Đi vào bên ngoài phòng khám, anh do dự không quyết, nhưng không dám bước vào.
Sau một lúc lâu, cửa thủy tinh của phòng khám bị mở ra, Đào Xán Xán đi ra, đang chuẩn bị đi về nhà.
Cô luôn luôn về nhà ăn cơm trưa, thuận tiện mang theo hộp cơm tình yêu của chị dâu cho anh trai, nhưng hôm nay không giống ngày thường. Khi cô nhìn thấy bóng dáng của Ngao Húc Bang đang chuẩn bị rời đi, khóe miệng nhịn không được cong lên. Cô vốn dĩ muốn về nhà nhờ chị dâu chuẩn bị them một hộp cơm, sau đó đưa đến sở cảnh sát cho anh cùng đại ca hưởng dụng, bất quá xem ra hôm nay tính toán sai lầm rồi, bởi vì anh đã chủ động tới cửa.
“Húc Bang.” Đào Xán Xán lộ ra tươi cười ngọt ngào, lên tiếng kêu anh ở lại,“Anh tới tìm em sao?”
“Khụ.” Anh kiên trì quay đầu,“Không...... Không có.” Anh thấy cô nắm con chó nhỏ cứu ngày hôm qua.“Tôi là đến xem con chó ngốc này.”
Con chó nhỏ vô tội mở lớn mắt nhìn anh, không ngừng lay động cái đuôi nhỏ nhắn ngắn cũn cởn của nó, cao hứng quanh quẩn ở bên chân của anh.
“Nó không bị thương, nhưng không biết con chó này của ai, em muốn đến trại chó lạc, anh chút nữa có thể đem hình của nó dán ở cục cảnh sát không?” Cô nghiêng đầu, ôn nhu hỏi.
“Ừm......” Anh xấu hổ đứng ở tại chỗ, một hồi lâu mới đưa hộp cơm trên tay đưa tới trước mặt của cô.
“Tôi...... Tôi nghĩ cô nhất định vẫn chưa ăn cơm, cho nên......”
“Em vừa vặn đang đói bụng đây!” Cô vươn tay, không đón lấy hôp cơm, ngược lại chủ động cầm tay anh,“Vừa vặn anh mua đến hai hộp, chúng ta cùng nhau đi vào ăn đi!” Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, học sinh vừa học vừa làm cũng ra ngoài ăn cơm, phòng khám chỉ có hai người bọn họ, cùng với mấy sủng vật.
Cô đem con chó nhỏ đặt ở bên ngoài cửa, sau đó mang theo anh đến một gian phòng khác dùng cơm.
Bọn họ sóng vai ngồi ở cùng nhau, Ngao Húc Bang đem hộp cơm đặt ở trước mặt của cô, lấy ra cô sữa dâu thích uống.
Đào Xán Xán mở hộp cơm ra, bên trong tất cả đều là thức ăn cô thích ăn, còn có sườn ram, lập tức cảm giác bụng đói kêu vang.
“Em sắp chết đói.” Cô cười đem trứng muối cắt thành hai nửa, đem lòng đỏ trứng cùng cơm trắng trộn lẫn cùng một chỗ.
Anh cũng không nhàn rỗi, vội vàng tách cái trứng còn lại trong hộp cơm của anh, tách lòng đỏ trứng ra, bỏ vào hộp cơm của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...