Chương 57: Trên đường đi gặp "Tiểu bạch kiểm"
"Cha, ngài nên vì hài nhi làm chủ a!" Tống Tuấn Dật lắc tay áo trống rỗng, khóc đầy nước mắt nước mũi, đâu còn chút hình dạng công tử nào "Lúc trước đã nói, thủ biên cương đủ ba năm trở về thì gả công chúa cho ta, mà hiện tại không chỉ không được làm Phò mã, mà ngay cả cánh tay này của ta cũng bồi đi."
Nắm tay Tống Thanh Sơn siết đến kêu răng rắc, diện mục dữ tợn "Mộ Dung Thần, là ngươi không tuân thủ hứa hẹn trước đây, ngươi không nhân thì chớ có trách ta không nghĩa!" Xoay người lại nhìn phía cánh tay tàn kia của Tống Tuấn Dật "Ngươi yên tâm, cha tuyệt đối sẽ không để cánh tay này của ngươi tàn phế vô ích!"
Sở Thương đưa lên một gói thuốc màu nâu, nói: "Vương gia, ngài trước tiên ngậm thuốc này ở trong miệng, một hồi ngài sẽ có cảm giác tê liệt, đây là bình thường, có thể giảm bớt chút đau đớn."
Mộ Dung Cảnh Ngọc cầm gói thuốc kia nhìn nửa ngày, liền ném tới trên bàn "Bản vương không cần cái này, ngươi cứ việc hạ đao là được, nếu mà chút đau nhức ấy cũng nhẫn không được, vậy coi như lãng phí bản vương ở Tây Vực nhiều năm như vậy."
Sở Thương đầu tiên là dùng lửa thiêu đỏ tiểu đao, sau đó lại dùng rượu mạnh tưới lên, giơ tay, đi tới trước người Mộ Dung Cảnh Ngọc, lại xác định một phen "Vương gia, ngài chuẩn bị xong chưa?"
"Cứ ra tay đi."
"Tốt lắm, thỉnh Vương gia nhất định không nên cử động, có đau cũng phải nhịn." Sở Thương hít sâu một hơi, nhắm ngay đầu vai Mộ Dung Cảnh Ngọc cắt một đao xuống, máu tươi theo vết đao lập tức tràn ra ngoài.
"Ân!" Mộ Dung Cảnh Ngọc đột nhiên hít vào một hơi, trên trán cũng nổi mồ hôi hột, nhưng vẫn như cũ ý bảo nhượng nàng tiếp tục hạ đao "Bản vương nhẫn được!"
Sở Thương một tay cầm đao, một tay ổn định đầu vai Mộ Dung Cảnh Ngọc, thỉnh thoảng lại di động, mồ hôi của nàng cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
Kéo tay thật mạnh, đầu tên còn dích huyết nhục nhanh chóng từ trong đầu vai được rút ra "Ngài trước đừng nhúc nhích, vết đao này còn cần khâu lại."
Sở Thương rút đầu tên ra, để vào hộp nhỏ một bên, lại cầm lấy kim đã sâu sẵn chỉ, tai hoạ ngầm lớn nhất đã xong, còn việc khâu lại đối Sở Thương mà nói là việc thuận buồm xuôi gió, thừa dịp Mộ Dung Cảnh Ngọc còn đang đau đớn, ba bốn châm đã khâu xong vết thương.
Một bên gã sai vặt phủ thêm ngoại sam cho Mộ Dung Cảnh Ngọc, lại lấy khăn lau đi mồ hôi trên mặt hắn.
"Vương gia, mấy ngày nay nghìn vạn lần không thể dùng lực, nếu như vết thương vỡ ra thì phiền phức." Sở Thương đề bút lại viết một phương thuốc, giao cho gã sai vặt một bên "Theo phương thuốc này đi bốc thuốc trước, một ngày ba lần, hiện tại phải đi ngay."
Gã sai vặt tiếp nhận phương thuốc lập tức đi bốc thuốc.
Mộ Dung Cảnh Ngọc cầm lấy cái chén trên bàn, uống một ngụm trà "Ngươi có thỏa mãn với phò mã phủ bản vương chọn không?"
