Chương 72: Ngươi là nương tử của ta
Từ sau khi Sở Nhứ Nhi đánh Hà Chính Khiêm một cái tát, đã mấy ngày rồi nàng cũng không nhìn thấy người nọ, cho dù là thỉnh thoảng gặp gỡ, người nọ cũng chỉ trong nháy mắt hai ánh mắt gặp nhau liền lập tức quay mặt đi, sau đó bước nhanh ly khai, chỉ để lại cho Sở Nhứ Nhi một bóng lưng vội vã, xem ra lần này chính mình thật sự tổn thương lòng của nàng.
"Thiếu gia nhà ngươi đâu?" Sở Nhứ Nhi nhìn Hà An ở cửa hỏi, nàng biết sáng sớm như thế, khẳng định Hà Chính Khiêm còn ở trong phòng đây.
Sắc mặt Hà An có chút rối rắm, mấy ngày nay kẻ ngu si đều có thể nhìn ra thiếu gia nhà hắn cùng Sở cô nương này đang mâu thuẫn, hai người không gặp mặt ngược lại còn tốt, vừa thấy mặt ai cũng không để ý tới ai, mà lúc này cô nương người ta đều đã tìm tới cửa, nếu không gặp có phải không tốt lắm hay không a?
"Cái này?" Hà An suy nghĩ chỉ chốc lát, lại nói: "Sở cô nương ngài chờ trước, tiểu nhân lập tức nói với thiếu gia một tiếng."
Sở Nhứ Nhi gật đầu "Đa tạ."
Hà Chính Khiêm nằm ở giường, quần áo chỉnh tề, cũng không như là bộ dạng còn đang muốn ngủ, cũng không giống bộ dạng chuẩn bị ra ngoài, Hà An nhẹ bước chân, đứng cách giường không xa, thấp giọng nói: "Thiếu gia, Sở cô nương tới, nói có việc tìm ngài, đây là gặp hay. . ." Không gặp a?
Hà Chính Khiêm vốn nhắm mắt, vừa nghe đến ba chữ Sở cô nương, lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhưng lập tức lại ngã xuống, muốn chết không muốn sống nói: "Ngươi nói ta còn chưa tỉnh."
"A? Này, này không tốt đi." Hà An một bên ấp a ấp úng: "Cô nương người ta đều đã tìm đến ngài trước, ngài một đại nam nhân, còn rụt rè sợ hãi như thế, này không phải quét sạch mặt mũi người ta sao?"
"Ngươi biết cái rắm!" Hà Chính Khiêm ngoài miệng bá nói, trong đầu nhưng ủy khuất như tiểu tức phụ, nâng tay sờ sườn mặt của mình, một bạt tai kia đánh sạch hết tất cả dũng khí của mình, là ai quy định người động tâm trước phải chịu dằn vặt như vậy, Hà Chính Khiêm ta không bao giờ muốn chịu loại khuất nhục này nữa.
Hà An vừa nghe thì biết đây là điềm báo trước khi tức giận, lập tức gật đầu, đi ra ngoài đáp lời.
"Thế nào? Ta có thể đi vào không?" Sở Nhứ Nhi nhìn Hà An từ trong phòng đi ra, liền hỏi.
"Là như vầy, thiếu gia hắn còn chưa tỉnh đâu, ngài xem ngài có chuyện gì thì nói cho tiểu nhân trước, chờ thiếu gia tỉnh tiểu nhân sẽ chuyển cáo cho hắn." Tim Hà An nhấc lên đến cổ, cái này gọi là chuyện gì a, hắn hiện tại là hai đầu đều không tốt, nhìn sắc mặt Sở Nhứ Nhi cũng không tốt, âm thầm nói: ta chỉ là một người truyền lời, các ngươi có chuyện tự mình giải quyết, cũng không quan hệ gì với ta a.
Sở Nhứ Nhi nghe Hà An nói xong, kinh ngạc đứng ở trước cửa, có chút thất thần, người này dĩ nhiên gặp bản thân một lần cũng không chịu, quả nhiên là một Vương bát đản hỗn đản!
