Xa xa bỗng truyền đến tiếng khóc của một cô gái, đang trèo leo trên cây đại thụ để rèn luyện thể lực thì Lý Vân Dung bị tiếng khóc này thu hút, không nhịn được mà cẩn thận nghe ngóng. Là ai đang khóc? Kèm theo tiếng khóc còn có tiếng chửi rủa của một nữ nhân khác. Lý Vân Dung men theo cành cây lớn, tò mò đi theo tiếng khóc. Quả thực, cách đó không xa, bên cạnh ao, có một cô gái đang giáo huấn một cung nữ.
Hắc, đó không phải là đối thủ một mất một còn của nàng – Trương Thục phi sao? Cũng không biết cung nữ kia đắc tội gì với Trương Thục phi mà bị Trương Thục phi sai người nhấn xuống hồ nước.
Lý Vân Dung giận tái mặt, phẫn nộ tiến lên:
- Dừng tay! – nàng hét lớn, đi tới trước mặt cô gái, liếc mắt nhìn tỳ nữ đang run rẩy sợ hãi rồi quay sang trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, lạnh giọng hỏi – Sao lại thế này?
Các phi tử khác đều a dua theo Trương Thục phi làm chủ, sai đâu đánh đó, nhưng vừa thấy Văn Nhạc công chúa nổi danh đanh đá điêu ngoa thì đều chột dạ sợ hãi cúi đầu chứ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Duy chỉ có Trương Thục phi là ngạo mạn nghênh diện với Văn Nhạc công chúa:
- Bản cung đang giáo huấn nha đầu không biết quy củ phép tắc này, xin công chúa đừng nhiều chuyện.
- Giáo huấn? Ta thấy ngươi có vẻ đang muốn đẩy người ta xuống hồ nước. Ao này rất sâu, so với một người cao lớn cũng đã ngập đầu, ngươi muốn hại chết người ta sao?
- Đây chỉ là một tỳ nữ, công chúa điện hạ, người cũng đừng quản tới làm gì - Trương Thục phi hừ lạnh.
Trong hoàng cung, người Lý Vân Dung không vừa mắt có rất nhiều, trong đó dẫn đầu chính là vị phi tử dựa vào chút ân sủng mà làm cao này - Trương Thục phi. Nàng ta ỷ vào sự sủng ái của hoàng huynh mà tác oai tác quái trong cung. Đừng nhìn bộ dạng xinh đẹp mềm mại không xương của nàng mà lầm, kỳ thật đây là một nữ nhân rất giỏi bày mưu tính kế lại hay đố kỵ. Bởi vì nàng tự cho mình là người có khả năng trở thành hoàng hậu nhất nên ngang nhiên xưng chủ, xưng hậu trong cung.
Lý Vân Dung nhìn tỳ nữ kia, nước mắt đọng trong hốc mắt. Những cung tỳ nhiều năm ở trong cung ngày ngày chỉ biết hầu hạ chủ nhân, chỉ có thể phụ thuộc vào họ mà sinh tồn, thật đáng thương.
- Ngươi làm sai chuyện gì? – Lý Vân Dung ôn nhu hỏi.
- Nô tì… nô tì…
- Đừng sợ, có chuyện gì cứ nói, bổn công chúa sẽ thay ngươi làm chủ.
- Là… nô tì vì vội vàng nên không cẩn thận… va phải Thục phi nương nương…
- Sau đó thế nào?
- Không có gì nữa ạ!
Lý Vân Dung ngẩn ngơ:
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Dạ, đúng vậy ạ!
Đầu tiên là nàng kinh ngạc một lúc lâu, tiếp đó nhăn mày lại. Khi ánh mắt lạnh lùng đảo qua, ngoài Trương Thục phi, các phi tử khác không tự giác bị ánh mắt này dọa ép lui từng bước.
Thật ra Trương Thục phi cũng rất kiêng kị Lý Vân Dung, bởi vì trong cung, nàng không phải là một cô gái dễ kiếm chuyện. Cho nên, khi nàng trừng mắt tới, trong lòng Trương Thục phi cũng bất an không yên.
