Chương 61: Cả đời
Cái tát như mong muốn không có hạ xuống, tương phản nghênh đến chính là một thân hình mềm mại "Được rồi, đừng khóc." Hà Chính Khiêm vỗ vỗ phía sau lưng Sở Nhứ Nhi "Ngươi yên tâm, ta khẳng định giúp ngươi báo thù, không để yên cho tên vương bát đản bạc tình kia!"
"Ngươi không được mắng nàng." Sở Nhứ Nhi nâng đầu khỏi vai Hà Chính Khiêm.
"Làm gì, ta nói hắn một câu ngươi còn không nguyện ý? Thực sự là không biết nam nhân kia có cái gì tốt! Để ngươi nhớ nhung như thế!"
Nàng có cái gì tốt bản thân cũng không biết, nhưng không thể nghe người khác nói nàng không tốt, Sở Nhứ Nhi thở dài lại cầm lấy kim sang dược, lệ ngân trên mặt còn chưa khô, ánh mắt quét đến trước ngực Hà Chính Khiêm nói: "Ngươi còn muốn bôi thuốc hay không?"
Hà Chính Khiêm bị ánh mắt của nàng nhìn như thế, nhất thời cảm giác trên người lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống, vội vàng nhào lên giường, đỏ mặt ảo não ôm đầu, ngực mắng thầm: Hà Chính Khiêm ngươi là heo sao? Này được rồi, đều bị nhìn hết, ngươi còn muốn sống hay không a!
Sở Nhứ Nhi nhìn bộ dáng sợ hãi túng quẫn của nàng, ngực không khỏi cảm thấy buồn cười một chút, người này thực sự rất kỳ quái, biểu hiện thoạt nhìn như một đại lão hổ hung dữ, nhưng bên trong lại là một tên dễ mềm lòng.
"Ngươi đừng đi tìm nàng." Sở Nhứ Nhi bôi thuốc xong, ngồi vào mép giường tự nói với bản thân.
"Vì sao? Ngươi cũng đã đến Việt Dương, không đến tìm hắn, ngươi có thể cam tâm sao?" Hà Chính Khiêm nghiêng đầu lại nhìn nàng.
"Có ích lợi gì đây?" Thanh âm Sở Nhứ Nhi bình tĩnh như hồ nước "Nàng đã cùng công chúa thành thân, chẳng lẽ ta còn phải mặt dày mày dạn đi cầu nàng sao?" Chuyện thấp kém như thế, bản thân làm không được, cũng không thể làm.
"Ngươi sai rồi." Hà Chính Khiêm lắc đầu, nhíu mày nói: "Cái gì gọi là mặt dày mày dạn, vấn đề hiện tại là hắn bất nhân bất nghĩa, tìm hắn không phải vì để hắn cưới ngươi, mà là để hắn cho ngươi một cái công đạo, nói rõ việc này, quyết không thể cho ngươi cứ như thế mạc danh kỳ diệu bị hối hôn, sau này nếu như truyền ra ngoài, ngươi còn thế nào tìm chồng a?"
"Vậy sau này ta không lấy chồng là được."
"Cái gì!"
================================
Trong tân phòng một mảnh hỏa hồng, hai người trên giường như trẻ sinh đôi kết hợp quấn nhau không ngớt.
"Không phải tối hôm qua mới cho ngươi sao? Sao hiện tại lại còn gấp như vậy." Cảnh Dương nắm lấy đôi tay không an phận trên người mình.
Sở Thương dán mặt qua, hôn nhẹ bên tai Cảnh Dương, nàng nhột đến nổi cười khanh khách không ngừng.
"Tiểu bại hoại, tối hôm qua ai rên rỉ cả đêm, nhanh như vậy đã trở mặt?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa." Cảnh Dương hờn dỗi trừng Sở Thương liếc mắt "Tối hôm qua bị ngươi lăn qua lăn lại bao lâu, khiến xương sống thắt lưng của ta cũng còn đau đây." Người này giống như không muốn sống, mình cầu xin tha thứ cũng không chịu buông tha.
