Chương 68: Tự làm bậy, không thể sống
Hôm nay vốn là ngày mộc tu* của Sở Thương, mà sáng sớm trong cung Thường công công nhưng cấp tử cuống quít làm cho lái xe chạy tới Phò mã phủ.
* Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật 休沐日.
"Công chúa, Phò mã gia." Ngoài cửa là thanh âm của Thu Bảo, kỳ thực tối hôm qua vốn cũng không phải nàng gác đêm, thế nhưng thị nữ gác đêm không dám đi quấy rối Cảnh Dương các nàng, bên này Thường công công lại luôn luôn hối thúc, không có biện pháp Thu Bảo mới đến.
Cảnh Dương lúc này đang chôn ở trong lòng Sở Thương, đêm hôm qua hai người lăn qua lăn lại có chút bạo, cho nên sáng nay không ai nghe được tiếng đập cửa bên ngoài, như trước ngủ say sưa.
Trong phòng không có động tĩnh, hẳn là vẫn còn đang ngủ, Thu Bảo chỉ phải lớn tiếng hơn một chút, trên tay vừa gõ cửa nói: "Công chúa, Phò mã gia, Thường công công tới."
Sở Thương trong lúc mờ mịt nghe được một chút âm hưởng, híp mắt nói: "Chuyện gì?"
Thu Bảo vừa nghe là thanh âm Sở Thương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, kêu nửa ngày rốt cục có thể có một chút thanh tỉnh, lại nói: "Trong cung Thường công công tới, nói là chứng đau đầu của hoàng thượng lại tái phát, muốn chiêu phò mã gia vào cung."
Hoàng thượng, đau đầu, những chữ khác Sở Thương không có nghe thấy, nhưng thật ra bốn chữ này nghe được rõ ràng, che trán nói: "Hảo, đã biết, ra ngay."
Ồn ào như vậy, Cảnh Dương cũng có chút chuyển tỉnh, trở mình, mơ mơ màng màng dùng lưng cọ cọ Sở Thương, hỏi: "Làm sao vậy?"
Sở Thương thấy phu nhân nhà mình tỉnh, vội vàng hôn trán của nàng, vô cùng thương tiếc nhìn nàng "Còn sớm, ngươi ngủ tiếp một hồi, người trong cung đến gọi ta vào cung thôi."
"Trong cung?" Tuy rằng Cảnh Dương rất mệt mỏi, nhưng nhắc tới trong cung, lập tức theo bản năng không nghĩ ngợi hỏi ra miệng: "Hôm nay không phải là ngày ngươi mộc tu sao? Xảy ra chuyện gì sao?"
Sở Thương một bên cầm y phục, một bên xốc màn lên "Bệnh đau đầu của hoàng thượng lại tái phát, phỏng chừng lúc này rất nghiêm trọng, những đan dược kia cũng không thể giảm bớt."
Cảnh Dương ngồi dậy xoa xoa đôi mắt có chút mệt mỏi "Ta đi chuẩn bị nước cho ngươi rửa mặt."
"Đừng." Sở Thương cài lại thắt lưng trung y, vội vàng xoay người đè lại chăn khoát lên trên người Cảnh Dương, không cho nàng đứng dậy "Ngươi ngủ tiếp đi, ta đi gọi hạ nhân chuẩn bị nước, ngươi cũng đừng quản." Mắt đảo đến vùng cổ của Cảnh Dương, trên đó toàn là những ấn ký rất lớn màu đỏ, đây đều là kiệt tác bản thân vất vả cần cù nỗ lực.
"Như vậy sao được, các nàng không biết thói quen của ngươi, hơn nữa ---" Cảnh Dương đẩy tay của Sở Thương đặt trên chăn ra, liếc nàng nói: "Phu quân của ta, thế nào có thể để cho người khác tới hầu hạ." Từ sau khi hai người thành thân, tất cả sinh hoạt của Sở Thương đều là do Cảnh Dương một mình ôm lấy mọi việc.
"Mau đắp chăn lại, nếu không một hồi ngươi sẽ bị lạnh." Sở Thương vội vàng chỉnh lại chăn bị Cảnh Dương kéo xuống bên hông, nhíu mày trách cứ.
