Chương 83: Hầu hạ
Tuy rằng Kinh Hà địa lý xa xôi, nhưng phong cảnh lại không thua kém, so sánh với Việt Dương thì nhiều hơn một phần không khí yên tĩnh, Cảnh Dương thỉnh thoảng lại vén rèm cửa ra nhìn, vừa mới có một trận tuyết lớn, rất phong vị như vạn cây hoa lê nở.
"Sao thế? Sốt ruột?" Sở Thương ôm vai Cảnh Dương, cười nói: "Đợi lát nữa sẽ đến."
Cảnh Dương rúc vào trong lòng nàng, trong lòng lại có chút khẩn trương, có lẽ nói là kích động, Kinh Hà đối nàng mà nói là xa lạ, nhưng lại đầy mong đợi, đây là nơi duy nhất nàng cùng Sở Thương không có liên hệ, ở chỗ này không có mình, khoảng trống ba năm kia, khiến nàng có chút câu thúc, đối mặt tất cả ở đây, lần đầu tiên Cảnh Dương có một loại cảm giác vô lực.
Sở Thương đối với Kinh Hà có tình cảm đặc thù, nàng quên Long Sơn Tự, với nàng mà nói, hiện tại Kinh Hà chính là gia hương duy nhất của nàng, có lẽ do sắp về đến nhà, trong lòng có chút mừng rỡ kiềm chế không được, nàng cũng không có chú ý tới cảm xúc lúc này của Cảnh Dương.
"Ngươi nhìn, đây là quán rượu Vương đại thúc mở, khi đó ta cùng Nhứ Nhi mỗi lần đi ngang qua đây đều sẽ mua cho cữu phụ hai lạng rượu trở về, đôi khi Nhứ Nhi còn có thể len lén bỏ thêm nước vào trong nha." Sở Thương nói liền phá lên cười ha ha, cuộc sống ở thời gian đó nàng xác thực rất vui vẻ.
Khuôn mặt Cảnh Dương trắng bệch, tiếng cười của Sở Thương dường như hút đi tất cả tự tin của nàng, hóa ra thời gian không có mình, người này cũng có thể cười thoải mái như thế.
"Tới rồi, chúng ta xuống xe điSở Thương kéo tay Cảnh Dương, đang muốn đi xuống, nhưng phát hiện người bên cạnh không nhúc nhích, vừa nhấc đầu lại, lúc này mới phát hiện khuôn mặt trắng bệch của Cảnh Dương.
"Ngươi khó chịu ở đâu à? Sao sắc mặt khó coi như vậy?" Nói liền đưa tay muốn xem mạch cho nàng.
Cảnh Dương co rụt lại, dễ dàng né tránh.
Từ lúc thành thân tới nay, đây là lần đầu tiên Cảnh Dương né tránh bản thân, Sở Thương nhíu chặt chân mày, nàng không biết bản thân làm sai chỗ nào, nàng nuốt nước bọt một cái, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải không thích Kinh Hà hay không?" Người này vẫn không nói lời nào, trong lòng Sở Thương liền kết luận, thay đổi một nụ cười nhẹ nhõm nói: "Không sao, nếu như ngươi không thích ở đây, chúng ta liền quay về Việt Dương đi."
"Không có, ta không có." Thanh âm Cảnh Dương không lớn, nhưng vừa vặn Sở Thương có thể nghe được "Ta không phải không thích Kinh Hà, chỉ là ta có chút sợ." Nói đến đây, nhất là chữ sợ cuối cùng kia, đã hơi nghẹn ngào.
"Cảnh Dương, đừng dọa ta, rốt cuộc làm sao vậy, ngươi sợ cái gì?"
Cảnh Dương mím chặt khóe miệng, thân thể run lên, lập tức nhào vào Sở Thương, gắt gao ôm lấy cổ nàng, nước mắt ào ào rơi xuống "Ta cũng không biết ta làm sao nữa, chỉ cần vừa nghĩ đến những ngày ngươi ở Kinh Hà không có ta, lúc ngươi gian nan nhất, ba năm cần ta nhất, ta không bên cạnh ngươi, lòng tựa như bị đao cắt, thậm chí ta nghĩ ta cũng không phải nương tử tốt."
