Chương 51: Trốn không thoát đâu
Sở Thương còn chìm trong kinh ngạc sửng sốt một lúc lâu, mãi đến khi cảm giác được hai bàn tay ôn lạnh chạm đến đầu vai đang xích lỏa của mình thì nàng mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn y phục không chỉnh tề của mình, vội vàng đưa tay chỉnh đốn lại y phục.
"Đây là cái gì?" Cảnh Dương nhìn thấy dưới đất có một sợi hồng tuyến, mặt trên còn treo một cái ngọc tỏa, tâm trạng cảm thấy hiếu kỳ, liền cúi người nhặt lên.
Sở Thương vô ý thức đưa tay sờ sờ cổ bản thân, ngọc trụy Nhứ nhi đưa cho bản thân đã không còn "Đó là của ta!" Nhất định là vừa rồi lôi kéo bị rơi xuống, không hề nghĩ ngợi liền đưa tay giật lại khỏi tay của Cảnh Dương.
Cảnh Dương nhìn vẻ mặt sốt ruột của nàng, ngực rất không thoải mái, nhíu mày nói: "Ngươi khẩn trương như thế làm cái gì? Ta lại chưa nói không trả cho ngươi."
"Ta, ta. . ." Sở Thương không nói gì thêm, chỉ là gắt gao nắm chặt ngọc trụy trong tay.
Cảnh Dương thấy nàng nắm ngọc trụy kia thật chặt, lại làm bộ dáng muốn nói lại thôi, ngực liền sản sinh hoài nghi đối với ngọc trụy kia "Sao trước đây không thấy ngươi mang? Là ai tặng cho ngươi sao?"
Sở Thương bị Cảnh Dương hỏi như thế, khuôn mặt Sở Nhứ Nhi lại hiện lên trong đầu, bản thân là ai thì có quan hệ gì, hiện tại chủ yếu chính là, nàng tuyệt đối không thể cô phụ một phen thâm tình của Nhứ nhi, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại nói: "Đây là thê tử ở nhà của tại hạ cho ta dùng hộ thân."
Thê tử ở nhà! Này như một đạo thiểm điện, hung hăng bổ nát tim của Cảnh Dương.
"Ngươi nói cái gì?"
Sở Thương hít sâu một hơi, lại nói: "Ba năm trước đây đầu tại hạ bị trọng thương, nên lúc tỉnh lại cái gì cũng không nhớ kỹ, về phần Liễu Không gì đó theo như lời công chúa, dấu răng cái gì, tại hạ một mực không biết, lần này đến chỉ là vì trị liệu chi chứng đau đầu cho hoàng thượng, sau khi sự tình xong xuôi, tại hạ sẽ trở về thành hôn."
Nước mắt Cảnh Dương như đứt tuyến, từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áo trước ngực, nàng không thể tin được nhìn Liễu Không trước mắt "Ngươi phải trở về thành hôn, ta đây thì sao? Ta là gì?"
Từng bước gian nan đi đến gần Liễu Không, từ cổ họng phát sinh ra thanh âm khổ sáp "Ta nghĩ đến vô số loại khả năng lúc gặp lại ngươi, nhưng vạn lần không ngờ ngươi lại quên ta." Cảnh Dương dắt của nàng tay áo, nhịn không được khóc ròng nói: " Nhất định là ngươi đang gạt ta đúng hay không? Ngươi giận ta ngày đó đuổi ngươi đi, ta sai rồi, Liễu Không ta thực sự sai rồi, ngươi đừng đối xử với ta như vậy!"
Sở Thương nhìn Cảnh Dương đã khóc thành lệ nhân, lòng của nàng cư nhiên lại từng đợt co rút đau đớn, trong nháy mắt đó Sở Thương thật muốn ôm nàng vào trong lòng, nhưng đó chỉ là ý niệm chợt lóe qua trong đầu, bởi vì khuôn mặt của Sở Nhứ Nhi lại hiện lên trước mắt, Sở Thương không khỏi cảm thấy bản thân đáng thẹn.
Quyết tâm xoay mặt không nhìn tới Cảnh Dương, mạnh mẽ đè xuống xung động trong lòng, nói: "Công chúa, ta thật là cái gì cũng không nhớ rõ, ta chỉ biết là, ta là Sở Thương, nhà tại Kinh Hà, mấy đời hành y."
"Nói bậy!" Vẻ mặt Cảnh Dương đầy lệ ngân nhìn Sở Thương, cắn răng một hồi mới nói: "Ngươi là Liễu Không, là hòa thượng Long Sơn Tự, mà ta mới là thê tử ngươi!"
Sở Thương lắc đầu, nàng thật hận bản thân hiện tại, một người cái gì cũng không biết.