- Người ta chỉ va phải ngươi một cái, ngươi liền ném nàng xuống hồ nước sao? – Lý Vân Dung chất vấn Thục phi
- Thân phận bản cung tôn quý, nàng dám cản đường bản cung, lại va phải bản cung, không phạt đánh nàng bảy mươi trượng mà chỉ ném xuống hồ nước đã là nhẹ nhàng lắm rồi - Trương Thục phi kiêu căng nâng cằm lên làm ra vẻ khoan dung trách phạt.
Lý Vân Dung gật gật đầu, giọng điệu pha chút đồng tình:
- Thục phi nói có lý, làm nô tỳ, chuyện đó chính là phạm thượng, phải phạt nặng.
Trương Thục phi giật mình, không ngờ Văn Nhạc công chúa chẳng những đối nghịch với mình mà còn đồng tình. Trương Thục phi thầm nghĩ, có lẽ Lý Vân Dung đã biết cách xu nịnh, biết nếu đối nghịch với mình thì chỉ chuốc lấy cực khổ. Trong cung, tất cả phụ nữ đều thông minh nịnh bợ nàng, mà Văn Nhạc công chúa có lẽ là một người bị cô lập, rốt cuộc cũng chọn đứng bên nàng… Cô gái này thật thức thời.
Mới nghĩ tới đó, Văn Nhạc công chúa lại tiếp tục mở miệng:
- Nhưng chỉ là một nô tỳ va phải chủ nhân mà ném nàng ta xuống hồ nước… chuyện này nếu truyền ra ngoài thì người ta sẽ thấy lý do không đúng cho lắm. Ít nhất là phải sắp xếp một tội danh thật chu toàn, lúc đó sẽ không lo tổn hại tới nương nương.
Liên quan tới mặt mũi danh tiếng thì điều này vô cùng quan trọng, Trương Thục phi vội hỏi:
- Không biết công chúa có cao kiến gì không?
Lý Vân Dung đảo mắt, làm ra vẻ thận trọng hỏi ý Thục phi:
- Xin hỏi Thục phi nương nương có bị gãy chân không?
- Ơ… không có!
- Bị gãy tay?
- Không có.
- Bị trẹo thắt lưng?
- Cũng không có!
Lý Vân Dung trái lo phải nghĩ, rung đùi đắc ý, giống như tỉnh ngộ, nói:
- A, có!
Trương Thục phi cùng các tần phi cung nữ khác mở tròn mắt chăm chú chờ đợi mà nghe.
- Tội danh chính là nàng ta làm cho đầu óc của Thục phi nương nương phát điên nên muốn ném nàng ta xuống hồ nước để cảnh cáo.
“Phụt”, có người vừa nghe không cẩn thận mà bật cười, bởi vì cách nói châm chọc của cô công chúa này rất tuyệt.
Chăm chú nửa ngày hóa ra là bị Văn Nhạc công chúa đùa giỡn, mặt Trương Thục phi biến sắc, toàn thân run rẩy. Cô gái này dám chửi nàng là đầu óc có vấn đề, bị điên? Giận quá, nàng hét to tục danh:
- Lý Vân Dung!
- Có chuyện gì sao, Quỷ Dạ Xoa?
Trương Thục phi không dám tin vào tai mình, lấy tay chỉ chỉ vào nàng:
- Ngươi… ngươi… ngươi…
- Ta… ta… ta… ta đang nghe, có chuyện gì nói mau, tử tam bát – Lý Vân Dung cố ý bắt chước người kia lắp ba lắp bắp, nói một hơi làm cho Trương Thục phi không chống đỡ được.
Trong hoàng cung này chưa có người nào thắng được nàng. Có lẽ nàng ngâm thơ làm từ không được tốt lắm nhưng nếu cãi nhau thì nàng là thiên hạ vô địch, không có đối thủ. Chỉ là một mục Trương Thục phi, nàng không để vào mắt.
- Ngươi dám vũ nhục ta?
- Ngươi nói thối làm người ta chết.
- Ta… cái gì? - Trương Thục phi cùng mọi người lại sửng sốt. Hai người đang chửi mắng nhau sao tự dưng lại nhảy ra một tội danh “nói thối làm chết người” chứ?
