-Thiên Hà,con nhỏ này,không phải cậu xem phim nhiều quá rồi mắc bệnh ảo tưởng đấy chứ?
Nhung khẽ cười khan hai tiếng.Song Thiên là thần tiên?Đùa nhỏ sao,khoa học đã chứng minh thế giới này chỉ tồn tại con người thôi mà.Đánh chết nhỏ cũng không tin đâu.
-Phặc!
Cuốn sách giáo khoa trước mặt Nhung ban nãy còn nằm trên bàn mà bỗng dưng bay tới yên vị trên tay nhỏ trước ánh mắt sợ hãi có đám tiểu quỷ.
Thiên Hà khẽ mỉm cười,dùng hành động để nói lên tất cả. Như vậy chắc đám nhóc này cũng đủ hiểu rồi chứ.
Lớp học bỗng trở lên im phăng phắc,không một tiếng động, không một ai dám chớp mắt.Cứ như bị thôi miên mà nhìn chằm chằm vào 3 người kia.
-Lời Thiên Hà nói không sai,tớ đã tận mắt chứng kiến năng lực của cậu ấy rồi.Các cậu ấy là bạn của chúng ta cơ mà,dù các cậu ấy có là ai đi chăng nữa thì trong lòng tớ các cậu ấy vẫn luôn là những người bạn tốt nhất,vẫn là những thành phần nguy hiểm không thể thiếu trong tập thể 11a9 này.
Trang lên tiếng phá tan không khí im lặng cực kì khó chịu đến ngột ngạt này.Giọng nhỏ đầy chân thành chứ không còn vẻ hung dữ chua ngoa như mọi ngày nữa.
-Lớp trưởng nói đúng,sao chúng ta lại vì chuyện này mà trở lên đắn đo,suy nghĩ như vậy nhỉ?Lẽ ra chúng ta phải cảm thấy hạnh phúc vì các cậu ấy đã chọn làm bạn với chúng ta mới đúng.
Tuấn khẽ đẩy đẩy cặp kính cận.Tuy nói mạnh mồm như vậy nhưng ánh mắt cậu lại không nhịn được khẽ liếc qua Dương Bảo Hiếu một cái.Song Thiên là tiên nữ thì không sao nhưng cậu ta là quỷ,nhỡ khi nào cậu ta đói quá không nhịn được mà cắn cậu thì sao.Nghĩ tới đây cậu bỗng thấy rùng mình,ớn lạnh hết cả người.
Lời nói của hai người hệt như ánh sáng dẫn lối đả thông tư tưởng đám tiểu quỷ.Đúng vậy,tình bạn này họ cần,thân phận đâu có phải là rào cản chứ,chỉ cần họ sống với nhau bằng cả tấm lòng chân thật thì không có gì đáng sợ cả.
-Thiên,Thiên Hà,Bảo Hiếu! Chào mừng các cậu tới với nhân gian.Cảm ơn các cậu đã đến đây và cảm ơn các cậu đã chịu làm bạn với bọn mình.
-Là bọn tớ lên cảm ơn các cậu mới đúng.Các cậu đã dạy bọn tớ biết thế nào là tình cảm,thế nào là quan tâm lo lắng,thế nào là buồn vui.
Cô mỉm cười nhìn cả lớp.Đúng vậy,cô rất thích đám tiểu quỷ này,thích tới lỗi không muốn nói chữ rời xa.
Những tiếng vỗ tay nối tiếp vang lên,ngày hôm đó đám học sinh trong trường nghe đồn rằng cái lớp 11a9 tự dưng kéo nhau đóng cửa lớp im ỉm rồi vỗ tay reo hò như bọn bệnh làm cả trường bỗng trở lên hoang mang,lo lắng.
........
-Cộp,cộp!
-A...iii đó!
Nhỏ lớp trưởng 11a1 sợ hãi nhìn xug quanh.Từ lúc ở trung tâm học thêm về nhỏ cứ có cảm giác ai đó đang đi đằng sau nhỏ,nhưng quay lại lại chẳng thấy ai.Đúng là gặp quỷ rồi!Nghĩ vậy nhỏ nuốt nước bọt cái ực,khẽ lùi lại hai bước rồi cắm đầu chạy như ma đuổi.
-Á..!Rầm!
Nhỏ khẽ lồm cồm bò dậy,cái đầu gối đau khiến cho nhỏ lớp trưởng suýt khóc.
-Đau sao?
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên,bóng dáng dần hiện ra dưới ánh đèn đường vàng vọt.
-Quách Thiên Hà!Là mày?
-Đúng,là tao!
Nhỏ lớp trưởng khẽ nhăn mặt,cố nén cái đau ở đùi đứng dậy.Hóa ra nãy giờ đứa giả thần giả quỷ chêu nhỏ là nhỏ ta sao?Thật đáng hận!
-Mày tìm tao?
-Thật thông minh!Đúng,tao tìm mày để nói chút chuyện thôi.
Ánh mắt tím đậm khẽ nheo lại,nhìn nhỏ lớp trưởng hệt như một con mồi thấp kém.
Nhỏ lớp trưởng bỗng có cảm giác lạnh lẽo từ bàn chân,ngay cả cái đau ở chân dường như cũng quên mất.
-Tao..o không có chuyện gì để nói với mày cả.
-Vậy sao?Mày có vẻ học nhiều quá lên quên mất chăng?Vậy tao gợi ý nhé!
-Không cần,tao nói rồi,tao không muốn nghe chuyện của mày,vậy lên im lặng đi.
Nhỏ lớp trưởng khẽ hừ lạnh nhưng trong lòng lại trở nên rối bời.Không lẽ nhỏ ta đã phát hiện ra điều gì sao?Không thể nào,đám kia không thể nào khai ra nhỏ được.
-Chát,chát!
Hai cái tát nhanh tới bất ngờ vả vào mặt nhỏ lớp trưởng.Thiên Hà khẽ hừ lạnh.
-Không cần?Động tới bạn tao còn dám nói hai từ đó!Cứ chờ đi,trò chơi bây giờ mới chính thức bắt đầu thôi.
Tối hôm đó nhỏ lớp trưởng như thấy được nụ cười ác quỷ,đầy tà ác trên mặt của thiên xứ,tới mãi về sau nhỏ cũng không thể nào quên được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...