Mặt Cảnh Dương ửng hồng lên, trong tay siết chặt góc chăn, mím môi nhìn người này, gắt giọng: "Này không phải nên trách ngươi sao, chẳng lẽ tối hôm qua không phải ngươi cởi cho ta? Hiện tại ngược lại không biết xấu hổ trách lại ta." Vừa nghĩ đến tối hôm qua, Cảnh Dương lập tức đỏ mặt, người này giống như lão hổ, muốn xong một lần lại thêm một lần, mặc kệ bản thân thế nào xin tha thứ cũng không chịu dừng lại.
Sở Thương yêu nhất chính là tiểu dáng dấp hờn dỗi này của nàng, mỗi lần nhìn đều khiến mình tâm thần nhộn nhạo, nhịn không được khuynh thân ngậm lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia, tối hôm qua hôn có chút dùng sức, cái miệng nhỏ nhắn kia vẫn còn sưng đỏ vô cùng.
"Ngươi người này --" Cảnh Dương đánh lên vai của nàng "Còn không mau lấy y phục của ta đến đây."
Sở Thương ý do vị tẫn liếm liếm môi của mình, quay đầu nhìn lại trên mặt đất, sau đó khom lưng, ngón tay câu ra một sợi dây màu đỏ, quơ quơ trước mặt Cảnh Dương, cười xấu xa nói: "Để vi phu tới giúp phu nhân thay y phục đi."
"Bỏ đi." Cảnh Dương né tránh tay Sở Thương đang đưa tới, người này lại bắt đầu không đứng đắn.
"Dương nhi." Sở Thương nhanh tay nắm lấy cánh tay trơn bóng của Cảnh Dương, dán người đến, tay cầm lấy cái yếm, quang minh chính đại nhét vào ổ chăn "Ta giúp ngươi mặc."
"Ân, đáng ghét." Cảnh Dương cong khóe miệng sẵng giọng, nhưng thân thể cũng không né nữa.
Thắt ổn đai lưng, phủi phẳng áo, lại làm ướt bố tử để Sở Thương rửa tay.
"Được rồi." Cảnh Dương vỗ vỗ tay, lại mang tới hòm thuốc của Sở Thương "Chính ngươi cẩn thận, đi sớm về sớm, ta chờ ngươi."
Sở Thương tiếp nhận hòm thuốc, cầm tay Cảnh Dương, đặt ở trên miệng hôn nhẹ vài cái, nàng biết Cảnh Dương đang lo lắng cái gì, lộ ra một nụ cười để nàng an tâm nói: "Ân, ta biết, yên tâm, không có việc gì."
"Ai u! Phò mã gia ngài đã tới! Mau mau theo Tạp Gia tiến cung đi." Thường công công phóng đến, túm lấy tay áo Sở Thương lập tức đẩy nàng lên xe ngựa.
"Hoàng thượng mấy ngày trước đây chẳng phải còn khỏe sao? Thế nào đột nhiên lại đau nữa?" Sở Thương ở trong lòng suy nghĩ, tuy nói thân để* của Mộ Dung Thần suy yếu, nhưng vẫn không thể phát tác nhanh như vậy, này không trong suy tính của bản thân, nhất định là còn có chuyện gì khác xảy ra.
*căn nguyên của thân thể
"Ai, cũng do hôm nay lâm triều bị một văn thần huyên náo."
"Nga? Vậy gây ra chuyện gì a?"
Thường công công khoát tay áo, lại nói: "Hoàng thượng muốn phong Cổ cô nương Ngũ Lăng Quán làm phi, mà các triều thần không muốn, nói cái gì lai lịch bất minh, thân phận không rõ, có tổn hại thể diện hoàng gia, hoàng thượng bị bọn họ nói như thế, bệnh đau đầu mới lại phát tác."
"Ngũ Lăng Quán, Cổ cô nương?" Sở Thương thấp giọng suy nghĩ, tên này nàng chỉ cảm thấy rất quen thuộc, rốt cuộc là ai đây?