"Nhìn ta! Ngươi nhất định có thể nhớ lại!" Cảnh Dương chưa từ bỏ ý định nói.
"Đừng ép ta nữa, ta thực sự cái gì đều không nhớ rõ." Nói xong câu đó, Sở Thương lại tê liệt ngồi trên mặt đất, thấp giọng khóc lên, có lẽ là nàng nên sớm khóc một lần như thế, ba năm nay trong lòng của nàng cũng không khá gì, thống khổ bi thương vui sướng, đều tiêu thất theo ký ức bị đào rỗng, ngay cả muốn phát tiết cũng không tìm được lý do.
Cảnh Dương nhìn bộ dạng người mình yêu khóc, ngực đau nhức càng sâu, nếu không phải bởi vì mình, Liễu Không cũng không đến mức phải trúng độc, phải thụ thương, thậm chí mất trí nhớ như hiện tại, hộ tới hộ lui ngược lại bản thân hại thảm nàng.
Chậm rãi đi tới trước mặt Liễu Không, cúi người ngồi xổm xuống, ôm đầu của nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: "Cho dù cái gì cũng không nhớ rõ cũng đừng lo, ta chỉ muốn ngươi bình an là tốt rồi, lúc này đây vô luận như thế nào ta cũng sẽ không để ngươi ly khai ta nữa!"
Cái ôm của Cảnh Dương bất đồng với Sở Nhứ Nhi, Sở Thương không chỉ không bài xích, ngược lại cảm thấy an tâm, bất tri bất giác tay của Sở Thương cũng ôm lại Cảnh Dương, nỗ lực hấp thu khí tức làm cho mình an tâm kia.
Tiếng khóc nhỏ dần, hai người vẫn như thế lẳng lặng ôm lấy, đều rất ăn ý không phá bầu không khí tốt đẹp như vậy, thẳng đến ngoài phòng truyền đến thanh âm của Thu Bảo "Công chúa, đã đến giờ ngọ thiện, dùng ngay hay...?
"Mang vào đi." Lúc Cảnh Dương nói lời này ánh mắt vẫn đang nhìn Liễu Không, hơi cười "Chúng ta ăn một chút, ngươi đi đường xa như vậy, khẳng định cũng không có hảo hảo ăn một bữa ngon."
"Cũng tốt." Sở Thương gật đầu, từ trên mặt đất đứng lên, xoay mặt có chút không dám nhìn tới Cảnh Dương, kỳ thực hiện tại nàng rất xấu hổ, nàng cũng không biết thế nào lại cùng Cảnh Dương ôm nhau, điều này làm cho trong lòng nàng cảm thấy rất có lỗi với Sở Nhứ Nhi, nữ tử đau khổ chờ nàng ở nhà.
"Ngươi nếm thử, đây là rượu trước đây ngươi thích uống nhất." Cảnh Dương mặt mày mỉm cười rót đầy ly rượu đưa cho nàng.
Sở Thương tiếp nhận ly rượu, còn chưa để vào miệng, đã bị vị đạo cay độc kia kích thích, che mũi đặt ly rượu ở trên bàn.
"Làm sao vậy?"
Sở Thương lắc đầu, nhìn ly rượu tự giễu cười cười: "Ta trước đây chính là một hòa thượng phá giới sao? Vừa tửu giới vừa huân giới, thanh nhất sắc cũng đều phạm đủ."
*tửu giới: uống rượu, huân giới: ăn thịt, thanh nhất sắc: sắc giới.
"Vậy ngươi muốn biết trước đây ngươi là dạng người gì sao?"
"Không muốn." Sở Thương nói rất kiên quyết "Nếu như trước đây sống tốt, ta làm sao lại mất ký ức, nếu hiện tại đã như vậy, chẳng thà cứ theo đi."
Cảnh Dương nghe nàng nói như thế, ngực rất không phải tư vị, ngón tay xoa cánh tay của nàng "Trước đây đều là ta không tốt, khiến ngươi chịu rất nhiều khổ, nhưng sau này ta sẽ không để cho ngươi chịu khổ nữa, chờ ngày mai ngươi tiến cung xong, ta để Ngũ ca đề cử ngươi làm phò mã, đến lúc đó chúng ta không bao giờ xa nhau nữa."
Sở Thương vốn đang không nghĩ tới cái gì, nhưng hiện tại vừa nghe nàng nói như thế, phản ứng đầu tiên chính là Sở Nhứ Nhi, mình tuyệt không thể làm người vô tình vô nghĩa có lỗi với ân tình của cha con Sở gia.
"Đa tạ công chúa ưu ái, tại hạ không đủ tư cách."
"Ngươi thế nào lại không đủ tư cách, ba năm nay ta tâm tâm niệm niệm chính là ngươi, hiện tại ngươi thật vất vả trở về, chúng ta nên hảo hảo cùng một chỗ."
