Chương 26: Thưởng cho ngươi một nụ hôn
Thanh âm cúi đầu khóc nức nở, khiến Liễu Không không còn biện pháp giả câm vờ điếc, ngẩng đầu thì đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt lê hoa đái vũ.
"Sao hiện tại ngươi lại trở nên nhẫn tâm như thế, lẽ nào lại bởi vì thânphận công chúa của ta, cho nên ngươi lại đối xử với ta như thế?" Cảnh Dương lau nước mắt chất vấn "tên bạc tình" trước mắt.
Liễu Không vừa thấy nàng khóc thì trong lòng vô cùng khó chịu, vô thức muốn hống nàng, vừa nhấc chân muốn đi đến cạnh nàng nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, quay đầu đi không nhìn đến nàng, nhẫn tâm nói: " Mộ Dung thí chủ nói quá lời, ngươi là công chúa, ta là một hòa thượng làm sao có thể sánh với ngươi."
Cảnh Dương lúc này như bị người ta hung hăng đâm một dao vào tim, đau đến nàng không thể động "Ta hỏi ngươi, lời ngươi đã nói tại Long Sơn Nhai còn tính không?"
Liễu Không cố ý xem nhẹ ánh mắt bi thương của Cảnh Dương, lắc đầu nói: "Đương nhiên nhớ rõ, bất quá đó là nói với Cảnh Dương." Thẳng đứng dậy, lại nhìn phía Cảnh Dương "Liễu Không chưa bao giờ hứa hẹn bất luận cái gì với công chúa điện hạ."
"Ngươi hỗn đản!" Cảnh Dương đứng lên bước nhanh đến bên cạnh nàng, nổi giận nói: "Cái gì Cảnh Dương, cái gì công chúa điện hạ, đều là ngươi mượn cớ, hiện tại ngươi căn bản đã đổi ý rồi! Tên phiến tử*, ngươi lừa ta thật thảm!" Vừa nói vừa vươn tay đánh Liễu Không.
*kẻ lừa gạt, nói dối
Nhưng lần này Liễu Không cũng không như trước đây bình tĩnh đứng cho nàng đánh, vươn tay chặn quả đấm của Cảnh Dương, nắm cổ tay nàng, mắt nhìn thẳng nàng "Ta không có đổi ý, chỉ là, ta trăm triệu không nghĩ tới ngươi lại là công chúa." Lại nghĩ đến thân phận của mình, Liễu Không cười khổ, ta lại có tư cách gì trách ngươi chứ, người không thành thật nhất chính là ta.
Cảnh Dương cũng không biết người này sẽ có khí lực lớn như vậy, bản thân bị nắm lấy cổ tay không thể giãy dụa, mở to hai mắt trừng nàng, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, từng giọt rơi trên ống tay áo của Liễu Không, từ một giọt động thành một mảng lớn.
Liễu Không kinh ngạc nhìn nước mắt rơi xuống tay áo mình, lòng của nàng lại ẩn ẩn đau, ý thức được mình căn bản không có cách nào nhìn Cảnh Dương khóc như vậy, đôi mắt xinh đẹp như thế suốt ngày chỉ biết rơi lệ thì thật không đáng, vô thức liền buông lỏng tay cầm chặt cổ tay của Cảnh Dương, thầm nghĩ muốn lau nước mắt cho nàng.
Vừa buông lỏng, muốn lau nước mắt cho nàng, chỉ thấy người đang khóc trước mắt lại cúi đầu phủ lên bả vai của mình, sau đó là một trận đau nhức.
Cảnh Dương nảy sinh ác độc mà cắn, không chừa đường lui nào, cách hai lớp y phục vẫn có thể cảm nhận được mùi vị rỉ sắt.
Liễu Không cau mày thật chặt, gắt gao cắn môi, không cho bản thân phát sinh bất luận thanh âm gì, thầm nghĩ: để nàng cắn đi, điểm đau nhức ấy đối với mình tính cái gì chứ, chỉ cần nàng có thể phát tiết là tốt rồi.
Cảnh Dương thực sự không muốn nhả ra, nhưng thân thể người này rõ ràng đang run lên, đang kêu gọi nàng nên nhẹ lại, nếu như thực sự bị thương, đau lòng cũng là mình.
Lúc tiểu nanh rút khỏi da thịt, Liễu Không cũng sắp tắt thở, công chúa đây là muốn phế liễu mình sao? Một ngụm này không chừng cả một thời gian dài sẽ không xuống nước được.