Cắn môi mỏng, oán hận nhìn chằm chằm đại môn đóng chặt kia, cả tiếng nói: "Có bản lĩnh thì ngươi cả đời cũng đừng gặp ta!"
Hà Chính Khiêm từ sau khi Hà An vừa đi ra ngoài cũng đã đứng dậy, đi tới trước cửa, ngồi chồm hổm, lỗ tai dán trên cửa phòng, cho nên những lời này, nàng nghe được nhất thanh nhị sở.
"Ta không gặp ngươi, đó là ta không muốn gặp ngươi sao! Rõ ràng là ngươi đánh người trước đây, hiện tại dĩ nhiên lại trách đến trên đầu ta!" Hà Chính Khiêm cũng không dám cả tiếng nói ra, chỉ là một bên nhỏ giọng nói thầm.
"Thiếu gia, ngài làm cái gì vậy?" Hà An cất bước Sở Nhứ Nhi, xoay người mới vừa mở cửa phòng thì thấy thiếu gia nhà mình khom người ngồi xổm dưới đất, nghi hoặc nói: "Thiếu gia, ngài làm cái gì vậy?"
Hà Chính Khiêm lập tức đứng dậy, phủi y phục, nói: "Ngươi quản ta làm gì! Ta thích ngồi chồm hổm không được a!" Dứt lời, lại phất tay nhượng Hà An đi ra ngoài "Được rồi, ta còn chưa tỉnh ngủ đâu, người đừng phiền ta."
"Thế nhưng -- "
"Được rồi, có việc chờ ta tỉnh ngủ hãy nói."
Hà An nhìn cửa bị Hà Chính Khiêm đóng lại, ngực yên lặng nói: này cũng không phải chuyện của ta, là bản thân ngài không nghe.
Sáng sớm Sở Nhứ Nhi đã thu được lời nhắn của Cảnh Dương sai người đưa đến mời nàng đến Phò mã phủ, mã xa đều đã chờ ở cửa, này cũng là nguyên nhân nàng tìm đến Hà Chính Khiêm, nàng quá hiểu người này, nếu như một hồi nàng không tìm được mình, phỏng chừng lại không được an tâm, chỉ là không nghĩ tới, đã buông xuống ngại ngùng đi đến tìm nàng, nàng dĩ nhiên còn cao giá đóng cửa không gặp, hảo! Ta ngược lại muốn nhìn, đến lúc đó là chúng ta ai hối hận trước!
==========================================
Cảnh Dương đánh giá canh giờ cũng không còn sớm, liền sai người thu thập, bây giờ còn chưa đến buổi trưa, hậu trù cũng chỉ đưa lên chút cao điểm*, bất quá đều là sư phụ ngự thiện nổi danh ở Việt Dương thành làm, rất có phần đặc sắc.
*bánh ngọt, điểm tâm ngọt
"Tới tới tới, cũng không biết ngươi thích ăn cái gì, có chuẩn bị chút cao điểm, nhìn xem cái nào hợp khẩu vị của ngươi." So sánh ra, Cảnh Dương còn muốn nhiệt tình hơn cả Sở Thương.
Cảnh Dương đưa hạch đào tô* trong tay cho Sở Nhứ Nhi, quay đầu lại nháy mắt với Sở Thương còn chưa nói được lời nào, vừa cười vừa nói: "Hậu trù còn vài món điểm tâm còn chưa mang lên, ta đi xem, ngươi từ từ ăn." Nói xong, lại không vết tích dùng khuỷu tay đụng đụng Sở Thương, thấy nàng phục hồi tinh thần lại, lúc này mới đi.
*hạch đào: quả óc chó. Tô: điểm tâm xốp giòn
Nàng biết, Sở Thương hẳn là có lời muốn nói cùng Sở Nhứ Nhi, chỉ bất quá ngại bản thân ở đây, không biết làm sao mở miệng mà thôi, nàng cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, vì phu quân của mình mà suy nghĩ, cũng là làm tẫn trách nhiệm cùng nghĩa vụ của thê tử.
Sở Thương đầu tiên là rót một chén nước trà cho Sở Nhứ Nhi, sau đó mới mở miệng nói: "Mấy ngày nay ở Việt Dương thành có quen không?"