Lúc Sở Thương còn đang suy nghĩ, Thường công công bên này lại mở miệng nói "Kỳ thực muốn nói lai lịch bất minh, ngược lại cũng không phải, người đến người đi ở Ngũ Lăng Quán đều cũng có ghi lại trong hồ sơ, nguyên nhân mà các triều thần không muốn, chủ yếu là bởi vì nữ tử này chỉ là một vũ nữ mà thôi, thế nhưng chỉ cần hoàng thượng thích không phải được rồi sao, hà tất tính toán nhiều như vậy, chọc h oàng thượng nổi giận, kết quả người chịu khổ không phải chỉ là chúng ta thôi sao."
"Cổ Nguyệt!" Sở Thương nghĩ tới, nữ tử này trước đây là người trong phòng luyện đan của Thân Thiên Minh, trước có mấy lần bọn họ có gặp nhau, chỉ là mỗi lần bản thân chưa từng chú ý quá, cho nên lúc nãy mới nhất thời không nghĩ ra, nhưng nữ tử này lại thế nào đi Ngũ Lăng Quán? Lại thế nào gặp được hoàng thượng? Chủ yếu chính là Thân Thiên Minh này rốt cuộc hắn muốn gì?
Thường công công nghe Sở Thương dĩ nhiên lại kêu ra tên cô nương kia, liền dùng vẻ mặt kỳ quái chống lại mắt của nàng, hỏi: "Đúng đúng đúng, chính là tên này, thế nào? Phò mã gia cũng đã từng đi qua Ngũ Lăng Quán kia sao?"
Sở Thương dừng một chút, hòa hoãn khẩu khí, biểu tình thả lỏng, lắc đầu nói: "Tại hạ chưa từng đi qua, chỉ bất quá là nghe đồng liêu thái y viện nói qua vài lần."
Thường công công nhìn mặt Sở Thương, cười hắc hắc, nam nhân có thể có mấy người thành thật, Sở Thương tự nhiên cũng không thể ngoại lệ, cho dù công chúa quốc sắc thiên hương, nhìn lâu nhất định cũng sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cái này gọi là hoa nhà không thơm bằng hoa dại nha " Tạp Gia hiểu, thỉnh Phò mã gia yên tâm."
Sở Thương bị nụ cười kia của Thường công công khiến cảm thấy cả người không được tự nhiên, ý này giống như là bản thân đang nói nói dối vậy, bất quá nàng cũng lười giải thích, dù sao thanh giả tự thanh, bản thân là thân chính không sợ bóng tà, điểm ấy Cảnh Dương hiểu rõ nhất.
Sở Thương vội vã chạy tới chính điện, vừa tới cửa, chợt nghe thấy tiếng gào của Mộ Dung Thần.
"Sở Thương đâu! Sở Thương thế nào còn chưa tới! Đầu trẫm sắp nổ tung! Cảnh Ngọc mau tìm hắn đến cho trẫm!" Mộ Dung Thần đã đau đến có chút hồ ngôn loạn ngữ.
"Tới, tới!" Thường công công lôi kéo Sở Thương chạy vào, lễ cũng không kịp hành.
"Mau mau, mau giúp trẫm hết đau!" Mộ Dung Thần hô to.
Sở Thương vội vàng mở hòm thuốc, xuất ra ngân châm, đầu tiên là tại đỉnh đầu Mộ Dung Thần thi ba châm, sau đó lại ở bên tai thi tứ châm, nói đến cũng kỳ quái, vừa thi châm xong, tiếng kêu của Mộ Dung Thần quả nhiên nhỏ đi rất nhiều.
"Hoàng thượng chịu đựng chút, một châm ở gáy sẽ có chút đau đớn, bất quá lập tức sẽ ổn." Nói liền đỡ gáy Mộ Dung Thần thi một châm.
"Tê!" Mộ Dung Thần hít một hơi.
Thi xong châm, Sở Thương đổ mồ hôi nhễ nhại, sau đó lại duỗi tay tham mạch cho hắn, ngực căng thẳng, thân thể Mộ Dung Thần, so với chính mình tưởng tượng phải nghiêm trọng rất nhiều.