"Ánh mắt của vương gia từ trước đến nay đều là tốt nhất, vi thần cùng công chúa đều rất thoả mãn." Sở Thương đứng dậy, khom người chắp tay nói.
"Vậy là tốt rồi." Cảnh Ngọc đầu tiên là gật đầu, sau đó lại thở dài một hơi, nhìn Sở Thương ẩn ý sâu xa nói: " Từ nhỏ Cảnh Dương đã được nuông chiều quen, hiện tại cho dù ta giao nàng cho ngươi, nếu như sau này nàng có chỗ nào không chu toàn, ngươi cần phải rộng lượng một chút."
"Vương gia nói quá lời, công chúa luôn luôn hiểu lí lẽ, làm chuyện gì cũng luôn luôn nghĩ rất chu đáo, còn có chính là --" Sở Thương dừng một chút "Vi thần đối công chúa là thật tâm, thỉnh Vương gia yên tâm, mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, vi thần cũng sẽ không ly không khí."
Cảnh Ngọc vui mừng cười cười "Nếu mà Cảnh Dương nghe thấy được lời này của ngươi, không chừng lại muốn cảm động rơi nước mắt."
Sở Nhứ Nhi vuốt túi tiền bên hông mình, nàng vẫn nhớ kỹ Sở Huyền Đông đã từng nói qua, xuất môn ra ngoài bạc là trọng yếu nhất, nhất định phải giữ kỹ, nếu như không có bạc, nửa bước đều khó đi.
Đang nghĩ ngợi kế tiếp phải đi đâu thì cảm thấy mông bị người sờ soạng, quay đầu thì thấy một tên tự tiếu phi tiếu "Tiểu bạch kiểm" .
"Nhìn cái gì! Ta có thể sờ ngươi là phúc của ngươi! Phải biết hưởng thụ!" Sau đó xoay đầu qua phía khác, đắc ý nói: "Tôn đại ma tử! Ta đã sờ rồi, ngươi nói phải giữ lời! Tử ngọc ban chỉ kia là của ta!"
Sở Nhứ Nhi đâu chịu nổi loại vũ nhục này, cho dù lúc cùng một chỗ với Sở Thương cũng chỉ có lễ phép, chưa từng có nửa phần vượt qua, hiện tại lại bị người khinh bạc như vậy, vừa tức vừa thẹn, không hề nghĩ ngợi giơ tay về phía "Tiểu bạch kiểm".
"Ba" một tiếng, năm dấu tay trực tiếp rơi vào trên khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ kia.
"Ngươi đánh ta! Ngươi dám đánh ta!" Tiểu bạch kiểm bụm mặt, trong ánh mắt tất cả đều là lửa giận, giống như người vừa khinh bạc người khác cũng không phải hắn.
"Lưu manh! Đồ vô sỉ!" Sở Nhứ Nhi gắt gao cắn môi, trong mắt phiếm lệ quang.
"Ha ha!" Tiếng cười của Tôn đại ma tử từ phía sau truyền đến, đi tới trước mặt "Tiểu bạch kiểm", vỗ bờ vai của hắn, nói: "Hà lão đệ quả nhiên không tầm thường a! Tử ngọc ban chỉ này ta không đoạt với ngươi." Thầm nghĩ vở kịch này đáng giá hơn ngọc ban chỉ kia nhiều!
"Tiểu bạch kiểm" tức giận đến tím mặt "Ngươi cút ngay cho ta!" Một cái tát chụp tay Tôn đai ma tử, xoay người nắm cánh tay Sở Nhứ Nhi, giận không kìm được nói: "Ta nói cho ngươi! Dám trêu Hà Chính Khiêm ta, ngươi tuyệt đối phải xong đời!"
"Phi! Ta không quan tâm ngươi là ai!"
"Cư nhiên không nhận ra ta! Tên quê mùa này! Hôm nay ta không cho ngươi biết tay, ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng!" Hà Chính Khiêm vừa nói, bỗng nhiên ôm ngang nàng.
Bị một nam tử xa lạ ôm vào trong ngực, Sở Nhứ Nhi vô cùng sợ hãi, cũng không chấp cái gì hình tượng, vừa đánh Hà Chính Khiêm vừa hô lớn: "Ngươi buông ra!"