Sở Thương đứng lên, tất cung tất kính thi lễ với Cảnh Dương, chậm rãi nói: "Mặc kệ ta là ai, ta cũng không thể có lỗi với ân cứu mạng của người nhà Sở gia, ta đã đáp ứng lấy biểu muội làm vợ, sẽ không đổi ý, về phần sự việc theo như lời công chúa, đối Sở Thương mà nói đã là chuyện cũ trước kia, hơn nữa tại hạ tin tưởng công chúa cũng sẽ không khiến ta trở thành người vong ân phụ nghĩa."
Ngón tay Cảnh Dương bởi vì cố sức mà trắng bệch, nàng thế nào cũng thật không ngờ trông tới trông lui, dĩ nhiên lại là một kết quả như thế.
"Ngươi thế nào biết ta sẽ không chứ?" Chỉ cần có thể giữ ngươi ở bên người, vong ân phụ nghĩa tính là gì.
Cảnh Dương hít sâu một hơi, đứng dậy phẫn hận nhìn người trước mắt này "Ngươi muốn lấy người khác, ta chỉ có thể tặng ngươi hai chữ, nằm mơ! Ta mặc kệ ngươi là ai, Liễu Không cũng tốt, Sở Thương cũng được, nhưng ta nói cho ngươi biết, thê tử duy nhất kiếp này của ngươi, cũng chỉ có thể là ta!"
Nói xong liền không hề để ý tới Sở Thương đứng ở một bên, trực tiếp đi ra cửa phòng.
Cảnh Dương vừa đi, Thu Bảo lập tức vào phòng, bộ dạng đang bưng một bàn thức ăn vào.
"Ngươi nên hảo hảo đối đãi công chúa, mặc kệ nhớ hay không nhớ, ngươi cũng phải hảo hảo đối nàng."
Sở Thương quay đầu nhìn Thu Bảo "Nếu là ta dựa theo của ngươi nói mà làm, vậy chẳng phải thực sự trở thành kẻ phụ tình sao."
Thu Bảo nhìn chằm chằm vào nàng "Ngươi cho là hiện tại ngươi không phải kẻ phụ tình sao?" Khóe miệng lộ ra một tia khinh thường, lại nói: "Mất trí nhớ rốt cuộc là cái cớ gì? Bất quá chỉ là một thủ thuật che mắt chấp vá nát vụn, ngươi biết rõ ngươi cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng vẫn như cũ hứa hẹn với nàng, kết quả là bản thân ngươi lại gánh danh kẻ phụ tình, Sở công tử không cảm thấy bản thân có chút không thể nào nói nổi sao?"
Sở Thương bị Thu Bảo nói một phen á khẩu không trả lời được, đúng vậy, chẳng lẽ như thế sẽ không trở thành kẻ phụ tình sao?
"Công chúa phân phó, bảo Sở công tử ăn trước đã, chuyện còn lại sau này tính tiếp." Thu Bảo nói xong, lại cầm một bát đũa để lên bàn.
Ngày hôm sau, trong Thanh Tâm Điện, Sở Thương đang thi châm cho Mộ Dung, mỗi một động tác đều phá lệ cẩn thận, bởi vì nàng biết lúc này có chút vô ý sẽ vạn kiếp bất phục, Sở Thương chỉ hy vọng có thể nhanh kết thúc, sớm ngày có thể trở lại Kinh Hà.
"Hoàng thượng, hiện tại cảm thấy thế nào?" Sở Thương rút về một cây ngân châm cuối cùng.
Mộ Dung Thần xoa xoa đầu, híp mắt "Quả nhiên đúng là thần y, được ngươi châm như thế, hiện tại trẫm cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều."
"Hoàng thượng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, như vậy mới có thể triệt bỏ bệnh căn."
Sở Thương không biết bản thân nhìn lầm, hay là có chuyện gì xảy ra, nàng luôn cảm thấy Cảnh Dương ở sau lưng nhìn chằm chằm nàng, nhưng lại thỉnh thoảng nghiêng tai nói gì đó với Ngọc Vương gia, trong một lúc có chút hoảng hốt.
"Ngươi nghĩ muốn ban thưởng cái gì, có gì cứ nói, trẫm đều sẽ cho ngươi."
Sở Thương quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: "Thảo dân không muốn ban thưởng gì, thầm muốn mau chóng trở lại Kinh Hà, người trong nhà còn đang chờ ta."
Mộ Dung Thần cau mày nhìn về phía Sở Thương "Ngươi là người thứ nhất cự tuyệt ban thưởng, không lẽ ngươi lo lắng trẫm không cho ngươi được sao?"
"Thảo dân không dám!"