"Đau?" Sở Thương nhếch miệng cười, lấy lòng nói: "Tới đây, phu quân xoa cho ngươi."
"Ân ~" Cảnh Dương giãy dụa không nghe theo nàng "Đây là ban ngày, sao ngươi không biết xấu hổ như vậy, qua chút nữa Thu Bảo các nàng sẽ đến đưa ngọ thiện, đừng nháo có được hay không?"
Sở Thương hiện nay đúng là cơ khát khó nhịn, mỹ nhân trước mặt không có đạo lý không ăn, ôm lấy thắt lưng Cảnh Dương, dán mặt qua, bắt lấy miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng "Không được! Ta không muốn ăn cái gì ngọ thiện, hiện tại ta chỉ muốn ăn ngươi!"
Cảnh Dương bị nàng hôn, liên tục thở gấp, khí lực chống lại cũng không có "Sao trước đây ta không phát hiện ngươi sắc như thế, không phải khi đó ở trước mặt ta luôn mang bộ dáng chính nhân quân tử sao?"
"Ai là chính nhân quân tử? Ta cũng không phải, hơn nữa --" Sở Thương nâng người lên, lại nói: "Lúc trước ngươi câu dẫn ta b ao nhiêu lần, ta lại nhẫn được? Cũng đều do ngươi cả."
Nói xong, tay Sở Thương lập tức xoa lấy hai khỏa mềm mại trước mặt, thoáng có chút lớn, cảm giác mềm mại truyền vào tay.
"Ân! Đừng cắn, đau." Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, mà trên tay như trước gắt gao ôm lấy đầu của Sở Thương kéo vào lòng mình.
Khóe miệng Sở Thương lộ ra nụ cười xấu xa, trong tiếng kinh hô của Cảnh Dương, cấp tốc chui vào chăn, dùng chút khí lực, nhẹ nhàng mà mở hai chân đóng chặt kia, cúi đầu dò xét, tùy ý khiêu khích, ôn nhu nhưng không mất sự cuồng dã.
Một tiếng rên rỉ thật dài, trước mắt Cảnh Dương hiện lên một đạo bạch quang, sau đó cả người tê liệt ngã vào trên giường, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, một lúc lâu mới hoàn hồn.
Sở Thương hôn khóe miệng người dưới thân, nhưng lại bị dùng phấn quyền đánh trả.
"Ngươi xấu xa, ta đã nói với ngươi, không thể, không thể như vậy." Cảnh Dương rất xấu hổ, người này lại vừa ăn chỗ đó của mình.
"Ngươi không thích sao?" Mới vừa hỏi xong cũng không chờ người trả lời, Sở Thương còn nói thêm: "Ta rất thích." Nói xong còn vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng một lần, giống như đang nhớ lại dư vị lúc đó.
Da mặt dày thì Cảnh Dương trăm ngàn lần không so bằng Sở Thương, nhất là ở trên giường, ngoại trừ ngoan ngoãn tùy ý nàng khi dễ, trên cơ bản không có biện pháp khác, bất quá có câu, thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, con thỏ nhỏ này lập tức bắt đầu cắn.
"Cho ngươi khi dễ ta! Ta cắn chết ngươi!" Cảnh Dương nhắm ngay xương quai xanh của Sở Thương cắn một ngụm.
"Tốt! Ngươi muốn cắn chết ta, ta đây cũng không thể buông tha ngươi!" Sở Thương dùng sức, lật Cảnh Dương lên người mình, đưa tay dò xuống, hóa chỉ vì kiếm, thoáng chốc thì dò vào chốn đào nguyên đã sớm ướt đẫm kia.
"Còn muốn cắn chết ta sao?" Ngón tay ở trong dũng đạo, tới tới lui lui không ngớt.
"A! Liễu Không!"
"Không được gọi Liễu Không, gọi Sở Thương!"
"Thương nhi, ân!"
"Chậm một chút, quá nhanh, ta chịu không nổi!" Thanh âm Cảnh Dương run rẩy, tốc độ điên cuồng này cũng qua dằn vặt người.
