Thương tỉ mỉ nhìn chằm chằm mặt người này, trong đầu cái gì đều nghĩ không ra, cuối cùng phải đỡ người về nhà nghỉ ngơi, chờ hắn tỉnh lại thì cái gì cũng sẽ biết.
Trong miệng Cảnh Dương ngậm ô mai, nghe bước chân vội vã bên ngoài, liền biết là Sở Thương đã trở về, mà mới vừa đẩy cửa đi ra thì thấy một người nàng tuyệt đối không nghĩ tới -- Liễu Trần!
Sở Thương gọi gia đinh, đỡ hòa thượng đến khách phòng, quay đầu lại nhìn về phía nương tử nhà mình, thấp giọng nói: "Hòa thượng này trên đường té xỉu, lúc tỉnh, câu đầu tiên nói là Liễu Không, sau lại hôn mê bất tỉnh, ta nghĩ hắn hẳn là quen biết ta ."
Cảnh Dương ngẩn người, không có lên tiếng, qua hồi lâu mới chậm rãi nói: "Trước về phòng thay y phục đi."
"Nương tử."
"Ân?"
Sở Thương muốn hỏi Cảnh Dương có phải cũng quen biết hắn hay không, lời muốn nói lên tới cổ họng, rồi lại không nói ra được, mỉm cười nói: "Ngày hôm nay hài tử không nháo ngươi đi?"
Cảnh Dương lắc đầu "Không có, ngày hôm nay nàng rất ngoan."
Sở Thương cởi đai lưng, phía sau cảm thấy ấm áp, cái bụng tròn tròn của Cảnh Dương dán vào phía sau.
"Làm sao vậy?" Sở Thương sợ đụng phải bụng của nàng, xoay người lại, ôm lấy nàng.
"Nhớ ngươi, suốt ngày cũng không ở nhà." Đầu của Cảnh Dương từng cái từng cái đập vào ngực Sở Thương.
"Ngày mai sẽ không đi ngồi chẩn, cả ngày đều ở cùng ngươi." Mới nói xong, Sở Thương vỗ mạnh cái trán, nói: "Nguy rồi, ta chưa mua ô mai!"
Cái miệng nhỏ nhắn của Cảnh Dương hơi vểnh lên, dùng cằm hất về phía bàn "Chờ ngươi nhớ tới, phỏng chừng hài tử sinh ra còn chưa được ăn, vẫn là Chính Khiêm biết thương nương tử, sáng sớm đã mua về."
Sở Thương nhíu mày "Ở trước mặt ta khen người khác, không sợ ta ghen a?"
"Vậy ngươi cũng cẩn thận tỉ mỉ một lần a."
Sở Thương nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, không khỏi nuốt nuốt nước bọt, cúi đầu hôn tới, lại bị một đôi tay nhỏ bé ngăn lại.
"Làm sao vậy?"
Cảnh Dương hé miệng không nói, chỉ chốc lát mới nói: "Đợi lát nữa ta với ngươi cùng nhau qua nhìn người nọ."
"Nương tử, ngươi —— "
"Vừa vào cửa không phải ngươi nghĩ đến chuyện này sao?" Cảnh Dương lấy khăn lau giúp nàng rửa tay "Người nọ là Liễu Trần, là sư huynh của ngươi tại Long Sơn Tự."
Sở Thương lắc đầu, thật sâu mà thở dài.
"Lại thở dài làm cái gì?"
"Nói thật ra, trong lòng ta một chút ngọn nguồn cũng không có, đến bây giờ trong đầu vẫn trống rỗng, cho dù biết hắn là sư huynh ta thì có thể thế nào, một chút ta cũng nghĩ không ra."
"Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Từng bước từ từ sẽ đến, tuy rằng nhớ không nổi, nhưng mà cũng tốt hơn cái gì cũng không biết, hơn nữa ta cùng hài tử cũng sẽ không chê ngươi, ngươi cùng bản thân mình so đo chuyện này làm gì."
"Thế nhưng ta —— "
Nói còn chưa nói xong, môi đã bị Cảnh Dương chặn lại.
"Chua không?"
Sở Thương gật đầu, vốn tưởng rằng sẽ là hương vị ngọt ngào, không nghĩ tới lại là một viên ô mai, răng đều chua muốn rớt.
Cảnh Dương cười khẽ, lại gọi nha hoàn "Đi đến trù phòng gọi đầu bếp làm vài món ngon, làm luôn hai con gà đất ở hậu viện, đúng rồi, chuẩn bị thêm một bình rượu hoa điêu."
"Nương tử, ngươi làm cái gì?"
"Đợi lát nữa người tỉnh, dù sao đầu tiên cũng phải ăn một chút gì lót dạ đi."
"Nhưng hắn là người xuất gia, rượu và thức ăn này —— "
Cảnh Dương lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Ngươi không hiểu, phải như vậy hắn mới thích."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...