"Nói bậy!" Sở Thương cố sức ôm lấy Cảnh Dương đã khóc thành lệ nhân, ngực chợt đau xót, hẳn là dọc theo đường đi nàng đều nghĩ đến chuyện này, lại nghĩ đến dáng vẻ sầu não uất ức trước đó của nàng, ảo não trách cứ bản thân, sao mình lại có thể sơ ý như vậy chứ! "Ai nói ngươi không phải nương tử tốt, trong lòng Sở Thương ta, ngươi là nương tử tốt nhất thiên hạ, không ai sánh bằng!"
Cảnh Dương lại đẩy Sở Thương ra, xoay mặt qua chỗ khác "Thế nhưng lúc trước, ngươi mất trí nhớ cũng có liên quan đến ta, nếu không phải ta đuổi ngươi đi, ngươi cũng không cần chịu khổ như vậy, hiện tại ngươi không nhớ được, nếu ngày sau ngươi nhớ lại, ta thật sợ."
Trong mắt Sở Thương bất tri bất giác cũng nổi lên rung động, đau lòng hôn lên môi Cảnh Dương "Ngươi biết không, ta có một trực giác, cho dù ta không có mất trí nhớ, ta cũng vẫn yêu ngươi, chúng ta vẫn sẽ như cũ, ngươi vẫn là nương tử của ta, ngươi nói là lúc trước ngươi không cần ta, nhưng người vì ta ruột gan đứt đoạn là ngươi, người tìm ta trở về cũng là ngươi, hơn nữa cuối cùng còn ngốc đến giao bản thân cho ta, hiện tại lại bỏ xuống thân phận công chúa, theo ta tới nơi xa xôi như vậy, ngươi mới là người khiến ta yêu thương không ngớt." Sau khi Cảnh Dương rời khỏi, Mộ Dung Cảnh Ngọc liền chiêu cáo thiên hạ, nói là trưởng công chúa bệnh qua đời, sinh tại đế vương gia chính là như vậy, cho dù ngươi muốn quy ẩn sơn lâm, cũng phải cho người trong thiên hạ một công đạo.
Sở Thương ôn nhu hôn những giọt nước mắt của người yêu, đây là hương vị đắng chát nàng khiến Cảnh Dương phải chịu, xoa lấy khuôn mặt của nàng, cảm thụ khí tức của nàng "Tuy rằng chúng ta thiếu ba năm kia, nhưng chúng ta lại có cả đời."
Trong lòng Cảnh Dương run lên, người này luôn luôn phủng mình trong lòng bàn tay mà thương yêu, nếu nàng cùng Sở Thương cũng sẽ có cả đời, cần gì phải tính toán ba năm đã qua từ lâu kia, nói cho cùng vẫn là do mình lòng dạ hẹp hòi.
"Vậy ta nói cho ngươi biết trước, cái gì ta cũng không biết làm, sau này giặt y phục, làm cơm, đều do ngươi làm." Cảnh Dương vễnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nước mắt đã không còn rơi, nhưng nước mắt trong lòng vẫn còn tiếp tục.
Sở Thương cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng "Vậy ta làm, ngươi không biết may vá, ta sẽ làm, ngươi không biết làm cơm, ta sẽ xuống bếp, ngươi không biết giặt y phục, ta sẽ giặt."
"Vậy ngươi lợi hại như vậy, chẳng phải có vẻ là ta rất vô dụng, đến lúc đó nói không chừng ngươi liền ghét bỏ ta, sau đó tiểu cô nương khác tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay, ngươi liền chạy theo."
"Sao lại thế! Tiểu cô nương ở đâu ra!" Sở Thương kéo tay Cảnh Dương đặt ở bên miệng hôn nhẹ vài cái, lấy lòng cọ cọ vai của nàng, nói: "Trừ ngươi ra, còn ai có thể nhìn trúng ta a, cũng chỉ có ngươi xem ta là bảo bối." Sau đó nhếch miệng cười, lại nói: "Nhiệm vụ của ngươi lại rất gian khổ nha, ngươi phải được ta nuôi đến trắng trắng mập mập, sau đó thì sinh cho chúng ta một khuê nữ thật xinh đẹp!"