Miệng đầy mùi vị rỉ sắt, răng còn dính một ít màu của máu tươi, Cảnh Dương không nhổ ra, mà ngụm nuốt xuống, thỉnh thoảng lại còn dùng đầu lưỡi liếm tiểu răng nanh của mình, giống như rất sợ sẽ nuốt không sạch, nhìn như một yêu quái sống, Liễu Không nhìn thấy tim lập tức đập thình thịch.
Cảnh Dương đưa tay phủ lên mặt của Liễu Không, ngón tay của nàng bắt đầu trượt xuống cằm Liễu Không, ánh mắt cũng không còn hung ác độc địa như vừa rồi, ngược lại rất dịu dàng, còn mang theo hàm ý thương tiếc nói: "Đừng giận nữa, trước là ta sai, không nên gạt ngươi, đối với ngươi như vậy cũng chỉ do sợ sau khi ngươi biết sẽ không để ý tới ta, trong lòng ta trước giờ rất khổ sợ vì điều này." Nói còn giống như vô ý liếc mắt nhìn Liễu Không, vô cùng nũng nịu.
Liễu Không bị ánh mắt của nàng nhìn có chút lơ lửng, ngay cả đau đớn trên vai cũng giảm thiểu rất nhiều, nhưng vẫn cứng cổ, không nhìn đến nàng.
"Người ta cũng đã nhận tội với ngươi rồi, ngươi cũng đừng tức giận nữa nha." Cảnh Dương bĩu môi không thuận thì không buông cánh tay của Liễu Không.
"Tê!" Lại hít một ngụm lãnh khí, mồ hôi trên trán cũng toát ra.
"Rất đau có đúng hay không? Mau cho ta xem." Dứt lời Cảnh Dương muốn cởi y phục của Liễu Không.
"Đừng, tê!" Liễu Không thấy nàng muốn cởi y phục của mình thì vội vàng lui về phía sau, vừa khẽ động cánh tay, kết quả lại là một trận đau đớn.
Cảnh Dương tức giận vỗ lưng nàng "Ngươi tránh cái quỷ gì, ta còn không xấu hổ! Không cho động đậy nữa, mau cho ta xem!" Cảnh Dương thật sốt ruột, vừa rồi nhất thời tức giận, cũng không quản cái khác, hạ khẩu không lưu tình, không biết bị cắn thành bộ dáng gì rồi, bất quá nhìn mồ hôi trên trán Liễu Không, vết thương khẳng định sẽ không nhẹ.
Liễu Không bị như thế vỗ, quả thực không động nữa, tùy ý để nàng cởi áo mình.
Hai huyết động mạnh mẽ đập vào mắt Cảnh Dương "Ta đi kêu Thu Bảo mang kim sáng dược đến." Nói xong thì dự định đi ra ngoài.
"Đừng." Liễu Không đưa tay kéo lại, lại kéo cả người nàng vào lòng mình.
Ánh mắt dịu dàng nhìn người trong lòng, một lúc lâu mới nói: "Ta không muốn ngươi rời khỏi ta."
Cảnh Dương bĩu môi, đưa tay ôm lấy Liễu Không, cả người dán tại trong lòng nàng nói: "Đứa ngốc, ta không đi." Sau đó lại ngẩng đầu nhìn nàng "Nhưng không cho ngươi gọi công chúa nữa."
Liễu Không ngơ ngác nhìn nàng "Vậy, vậy muốn gọi cái gì?"
"Trước đây gọi thế nào, hiện tại gọi thế đó, công chúa gì gì thật kỳ là, gọi ta là Dương nhi đi nha, đây là nhũ danh của ta." Lại dán vào trong lòng nàng, ủy khuất nói: "Ngươi cũng không biết, lúc ngươi gọi ta là công chúa, ta vô cùng khó chịu, ta nghĩ đến ngươi đổi ý không muốn ta."
Liễu Không vội vàng kéo nàng ra nói: "Ta không có đổi ý, càng thêm không có không muốn ngươi, ta chỉ sợ không xứng với ngươi mà thôi."
"Xứng hay không xứng chỉ có ta nói mới tính, mặc kệ là ai cũng không thể làm chủ, ngươi cũng vậy, sau này không cho phép suy nghĩ như vậy, rất tổn thương người khác." Cảnh Dương chu môi, lại nghĩ tới bộ dáng lạnh lùng của người này, viền mắt lại một phen ướt át.
"Ngươi đừng khóc, ta, sau này ta tuyệt đối không suy nghĩ nhiều nữa, nhìn ngươi khóc ta rất đau lòng."
Cảnh Dương trách nói: "Ngươi mới không đau lòng, ngươi lại nói dối gạt ta, suốt ngày cũng không biết câu nào thật câu nào giả."