"Châm trên đầu phụ hoàng phải bao lâu mới có thể gở xuống?" Người nói chuyện là Cảnh Ngọc.
Sở Thương xoa xoa mồ hôi trên trán, khom lưng nói: "Hồi bẩm Vương gia, sau nửa nén hương có thể gở xuống."
Cảnh Ngọc gật đầu, sau đó lại nhìn Sở Thương nháy mắt, ý bảo bản thân có chuyện muốn nói, kêu nàng ra trước.
Sở Thương đi theo phía sau Cảnh Ngọc, mới ra cửa điện, chưa đi bao xa, Cảnh Ngọc liền dừng bước chân lại, xoay người nhìn nàng "Thân thể của phụ hoàng rốt cuộc làm sao, ở đây không có người khác, ngươi phải nói thật với bản vương."
Sở Thương cúi đầu, đầu tiên là thở dài, sau đó liền ngẩng đầu nhìn Cảnh Ngọc, lắc đầu nói: "Lâu là một năm rưỡi, ngắn thì ba đến năm tháng."
"Tại sao có thể như vậy?" Cảnh Ngọc không tin lại hỏi: "Trong khoảng thời gian này, tinh thần phụ hoàng so với trước đây còn tốt hơn, thế nào lại nói không được thì không được chứ?"
"Không biết ngọc Vương gia có từng nghe qua bốn chữ ngoại cường trung kiền* này chưa, tình huống hiện tại của hoàng thượng chính là như vậy, một mặt trầm mê tiên gia tu luyện, đan độc đã thâm nhập cốt tủy, này đã không phải là chuyện vi thần có thể tận lực nữa."
*bên ngoài khỏe mạnh, bên trong thì khô cằn, cạn kiệt
Cảnh Ngọc ổn định tinh thần, còn nói thêm: "Phụ hoàng muốn phái bản vương đi Bồng Lai."
Ngực Sở Thương cả kinh, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Ngọc, nói: "Chẳng lẽ Ngọc vương gia tin tưởng thực sự có cái gì tiên thảo trường sinh bất lão sao?"
Cảnh Ngọc thật sâu mà hít một hơi, nói: "Tin thì sao? Không tin thì sao? Bản vương là thần, phụ hoàng là quân, quân muốn thần tử, thần phải vạn tử bất từ, bản vương không có lý do gì để từ chối."
"Thế nhưng, căn bản là không có nơi như vậy? Xin hỏi vương gia muốn đi đâu tìm một thứ không hề tồn tại?"
Cảnh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, đi nơi nào tìm, chính hắn cũng không biết "Phụ hoàng chỉ cho ta thời gian một tháng, nếu tìm không được, chỉ sợ sau đó, vương gia như ta cũng không thể tiếp tục làm."
Quả nhiên nhất vô tình đế vương gia, Mộ Dung Thần dĩ nhiên có thể vì tính mệnh bản thân, vứt bỏ thân sinh nhi tử, đây là vô tình đến cỡ nào a.
"Vương gia chớ vội, theo như hạ quan thấy thì việc này có gì kỳ lạ."
"Nga? Có ý gì?"
Sở Thương giương mắt nhìn bốn phía nói: "Vi thần cho rằng hộ pháp quốc sư kia có vấn đề."
Kỳ thực không riêng gì Sở Thương nghĩ như vậy, Cảnh Ngọc cũng đã sớm hoài nghi hắn, từ sau khi hắn tới, thân thể phụ hoàng ngày một yếu dần.
"Hơn nữa, nữ tử hôm nay lâm triều hoàng thượng muốn sắc phong, hẳn cũng là người của hắn, vi thần trước đây ở phòng luyện đan gặp qua nàng."
Cảnh Ngọc nheo mắt, xem ra Thân Thiên Minh này không đơn giản.
"Xem ra bản vương phải tìm hiểu tên hộ pháp quốc sư này của chúng ta thật kỹ."
=======================================
Chả biết Ngũ Lăng Quán là gì ==' Chắc nơi tập trung vũ nữ, ca cơ...nôm na kỹ viện nhưng mà ko lộ liễu như kỹ viện :v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...