"Rất tốt, so với Kinh Hà còn ấm áp rất nhiều." Sở Nhứ Nhi gật đầu, nhưng trong lòng nàng lại thỉnh thoảng toát bộ dạng của tên ngốc kia.
"Đúng vậy, Kinh Hà lúc này đã rất lạnh." Sở Thương nhấp khẩu nước trà, đổi đề tài, lại hỏi: "Nghe nói, ngươi cùng Hà Chính Khiêm kia quan hệ rất tốt? Hắn là dạng người gì, ngươi có hiểu rõ hắn không?"
Trên tay Sở Nhứ Nhi khựng lại, ngực lại nghĩ đến hành động đáng giận hôm nay của nàng, cau mày một chút, không lên tiếng.
Sở Thương thấy nàng không nói lời nào, lại tiếp tục nói: "Hắn ở Việt Dương danh tiếng cũng không tốt, ăn uống phiêu đổ* mọi thứ đều dính, nói chung chính là một kẻ hoàn khố tử đệ* vô tích sự --- "
*ăn uống phiêu đổ: rượu chè, cờ bạc, gái gú
*hoàn khố tử đệ: con nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng
"Nàng cũng không phải người như vậy." Sở Nhứ Nhi chưa nghe nàng nói xong đã lập tức cắt đứt.
Sở Thương xoay mặt nhìn chằm chằm Sở Nhứ Nhi, trong trí nhớ của nàng, đây là lần đầu tiên Sở Nhứ Nhi bảo vệ một người như thế "Vậy sao?"
"Phải, nàng đối với ta rất tốt." Nếu không cũng sẽ không để bản thân tát một cái, cái gì cũng không dám nói.
"Vậy là tốt rồi, như vậy ta an tâm." Sở Thương gật đầu, lại nói: "Vậy ngươi tìm một thời gian, đưa hắn đến quý phủ đi, chúng ta dù sao cũng phải gặp mặt một lần, như vậy ta cũng yên tâm giao ngươi cho hắn."
Mặt Sở Nhứ Nhi ửng hồng lên, xấu hổ nói: "Biểu ca, ngươi nói cái gì đâu."
Sở Thương thấy nàng xấu hổ như vậy, trên mặt cười "Đều đã lớn như vậy rồi, này có cái gì phải xấu hổ, nam đại đương hôn nữ đại đương giá*, từ xưa đến nay đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa* mà."
*nam đại đương hôn nữ đại đương giá: trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng
*thiên kinh địa nghĩa: chuyện hiển nhiên
Sở Nhứ Nhi quay mặt qua chỗ khác, nhưng khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, có thể thẳng đến giờ phút này Sở Nhứ Nhi mới phát giác, hóa ra trong long nàng đã tiếp nhận Hà Chính Khiêm, tuy rằng người nọ chưa bao giờ biết nói lời dỗ ngon dỗ ngọt hống mình, nhưng mỗi lần chỉ cần mình có việc thì nàng là người đầu tiên xông ra phía trước, loại cảm giác an tâm này, là Sở Thương cũng chưa từng cho mình, bất quá hiện tại phỏng chừng người nọ còn đang giận dỗi, sau khi trở lại phải nghĩ biện pháp hảo hảo hống nàng mới tốt.
Hà Chính Khiêm cũng không biết bản thân là thế nào ngủ mất, vừa mở mắt thì trời đã tối đen. Nàng vốn nằm ở trên giường nghĩ chuyện Sở Nhứ Nhi đánh bản thân, mà sau đó thì biến thành nụ hôn ngọt ngào kia, hiện tại suy nghĩ một chút kỳ thực cũng là nàng sai, danh tiết là rất trọng yếu đối với cô nương người ta, bản thân không minh bạch mà hôn nàng như vậy, còn là ở thanh lâu, Sở Nhứ Nhi không phát hỏa mới kì quái, hơn nữa nhiều ngày như vậy bản thân chưa từng cùng nàng hảo hảo nói chuyện, ngực miễn bàn có bao nhiêu khó chịu, nghĩ tới đây, Hà Chính Khiêm lập tức từ trên giường nhảy xuống.