"Đáng ghét!" Cảnh Dương nín khóc mỉm cười đập nàng một cái "Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn đều là tốt nhất."
Mộ Dung Cảnh Ngọc từ trước đến nay rất hào phóng với người nhà, tòa nhà tặng cho các nàng còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, ngay cả hạ nhân bên trong cũng đã sớm chọn qua, mỗi một người đều cơ linh hiểu chuyện.
"Trạch viện này cũng quá lớn, ta vẫn nên quay về nhà nhỏ lúc trước của ta đi." Trước khi đến, Sở Thương đã cùng Sở Huyền Đông thương lượng ở cùng nhau, mà trước mắt, Sở Huyền Đông thấy trạch viện này cũng quá lớn, lại có chút muốn đổi ý.
"Vậy làm sao được, không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao, hơn nữa không phải ngài không nể mặt Thương Nhi vậy chứ, ta muốn hiếu kính ngài cũng không được sao?" Sở Thương thấy hắn không chịu vào thì lập tức nóng nảy.
Sở Huyền Đông lộ vẻ khó xử "Ta biết các ngươi có hiếu tâm, nhưng cả đời ta đều là mạng khổ, già rồi còn ở nhà lớn như vậy, lại được nhiều người hầu hạ, lão phu ta không quen a."
Sở Thương vừa định nói cái gì, lại bị nương tử bên cạnh kéo kéo tay áo, chỉ thấy Cảnh Dương chậm rãi nói với Sở Huyền Đông: "Không bằng như vậy đi cữu phụ, chúng ta vào ở trước, nếu như ngài vẫn không quen, chúng ta lại chậm rãi thương lượng, hơn nữa nhà không thể một ngày vô chủ, ngài là trưởng giả duy nhất trong nhà này, nếu như không có ngài, nhà cũng không phải nhà a."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Sở Thương ở một bên phụ họa theo.
Sở Huyền Đông thấy thế cũng không thể chối từ nữa, gật đầu đáp ứng.
"Đứng ở phía trước cửa sổ làm cái gì?" Sở Thương bước nhanh đi qua, đóng cửa sổ lại, có chút trách cứ nói: "Kinh Hà không thể so Việt Dương, buổi tối nếu như bị gió đêm thổi sẽ rất tệ a, ngươi xem xem tay cũng lạnh lẽo cả rồi."
Cảnh Dương tùy ý nàng làm ấm tay cho mình, mím môi nói: "Cũng không biết Thu Bảo thế nào, đi như vậy muốn gặp lại nàng cũng khó khăn."
Sở Thương hiểu tình tỷ muội giữa Cảnh Dương cùng Thu Bảo, là bản thân cũng không thể thay thế, Thu Bảo với nàng mà nói, đã sớm thành người một nhà, nắm thật chặt tay nàng, ngồi xuống ghế "Ngươi đừng nghĩ nhiều, hoàng thượng khẳng định sẽ đối xử tốt với Thu Bảo."
Cảnh Dương giương mắt nhìn trứ Sở Thương, trong đầu nhưng nghĩ tới ngày ấy, ngày đó Mộ Dung Cảnh Ngọc chiêu nàng vào trong cung, mà đầu tiên câu nói, đúng là hướng nàng muốn Thu Bảo, tuy nói hoàng mệnh khó cãi, nhưng nếu Thu Bảo không tình nguyện, vậy Cảnh Dương cũng nguyện ý vì nàng tranh thủ một chút, mới vừa hồi phủ, nàng liền gọi Thu Bảo, mà khiến nàng không nghĩ tới chính là nha đầu kia đồng ý.
"Nếu như ngươi không muốn, ta sẽ đi nói với hoàng huynh, không cần cố kỵ."
Thu Bảo lắc đầu "Ta nguyện ý tiến cung, không ai ép buộc, đều là ta tự nguyện."