Cơ thể Hà Chính Khiêm cũng không lớn, thoạt nhìn cũng rất đơn bạc, khí lực cũng không thể nào lớn nổi, miễn cưỡng ôm được Sở Nhứ Nhi cũng mất rất nhiều sức lực, làm sao chống lại nàng giãy dụa như thế, thiếu chút nữa sẫy chân, nhìn Hà An một bên hô: "Ngươi là đầu gỗ a! Còn không mau đến hỗ trợ chút!"
"Thiếu gia, như vậy không tốt đi? Này nếu như bị lão gia biết, chúng ta sẽ xong đời."
"Ngươi không có tiền đồ, nàng đánh ta, ngươi còn nói giúp nàng, ngươi còn dám nói nhiều nữa, ta lập tức phạt ngươi chép một trăm lần thiên tự văn."
Hà An không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là giúp đỡ thiếu gia nhà mình, lôi kéo chân Sở Nhứ Nhi, quấn quýt nói: "Ta cũng không có biện pháp, ta chỉ là một tiểu thư đồng, ngươi muốn trách thì trách thiếu gia nhà ta đi."
Chủ tớ hai người, hợp lực ép buộc Sở Nhứ Nhi đến phòng củi Hà phủ.
"Rõ như ban ngày cường thưởng dân nữ, ngươi không có vương pháp sao!" Sở Nhứ Nhi bị trói tay trói chân không thể động đậy.
"Ngươi lấp miệng nàng lại cho ta!"
Hà An dùng sức lắc đầu "Ta không dám."
"Ngu ngốc! Cần ngươi để làm gì chú!"
"Vậy ngươi tự làm đi a!"
Hà Chính Khiêm trừng mắt "Ta làm thì làm, ngươi còn tưởng rằng ta sợ nàng a! Đưa đây!" Túm lấy một khối khăn trắng, thẳng lưng đi qua.
"Ngươi dám!" Sở Nhứ Nhi trừng mắt.
"Ta dám thì sao!" Dứt lời Hà Chính Khiêm bốc cằm Sở Nhứ Nhi lên, mà khăn còn chưa nhét vào, chợt nghe hắn kêu lớn.
"A -- nhả ra! Mau nhả ra!"
Ngón tay Hà Chính Khiêm đang bị Sở Nhứ Nhi gắt gao cắn trong miệng.
"Hà An! Ngươi bất tài a! Mau cứu ta!"
Hà An đứng một bên giậm chân "Cô nương ngươi nhả ra trước đi, ta kêu thiếu gia nhà ta chịu tội với ngươi, được không?" Hắn gấp vô cùng, giục Hà Chính Khiêm "Thiếu gia, ngươi nói mau a!"
Hà Chính Khiêm cũng là đau đến không được, há mồm vội vàng bắt đầu cầu xin tha thứ "Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ngươi mau nhả ra, ta sau này không dám!"
Mới vừa nói xong, Sở Nhứ Nhi lại cắn mạnh một ngụm xuống, mãi đến trong miệng có vị sắt mới nhả ra.
Hà Chính Khiêm nhìn trên ngón tay một loạt vết máu, nước mắt lập tức trào ra, chỉ vào Sở Nhứ Nhi khóc hô: "Ngươi không chỉ đánh mặt ta, ngươi còn cắn ngón tay ta, ta, ta phải liều mạng với ngươi!"
"Ai u, thiếu gia, thiếu gia!" Hà An vội vàng ngăn Hà Chính Khiêm đang muốn tiến lên lại "Lão gia phu nhân lập tức sẽ trở lại, xin ngài bớt giận a!"
Vừa nghe đến người này, Hà Chính Khiêm lập tức không còn náo loạn, lau nước mắt trên mặt, chỉ vào Sở Nhứ Nhi nói: "Ngươi chờ, xem về sau ta thế nào thu thập ngươi!" Sau đó giơ cao bàn tay đầy máu của bản thân đi ra ngoài.
Hà An nhìn thiếu gia đi xa, vội vàng cởi trói cho Sở Nhứ Nhi "Vị cô nương này ngươi đừng trách thiếu gia ta, hắn chỉ đùa với ngươi, không có ý xấu."
"Có đùa giỡn như thế sao! Y hệt một tên phóng đãng!" Sở Nhứ Nhi oán hận mà nghĩ tất cả vừa phát sinh.