"Kia như vậy, phu nhân có thoả mãn?" Sở Thương cố ý chậm rãi thu ngón tay trở về, giống như muốn lấy ra.
"Ân ~" Thân thể Cảnh Dương cũng muốn lùi xuống theo ngón tay dưới thân.
"Phu quân, ta sai rồi." Hai mắt Cảnh Dương đẫm lệ mông lung nhìn Sở Thương "Đừng giày vò ta."
Thanh âm này cho dù là bách luyện cương cũng phải hóa thành cuộn chỉ mềm, một khắc Sở Thương cũng nhẫn không được, dốc toàn sức lực, dùng tốc độ nhanh nhất ra vào.
Kích tình qua đi, Cảnh Dương lẳng lặng mà chôn ở trong lòng Sở Thương.
"Thư nhà ta đã sai người đưa đi, không đến vài ngày, Kinh Hà bên kia sẽ có tin, đến lúc đó ngươi có thể đón cửu phụ bọn họ đến Việt Dương." Cảnh Dương nhắm mắt lại, sờ nhẹ lỗ tai Sở Thương.
Cánh tay của Sở Thương đang ôm nàng rõ ràng run lên, sau đó hiểu đây là nàng dụng tâm lương khổ, hôn lấy bên tai nàng nói: "Cảm ơn ngươi."
"Còn phải khách khí với ta như vậy sao? Nếu đó là người nhà của ngươi, vậy tự nhiên cũng chính là người nhà của ta, ta sẽ với cùng ngươi đối đãi bọn họ thật tốt."
Sở Nhứ Nhi là ba từ nhạy cảm giữa các nàng, cũng là đề tài nhạy cảm, Sở Thương vốn dự định chờ hết ngày nghỉ của mình sẽ lén sai người đi làm chuyện này, không nghĩ tới Cảnh Dương cũng đã thay bản thân chuẩn bị cho tốt, cũng thực sự là làm khó nàng.
"Làm những chuyện này cho ngươi cũng là có điều kiện, ta muốn ngươi đáp ứng một yêu cầu của ta." Ngữ khí Cảnh Dương nghiêm túc trước nay chưa từng có.
"Ngươi nói, cái gì ta đều đáp ứng ngươi."
Cảnh Dương ngẩng đầu, chống lại ánh mắt Sở Thương, từng chữ nói ra: "Ta muốn ngươi từ nay về sau, ngực chỉ có thể có một mình ta, không cho ngươi nhớ đến người khác, ngươi có thể làm được sao?"
Sở Thương biết nàng này nói người khác chính là chỉ Sở Nhứ Nhi, trong lòng nàng thủy chung vẫn có một khúc mắc.
"Nếu như trong lòng ta còn có một phần nhớ đến nàng, vậy tuyệt sẽ không cùng ngươi thành thân, lại càng không như hiện tại với ngươi, ngươi càng có lòng tin với ta, bản thân sẽ càng tự tin."
Cảnh Dương một trận mũi toan, chôn trong lòng nàng "Từ sau khi ngươi mất trí nhớ, ta không biết cái gì là lòng tin, nói ra không sợ ngươi chê cười, cho dù chúng ta hiện tại cũng đã như vậy, ta vẫn là nghĩ tất cả này cũng không chân thực, rất sợ này chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh, ngươi lại không thấy." Trong ba năm này, Cảnh Dương có rất nhiều giấc mộng như vậy.
"Đây không phải mộng, đây đều là thực sự, ta là phu quân của ngươi, ngươi là thê tử của ta, sau này bất luận phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không ly khai ngươi, chúng ta từ từ sẽ đến, chúng ta có cả đời để hảo hảo chung sống."
=================================
Hà Chính Khiêm là thuộc về loại ham chơi, vết thương trên lưng vừa đỡ một ít đã bắt đầu khắp nơi tán loạn.