Tuy rằng ngoài miệngn nói như vậy, nhưng trong lòng Cảnh Dương rõ ràng, nói cho cùng nàng cũng vì mình, Thu Bảo chỉ không muốn mình khó xử mà thôi, Cảnh Dương vĩnh viễn đều quên không được, trước một đêm Thu Bảo vào cung đã tâm sự với nàng: Thu Bảo cả đời này cơ khổ, nhưng không cô độc, chí ít có công chúa cho rằng Thu Bảo là thân nhân chân chính.
Suy nghĩ xong, khóe miệng Cảnh Dương lộ ra một tia khổ sáp, nói: "Thu Bảo giúp ta rất nhiều, những gì ta thiếu nàng chắc cũng không có cơ hội trả."
"Không nên nhiều cảm xúc như vậy." Sở Thương nắm chặt tay Cảnh Dương "Ngươi cũng không phải Thu Bảo, có thể thực sự không phải nàng không tình nguyện đâu, trên đời này hể chuyện gì dính vào chữ tình, ai có thể nói được rõ ràng."
Sở Thương kéo tay Cảnh Dương, kéo nàng đứng dậy đi vào phía trong phòng, mờ ám cười "Vi phu đã trải sẵn giường chiếu rồi, thỉnh nương tử thẩm tra một phen."
Cảnh Dương không cần nghĩ cũng biết nàng muốn muốn làm gì, oán trách liếc nàng, nhưng không nói cái gì, theo ý của nàng nằm xuống, giường cũng đủ mềm, cũng đủ lớn.
Sở Thương khẩn cấp lột sạch y phục chướng mắt trên người cả hai, kéo chăn che khỏi đỉnh đầu.
"Chúng nó nhớ ta, ta phải hảo hảo thăm hỏi một chút." Dứt lời liền chui vào ổ chăn.
Cảnh Dương đỏ mặt, nàng rõ ràng cảm thụ được ôn nhu cùng rung động Sở Thương mang đến cho nàng, không bao lâu thân thể liền lâm vào một đám mây.
Tối hôm qua tuy rằng không có dày vò như bình thường, bất quá đi đường lâu như vậy, Cảnh Dương ngủ quên giờ giấc, trong mông lung theo thói quen đưa tay sờ qua một bên, đúng là trống không.
Vừa định đứng dậy, cửa phòng đã bị đẩy ra, nụ cười quen thuộc kia liền sưởi ấm trái tim Cảnh Dương.
"Ta ngủ quá giờ ngươi cũng không gọi."
"Nào có, hẳn là vừa vặn mới đúng." Sở Thương đặt cái khay trên tay lên bàn, đi tới trước giường "Dậy đi, ta nấu cháo trứng muối thịt nạc ngươi thích ăn, ăn một chút đi." Dứt lời cầm lấy cái yếm một bên, tay mò vào trong chăn.
"Ta tự làm." Cảnh Dương ngượng ngùng nắm chặt góc chăn, một tay trần trụi đưa ra muốn lấy cái yếm trong tay Sở Thương.
Mà Sở Thương thế nào lại cam nguyện đây, né tay qua, cười nói: "Không phải chúng ta đã nói rồi sao, sau này do ta hầu hạ ngươi, còn nữa, y phục này nếu là ta cởi, đương nhiên là do ta mặc lại cho ngươi." Dứt lời muốn kéo chăn của Cảnh Dương.
"Đừng, ngươi đừng náo loạn." Cảnh Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao đi "Hiện tại là ban ngày."
"Ban ngày thì sao? Phu quân mặc y phục cho nương tử, còn phải chờ thời gian sao?"
"Thế nhưng -- "
"Đừng nhưng nữa, nếu như ngươi không cho ta mặc cho ngươi, ta đây liền cùng ngươi tiêu hao cả ngày ở trên giường." Sở Thương nhướn mi, ý là nếu như ngươi không nghe ta, ta liền cùng ngươi đấu, nhìn xem ai lợi hại.
Cảnh Dương nhìn cái yếm trong tay người nọ, cắn răng, nhân tiện nói: "Vậy ngươi không được làm bậy."