Lúc này Cảnh Ngọc một bên lên tiếng "Phụ hoàng, không bằng để hắn nhậm chức ở thái y viện đi, cứ như vậy phụ hoàng có cái gì khó chịu cũng có thể truyền hắn tới."
"Ân, cũng tốt, vậy đi." Mộ Dung Thần gật đầu, lại nhìn về phía Sở Thương hỏi: "Ngươi thoả mãn không?"
Sở Thương còn có thể nói cái gì, nàng nói thì tính gì chứ.
"Ngọc Vương gia, sao ngài có thể như vậy, lúc trước nói thi châm xong sẽ để ta đi, nhưng hiện tại sao có thể để ta đi thái y viện nhậm chức chứ!" Bộ dạng hiện tại của Sở Thương giống như kiến bò trên chảo nóng.
Cảnh Ngọc không cho là đúng nhìn về phía nàng "Ngươi nghĩ rằng ta nói cho ngươi đi là ngươi có thể đi sao? Hơn nữa lúc đó cho ngươi nhậm chức tại thái y viện chẳng phải vì tốt cho tiền đồ của ngươi sao, ngươi phải hiểu rõ mới đúng."
"Ngọc Vương gia, Sở Thương ta cho tới bây giờ cũng không phải người truy danh trục lợi, ngày mai ta phải đến thái y viện xin từ chức."
"Ngươi lớn mật!" Cảnh Ngọc một cái tát vỗ vào trên bàn, căm tức nhìn nàng "Đừng tưởng rằng ai cũng xem ngươi như bảo bối, chỗ ta không phải chỗ ngươi có thể làm càn!"
"Ngũ ca." Cửa truyền đến thanh âm của Cảnh Dương, cũng không biết nàng tới bao lâu, có phải đều nghe được hay không.
Cảnh Dương bước nhanh đi tới trước mặt Cảnh Ngọc, lôi kéo tay áo của hắn "Ngũ ca, ngài đừng nóng giận, ta đến nói với nàng."
Cảnh Ngọc thực sự là rất căm tức, nếu không nễ hắn là ý trung nhân của tiểu muội nhà mình, dựa theo tính tình của hắn, đã sớm khiến hắn bị tha ra ngoài.
"Ngươi tự giải quyết tốt cho ta!" Trước khi đi, Cảnh Ngọc hung hăng liếc mắt trừng Sở Thương.
Cảnh Dương nhìn trên trán Sở Thương đều toát ra một chút mồ hôi mỏng, bước đến muốn lau giúp nàng, nhưng lại bị nàng nghiêng đầu né tránh.
"Đây cũng là ngươi đang làm khó dễ sao?" Thanh âm của Sở Thương vô cùng lạnh lùng.
Cảnh Dương thu hồi tay đang duỗi ra, biết hiện tại nàng đang nổi nóng, cũng không nhìn nàng, nhìn đám thị nữ bên cạnh nói: "Các ngươi đều lui xuống trước đi."
Sau khi thị nữ đều lui ra, Cảnh Dương mới xoay người, mở miệng nói: "Vừa rồi ngươi không nên chống đối Ngọc Vương gia như vậy."
Sở Thương từ trong lỗ mũi phát sinh một tiếng hừ lạnh.
Cảnh Dương cũng không giận nàng, tiếp tục nói: "Ngươi cảm thấy ngươi không thể quay về Kinh Hà là bởi vì ta làm khó, nhưng ta phải nói cho ngươi, ta cái gì cũng không có làm, lưu ngươi không phải là ý của ta, cũng không phải ý của Ngũ ca, mà là ý của hoàng thượng." Dừng một chút, còn nói: "Kỳ thực lúc ngươi tới, nên nghĩ đến, hoàng cung này không phải nơi có thể tùy tiện ra vào."
"Công chúa nếu nói như vậy, ta đây cũng phải nói rõ cho công chúa." Sở Thương giương mắt chống lại ánh mắt Cảnh Dương "Mặc kệ ai giữ ta lại, tại hạ cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với công chúa."
Trong lời nói Cảnh Dương lộ vẻ bi thương "Liễu Không, ngươi hận ta như thế sao?"
Sở Thương lắc đầu "Công chúa, ngài nói sai rồi, tại hạ cũng không phải Liễu Không, cũng không nhớ rõ Liễu Không là ai, tại hạ chỉ biết là ta họ Sở tên Thương, nhà tại Kinh Hà."
Ánh mắt Cảnh Dương lại có chút phiếm đỏ, liếm liếm môi có chút khô, cũng học bộ dạng của Sở Thương, có chút quyết tuyệt nói: "Nếu như vậy, tốt lắm, ta cũng nói cho ngươi, đời này ta vẫn sẽ dây dưa không rõ với ngươi! Ngươi trốn không thoát đâu!"
========================================
#comment cho vui nhà vui cửa :'(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...