Sáng sớm nàng cũng không quản người ta đã dậy chưa, liều mạng rình của phòng Sở Nhứ Nhi, cả tiếng ồn ào hô: "Mở cửa nhanh! Là ta a! ."
Sở Nhứ Nhi đã sớm tỉnh, nàng bị Hà mẫu kiên quyết lưu lại, nói là để đáp tạ chi ân nàng trị thương cho Hà Chính Khiêm, còn nói nàng cùng bản thân hợp ý và vân vân, muốn nàng ở thêm vài ngày.
"Làm cái gì?" Mở cửa liếc mắt nhìn Hà Chính Khiêm, mấy ngày nay không ít bị nàng phiền toái.
Hà Chính Khiêm nhưng thật ra không thèm để ý ánh mắt không kiên nhẫn kia của nàng, hưng phấn từ trong tay áo móc ra một quyển sách "Ta có thứ tốt cho ngươi xem!"
"Ta không xem." Sở Nhứ Nhi lập tức xoay người đi vào phòng.
Hà Chính Khiêm theo đuôi, trong miệng cằn nhằn "Ngươi còn chưa xem đâu, ta tin chắc ngươi sẽ thích!"
"Rốt cuộc là vật gì?" Sở Nhứ Nhi thấy nàng vẫn nói liên tục, sợ rằng nếu như bản thân không nghe theo nàng, phỏng chừng người này sẽ nói cả một ngày một đêm cũng không dừng.
"Ngươi xem!" Hà Chính Khiêm đưa sách ra, ngay cắn cầm trong tay.
"Dược Vương thảo kinh!" Bốn chữ lớn khiến Sở Nhứ Nhi mở to hai mắt nhìn "Sao ngươi có cái này!"
Hà Chính Khiêm vuốt mũi cười cười "Là lão lang trung Huyền Tể Đường tặng cho ta."
"Tặng cho ngươi?" Sở Nhứ Nhi liếc mắt nhìn nàng "Ngươi giành đi."
Nét mặt tiểu bá vương cứng đờ, lắp bắp nói: "Không, không có, thực sự là hắn tặng."
Quỷ mới tin ngươi! "Suốt ngày không làm ra chuyện gì tốt."
"Ngươi đừng quản nó ở đâu ra, ngươi nói ngươi có thích hay không đi!"
Sở Nhứ Nhi xoay đầu nơi khác nói: "Ta thích, thế nhưng ta không cần."
"Vì sao a! Ngươi thích còn không cần, ngốc a!"
"Ngươi là thổ phỉ, ta không thể như vậy, giành thứ gì đó của người khác, ta không làm được."
Hà Chính Khiêm cấp bách ở trong phòng đi qua đi lại, ồn ào "Ta không có giành, đó là ta dùng tử ngọc ban chỉ đổi với hắn!"
"Người nọ đồng ý đổi với ngươi sao?"
"Hắn, hắn --" ấp úng nửa ngày, lại nói: "Dù sao tử ngọc ban chỉ kia của ta đủ hắn mua mười cái Huyền Tể Đường, ta không để hắn thiệt thòi."
Sở Nhứ Nhi cười lạnh một tiếng "Ngươi ỷ vào gia tài bạc vạn là có thể tùy tiện khi dễ người khác như vậy, theo ý ta, tử ngọc ban chỉ kia của ngươi không đáng một đồng."
"Ai, ta nói sao ngươi không nhìn ra lòng tốt của người khác a, ta nghĩ nhà ngươi làm nghề y mới mua về, hiện tại ngược lại là ta không đúng." Hà Chính Khiêm vì lần đầu tiên muốn làm một chuyện tốt, ngược lại đổi lại là bản thân làm sai.
"Tùy ngươi nói như thế nào, dù sao con người ngươi đã hết cứu!" Nói xong Sở Nhứ Nhi đứng dậy, đẩy Hà Chính Khiêm ra ngoài cửa.
"Ai! Ngươi!" Nói còn chưa nói, cửa đã bị ầm một tiếng đóng lại.
==================================
Mình quyết định để ta - ngươi cho dễ edit =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...