Liễu Không nghe nàng nói như vậy gấp đến độ đầu đầy mồ hôi "Ta nói với ngươi mỗi câu đều là thật." Lại duỗi ba ngón tay ra "Người xuất gia không nói dối, Phật tổ tại thượng, nếu như ta đối Cảnh Dương nói dối nửa câu, để ta bị ngũ lôi oanh đỉnh!"
Cảnh Dương vội vàng đưa tay ngăn miệng của Liễu Không lại, vẫn chậm một nhịp, nhéo cái lỗ tai của nàng ồn ào nói: "Ai cho ngươi thề nặng như vậy! Mạng của ngươi là của ta! Sao có thể tùy tùy tiện tiện bị ngũ lôi oanh đỉnh! Mau phi phi phi nhanh cho ta!" Đang nói còn chưa xong, lại tà mắt cau mày nói: "Sau này không cho phép nói mình là người xuất gia, ngươi cùng ta là cái gì, nói chung sau này không được nói nữa! Ta nghe được không được tự nhiên."
Liễu Không bưng lỗ tai, nặng nề gật đầu mấy cái, cười tủm tỉm nói: "Ngươi nói cái gì chính là cái đó, ta đều nghe lời ngươi."
"Phốc --" Cảnh Dương nghiêng đầu cười nói: "Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa!"
Liễu Không nhìn nụ cười của nàng, nhất thời trong lòng như rót mật, đưa tay sờ lấy những sợi tóc tán loạn trên vai của Cảnh Dương "Ngươi cười rộ lên thật là đẹp, sau này cười nhiều một chút."
Cảnh Dương bị ánh mắt của Liễu Không mê hoặc, giống như bản thân bị hút vào, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, lúc sắp chạm vào nhau, một âm thanh ngoài cửa vang lên cắt đứt hành vị có chút quá giới hạn.
"Công chúa, cơm chay đưa đến rồi, ngài dùng ngay hay chờ lát nữa?" là tiếng nói của Thu Bảo.
Cảnh Dương lập tức đẩy Liễu Không ra, đỏ mặt trợn mắt nhìn nàng: Đều tại ngươi!
Ổn định thanh âm quay ra phía ngoài cửa nói: "Mang vào đi."
Thu Bảo vừa vào phòng, sắc mặt bất thiện nhìn Liễu Không, lúc để cơm chay xuống đi ra ngoài, còn thừa dịp Cảnh Dương không chú ý giơ nắm đấm lên với Liễu Không, Liễu Không sợ đến lập tức rục cổ, người cũng không tự giác lùi lại mấy bước.
"Ngươi làm sao vậy?" Cảnh Dương không phát hiện mờ ám giữa hai người, chỉ là có chút kỳ quái nhìn Liễu Không.
"Không, không sao, ngươi mau ăn đi." Liễu Không lắc đầu vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện, nhìn cơm nước trên bàn lại nói: "Cơm chay trong tự đều là như vậy, không có thức ăn mặn, phỏng chừng ngươi ăn không quen, bất quá cũng tốt hơn dã quả trong núi, ngươi ăn một chút đi." Dứt lời đã đưa đôi đũa cho nàng.
Cảnh Dương tiếp nhận đũa cũng không trực tiếp ăn, mà là kéo Liễu Không qua trước bàn cơm, nhìn nàng nói: "Ngày mai ngươi gặp sư phụ nói muốn hoàn tục, sau đó chúng ta cùng nhau xuống núi."
Liễu Không có chút kinh ngạc "Gấp như thế a?"
"Thế nào? Ngươi lại đổi ý nữa sao" Cảnh Dương bỏ đôi đũa qua một bên, mở to hai mắt trừng nàng.
Liễu Không vội vã xua tay nói: "Không phải, ngươi xem ngươi lại nghĩ đi đâu rồi, ngày mai ta đi nói với sư phụ, ngươi đừng nóng giận, ăn cơm trước."
Lúc này Cảnh Dương mới lộ ra khuôn mặt tươi cười "Sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi, đây là thưởng cho ngươi." Vừa nói xong, liền in dấu môi son ở trên trán Liễu Không.
Liễu Không chỉ cảm thấy trên trán một phen mềm mại, không cần ngẩng đầu cũng biết đây là cái gì, ngay cả phản ứng gì cũng quên mất, đần độn vui sướng nhìn Cảnh Dương.
Còn Cảnh Dương thì vẻ mặt đỏ bừng, nhìn tên chẳng biết xấu hổ này, trong lòng thầm mắng: Thực sự là một kẻ ngôc, suốt ngày chỉ biết cười ngốc a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...