Vốn định vội đến chỗ Sở Nhứ Nhi xin lỗi, nhưng nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, trong phòng không có một điểm tia sáng, mới giờ này, nàng đi đâu a!
"Hà An! Hà An!"
"Thiếu gia, ngài làm sao vậy?" Hà An bị Hà Chính Khiêm rống ra, tim đều sắp nhảy ra ngoài.
"Sở Nhứ Nhi đâu! Người trong phòng đâu rồi!"
Nguyên lai là chuyện này a, Hà An nói: "Người của phò mã phủ đến đón Sở cô nương đi, còn chưa trở về sao?"
Phò mã phủ! Hà Chính Khiêm trong nháy mắt đại não trống rỗng, thở hổn hển hai hơi, nói: "Vì sao ngươi không nói sớm!"
"Ngài không cho ta nói a, ta, ai, ai, thiếu gia ngài muốn làm gì?"
"Đi tìm nàng!"
Trong tay Hà Chính Khiêm liều mạng huy động roi, trong lòng tất cả đều là Sở Nhứ Nhi "Nữ nhân tàn nhẫn! Muốn vứt bỏ ta như thế, không có cửa đâu!"
Sắc trời đã trễ, người đi đường đi thành tốp năm tốp ba, chỉ có một người Hà Chính Khiêm cưỡi ngựa, trực tiếp phóng về hướng Phò mã phủ.
"Sở Nhứ Nhi! Ngươi ra đây cho ta! Sở Nhứ Nhi!"
Vợ chồng Sở Thương cùng Sở Nhứ Nhi đang dùng bữa khuya, chợt nghe hạ nhân đến bẩm báo, nói là ở cửa có người tìm Sở Nhứ Nhi, la to, đuổi thế nào cũng đuổi không đi.
Sở Nhứ Nhi nghĩ cũng không them nghĩ thì đã biết là ai, lập tức đứng lên muốn đi ra ngoài.
Sở Thương thì phất tay áo, ý bảo nàng ngồi xuống trước, quay đầu nói với hạ nhân: "Mời Hà công tử vào đi, đã đến lúc chúng ta cũng phải gặp hắn một lần."
"Nhứ Nhi!" Chuyện thứ nhất sau khi Hà Chính Khiêm vào chính là chạy đến bên người Sở Nhứ Nhi, tàn bạo mà kéo tay nàng, sau đó mới nhìn thấy Sở Thương cùng Cảnh Dương bên cạnh, cúi đầu lại nhìn canh ngọt trên bàn, đây là đang ăn khuya sao?
"Ngươi ngồi xuống trước đi." Sở Nhứ Nhi túm y phục Hà Chính Khiêm, người nọ muốn cho tất cả mọi người chế giễu.
"Múc thêm một chén." Sở Thương nói xong, lại nhìn về phía Hà Chính Khiêm, có chút nghiền ngẫm nói: "Đã trễ thế này, Hà công tử đêm khuya chạy đến gấp như thế, nói vậy nhất định cũng khát nước rồi."
Hà Chính Khiêm nhìn hạ nhân bưng canh lên, không hề nghĩ ngợi, nâng chén đổ vào miệng.
"Cẩn thận nóng." Sở Nhứ Nhi vỗ cánh tay người này, nào có ai uống canh như thế.
Hà Chính Khiêm mới mặc kệ nhiều như vậy, sau một hơi uống xong, lại dùng tay áo tùy ý xoa xoa miệng, nhìn Sở Thương nói: "Ta uống xong, hiện tại ta muốn dẫn Nhứ Nhi đi!"
"Chậm đã!" Sở Thương đặt chén trong tay "cạch" một tiếng lên bàn, nói: "Dựa vào cái gì? Ngươi là gì của Nhứ Nhi, sao nàng có thể tùy ý bị ngươi mang đi thì mang đi?"
Hà Chính Khiêm không chút nào úy kỵ Sở Thương, lạnh lùng chống lại ánh mắt của nàng, nói: "Nhứ Nhi là nương tử của ta, ngươi nói ta có thể mang nàng đi hay không?!"