Hà An vẻ mặt quấn quýt giải thích nửa ngày cũng không được "Ngài mau nhanh đi thôi, chậm một hồi, thiếu gia lại nổi giận."
"Ta không đi, ta dựa vào cái gì phải đi, thiếu gia nhà các ngươi còn chưa xin lỗi ta, rõ như ban ngày cứ như vậy trói ta trở về, còn có vương pháp không! Ta muốn đi báo quan!"
Hà An vừa nghe Sở Nhứ Nhi muốn báo quan, ngực nhất thời lộp bộp một chút, yên lặng nói: ai, thiếu gia ngài tự giải quyết cho tốt đi.
"Cha." Bình thường Hà Chính Khiêm có lợi hại thế nào, vừa thấy mặt của Hà Văn Đông thì lập tức trở thành một con mèo.
"Tay ngươi làm sao vậy?" Hà mẫu từ trước đến nay yêu thương nhi tử, ánh mắt đầu tiên thì nhìn thấy vết thương trên tay Hà Chính Khiêm.
Không đợi Hà Chính Khiêm mở miệng, thì thấy Hà An thật xa chạy tới.
Hà An không dám nhìn mặt thiếu gia nhà mình, chỉ yên lặng bám vào bên tai Hà Văn Đông nói vài câu.
"Vô liêm sỉ!" Hà Văn Đông mạnh vỗ một cái lên bàn, trừng hướng Hà Chính Khiêm "Ngươi cũng dám cường thưởng dân nữ! Ngươi cho Việt Dương thành là địa phương nào! Ngươi coi ta là ai a! Ta thế nào lại sinh ra một tên vô dụng như ngươi!"
Hà Chính Khiêm sợ đến vội vàng trốn ở phía sau Hà mẫu "Ta, ta không làm gì nàng cả."
"Còn không mời cô nương người ta ra đây!"
Hà Chính Khiêm không tình nguyện túm túm cánh tay Hà mẫu.
"Được rồi được rồi." Hà mẫu phất tay áo với phu quân mình, lại xoay người nhìn Hà Chính Khiêm nói: "Ngươi lần này cũng quá hồ đồ, sao lại có thể ép buộc cô nương người ta về."
"Cũng đều do Tôn đại ma tử! Hắn không nên giành tử ngọc ban chỉ kia với ta!" Nếu không phải vì ban chỉ, bản thân sẽ không thèm cá cược sờ mông gì đó với hắn, này thì hay rồi, tìm về một rắc rối!
"Còn không mau đi!" Hà Văn Đông nhìn nhi tử lại hô một câu, thấy hắn không tình nguyện đi xa, lúc này mới xoay mặt tức giận nói với Hà mẫu "Từ mẫu bại nhi*, đều để ngươi sủng thành bộ dáng gì rồi!"
*mẹ hiền con hư
"Tên phản bội! Ta mới vừa đi, ngươi lập tức cáo trạng với cha ta!" Hà Chính Khiêm nắm y phục Hà An, vung lên nắm tay.
"Thiếu gia, ngài không thể trách ta a, cô nương người ta nói, nếu như ngày hôm nay chúng ta không nói rõ ràng với nàng, nàng sẽ báo quan, ngài ngẫm lại, đây là liên quan đến chuyện ăn cơm tù a!" Hai tay Hà An ôm ở trên đầu.
"Nàng còn muốn báo quan!" Hà Chính Khiêm dường như nghe được một chuyện bất khả tư nghị, nhìn Hà An cũng giơ lên ngón tay bị thương "Ta đây cũng muốn báo quan!"
Hà An có chút dở khóc dở cười "Ngài cái này tính cái gì a? Thiếu gia ngài đừng đùa, đợi lát nữa phải hảo hảo theo cô nương kia nhận lỗi, việc này sẽ qua, đừng đem sự tình nháo đại, nói như thế nào cũng là do ngài khinh bạc người ta trước."
"Khinh bạc?" Hà Chính Khiêm tựa hồ nghĩ tới cái gì, nheo mắt lại, khóe miệng lộ ra một tia cười xấu xa, ngực yên lặng nói: tiểu nhà quê, ngươi sắp xong đời rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...