Sở Thương thấy nàng muốn xốc chăn lên, vội vàng đè lại tay nàng, nói: "Ta đưa tay vào mặc cho ngươi, xốc chăn lên sẽ bị lạnh."
Cảnh Dương vốn muốn nói không có gì đáng ngại, bất quá nói còn chưa nói ra miệng, người nào đó cũng đã rất tự giác mà đưa tay vào.
"Tay phu quân không lạnh chứ, vừa rồi ta làm ấm cả một lúc lâu đây."
"Nương tử, da của ngươi thật trơn, giống như trứng gà lột vỏ."
Cảnh Dương xoay mặt đi không nhìn nàng, người này tuyệt đối cố ý, một cái yếm có cần mặc lâu như vậy sao?
"Ân, ngươi ——" tay đang sờ ở đâu a.
"Nương tử, ở đây của ngươi dường như lớn hơn rất nhiều, một tay của ta cũng không nắm hết."
Cảnh Dương vốn vừa tỉnh ngủ, hiện tại là lúc thân thể mẫn cảm, bị nàng sờ như thế thì toàn thân đều mềm nhũn.
"Tướng công, ta đói bụng, ngươi đừng nghịch ta."
Sở Thương vừa nghe nàng đói bụng liền đau lòng, giờ này cũng sắp trưa, có thể không đói sao, lập tức rút tay ra, lấy trung y mặc vào cho nàng, lại bưng thau đồng đến, thấm ướt giấy lụa, tỉ mỉ lau mặt cho nàng.
Cảnh Dương rất hưởng thụ hầu hạ như vậy, rửa mặt xong, lại súc miệng, lúc này mới hỏi: "Hiện tại đi thỉnh an cữu phụ có muộn hay không a?"
Sở Thương khuấy khuấy chén cháo trong tay, đưa cho nàng "Sáng sớm cữu phụ đã đến y quán, phỏng chừng buổi trưa không về được, ta đã gọi người đưa cơm cho hắn."
"A? Vậy chẳng phải ta mất mặt trước mặt cữu phụ rồi sao." Thê tử nhà ai có thể ngủ đến giờ này a, lại đánh Sở Thương một cái "Đều tại ngươi, không gọi ta."
Sở Thương cười cười "Này có cái gì a, cữu phụ không có nhiều quy củ như vậy, hơn nữa, ngươi dậy không nổi ta cũng có trách nhiệm." Nói lại sờ ngực của nàng thêm hai cái, chỗ này khiến mình càng ngày càng thích.
"Tránh ra." Cảnh Dương oán trách trừng mắt liếc nàng.
Lúc Sở Thương còn muốn ăn bớt, tiếng đập cửa khiến nàng nhớ tới, cơm trưa đã làm xong, lúc nãy Sở Thương đã phân phó bọn họ các nàng ăn trong phòng.
"Ngày mai ta cũng phải đi y quán." Sở Thương gắp một miếng thịt để vào trong chén Cảnh Dương.
"Y quán?"
"Ân, lần này trở về, ta cũng có thể giúp cữu phụ chia sẻ một ít, bất quá như vậy sẽ không có nhiều thời gian ở cùng ngươi."
Cảnh Dương gật đầu, nói: "Không có việc gì, ta một mình cũng được, không cần lo lắng cho ta." Lại nhìn Sở Thương nở một nụ cười bảo nàng an tâm
Sở Thương cười nói: "Vậy là tốt rồi, nhanh ăn cơm đi, chờ ăn xong rồi, ta mang ngươi đi dạo phụ cận, tuy rằng Kinh Hà này không phồn hoa như Việt Dương, nhưng ngoạn ý cũng không ít đâu."
Tuy rằng là cơm canh đạm bạc, nhưng chỉ cần bên cạnh là người yếu nhất, đó là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, cũng là chuyện khó đạt được nhất.
===========================================
Edit chậm quá sorry mấy b T_T
Ai muốn giúp mình thì inbox Watt or FB nha. Chỉ cần đọc hiểu QT là được. Mình sẽ beta lại :(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...