Sở Nhứ Nhi không nghĩ tới Hà Chính Khiêm sẽ nói như vậy, bất quá trong long nàng không có chút nào chống cự, ngược lại là có loại ngọt ngào phát ra từ đáy lòng.
"Vậy sao?" Sở Thương chậm rì rì dời ánh mắt về hướng Sở Nhứ Nhi.
Hiện giờ, Sở Nhứ Nhi trả lời như thế nào là quan trọng nhất.
Hà Chính Khiêm thấy nàng vẫn cúi đầu không nói, ngực sắp vội chết, vội vàng nói: "Ngươi nói mau a!"
Sở Nhứ Nhi đỏ mặt lên, giậm chân, một tay đẩy Hà Chính Khiêm ra bỏ chạy ra ngoài.
"Nhứ Nhi!" Hà Chính Khiêm nhìn bóng lưng bỏ chạy thục mạng của nàng, đứng ở tại chỗ không biết làm sao.
Cảnh Dương hé miệng cười nói: "Còn không mau đuổi theo!"
"Nga nga!" Hà Chính Khiêm được nàng nhắc như thế, mới vội vàng đuổi theo.
Sở Thương lắc đầu nhìn bóng lưng Hà Chính Khiêm, bản thân tự rót ly trà, nói: "Thực sự là một tên ngốc a."
Cảnh Dương vươn tay đâm đâm cái trán của nàng, nói: "Người ta đây là thành thật, ngươi năm đó nói không được hai câu đã bắt đầu động thủ động cước."
Sở Thương cười cười, có sao? Không sao, dù sao nàng cũng không nhớ kỹ.
"Nhứ Nhi! Ngươi chờ ta một chút!" Hà Chính Khiêm ra sức kéo Sở Nhứ Nhi vào lòng mình.
"Ai cho phép ngươi nói như vậy! Ngươi như vậy, sau này ngươi kêu ta làm sao gặp mặt biểu ca bọn họ a!" Mặt Sở Nhứ Nhi nóng đến không chịu được, cái gì mê sảng người này đều dám nói ra!
Vừa rồi Hà Chính Khiêm nóng ruột mới nói như vậy, hiện tại nghĩ đến, xác thực có điểm sai "Ta, ta, cái này, ta -- "
Ấp a ấp úng nửa ngày, một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong, lập tức cảm thấy trong lòng có thêm một thân thể mềm mại.
"Nhứ Nhi --" trải qua giáo huấn lần trước, hiện tại Hà Chính Khiêm học được quy củ, không dám đơn giản ôm lại người trong lòng.
Sở Nhứ Nhi dán trong ngực Hà Chính Khiêm, nhu thuận nói: "Ngươi quay về phải đi Kinh Hà cùng cha ta cầu hôn."
Hà Chính Khiêm không thể tin được nhìn người trong lòng, nâng vai của nàng lên nói: "Ngươi nói cái gì?"
Sở Nhứ Nhi trắng mắt liếc người này, loại lời nói ngại ngùng này sao mình có thể lập lại lần nữa chứ "Không nghe thì thôi."
"Đừng đừng đừng! Ta nghe thấy, nghe thấy!" Trong long Hà Chính Khiêm vui đến nở hoa "Ta hiện tại phải đi tìm cha ngươi cầu hôn!"
Sở Nhứ Nhi một tay nhéo cái lỗ tai của nàng, nói: "Đã trễ thế này, đi cái gì đi! Làm chuyện tào lao, còn không mau về nhà đi!"
Hà Chính Khiêm đã vui đến hồ đồ, miệng đều sắp chạm đến tai "Hảo hảo, về nhà!" Nói xong liền chặn ngang bế Sở Nhứ Nhi lên, hô lớn nói: "Ta muốn lấy Sở Nhứ Nhi làm vợ a!"
"Ngươi! Trên đường cái kêu loạn cái gì! Mau buông ta xuống!" Ngoài miệng Sở Nhứ Nhi nói như vậy, mà trên tay ngược lại chăm chú ôm cổ Hà Chính Khiêm, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười ngọt ngào.
========================================
Ngâm hơi lâu, sr mấy b :))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...