- Ta sao lại thối? - Trương Thục phi không phục hỏi lại.
- Sao ngươi lại không thối? Bảo ngươi có chuyện gì nói mau, kết quả là nói chuyện với cái miệng thối của ngươi. Khó trách hậu cung cả ngày chướng khí mù mịt, đều là do ngươi làm ô nhiễm. Không có việc gì cũng kéo theo một đống mã thí tinh*, thật không biết những người đó làm sao chịu được thối thí của ngươi.
*mã thí tinh: lũ nhặng bu sau mông ngựa, cũng là vỗ mông ngựa (nịnh bợ)
Một từ mà hai nghĩa, nàng mắng cả trên lẫn dưới, từ Trương Thục phi cho tới lũ tần phi cung nữ ưa nịnh bợ. Chuyện này làm cho những nữ nhân có mặt ở đó xấu hổ tới mức không biết giấu mặt đi đâu.
Trương Thục phi vỗ vỗ ngược muốn phát điên lên vì giận dữ. Một lời của Lý Vân Dung như lưỡi dao nhỏ cắm vào ngực nàng, từ trước tới nay nàng chưa từng phải chịu một sự vũ nhục nào lớn như thế này. Được hoàng thượng sủng ái, không ai không ngưỡng mộ nàng, không ai không phục tùng dưới trướng của nàng. Chết tiệt, thế mà Lý Vân Dung cứ đối nghịch với nàng, giống như ở kiếp trước hai người kết thù kết oán với nhau vậy.
Đang lúc không khí căng thẳng nóng bức thì đột nhiên một tiếng cười lớn vang lên.
- Ha ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha… Hay! Rất hay! Ha ha ha…
Vân Huy tướng quân – Hàn Nhạc theo sau đi tới, vừa không kiềm chế được mà cười lớn, vừa vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Mà ở phía sau hắn còn có Hách Khiếu Phong.
Đám người Trương Thục phi vừa nhìn thấy tướng quân và thống lĩnh đại nhân đi tới thì kinh ngạc kêu lên. Hai vị này đều là những mỹ nam tử được mọi người công nhận, xem như là quý nhân vậy… Không hẹn mà người thì xấu hổ cúi mặt, người thì lấy tay áo che mặt.
Tim Lý Vân Dung cũng nảy lên một cái. Khi bắt gặp con ngươi đen sâu thẳm ở phía sau Hàn Nhạc, bất giác mây đỏ lặng lẽ nhiễm đỏ hai gò má. Trận cãi nhau vừa rồi… hắn… hắn nghe và nhìn thấy hết rồi sao?
- Mạt tướng và thống lĩnh đại nhân bái kiến Thục phi nương nương, công chúa và các vị phi tử - thanh âm Hàn Nhạc rất nhẹ, cùng Hách Khiếu Phong thi lễ với các cô gái.
Trương Thục phi ôn nhu nói:
- Tướng quân và Hách đại nhân miễn lễ.
- Tạ ơn Thục phi nương nương!
- Bản cung đang thương nghị với công chúa về việc quản giáo bọn hạ nhân nên như thế nào, thực làm cho hai vị chê cười rồi - Trương Thục phi nâng tay áo che đậy, lập tức trở nên vô cùng quyến rũ, hoàn toàn thay đổi dáng vẻ.
Thương nghị? Rõ ràng là các nàng cãi nhau! Lý Vân Dung trừng lớn mắt, tử tam bát này đúng là lột xác mau thật. Mới nãy còn có dáng vẻ của quỷ dạ xoa thế mà giờ liền biến về cái kiểu nhu nhược yểu điệu. Tốc độ cực nhanh này cơ hồ khiến hai tròng mắt nàng rơi ra ngoài, để có thể biến sắc mặt nhanh như vậy hẳn là… công phu mạnh lắm…
Hàn Nhạc chắp tay nói:
- Đâu có, là mạt tướng quấy rầy hai vị, mong nương nương và công chúa bỏ qua cho.
- Nể mặt tướng quân và Hách đại nhân ở đây, bản cung liền miễn trách phạt tì nữ.
Tỳ nữ kia nghe vậy lập tức hô to:
- Tạ ơn nương nương! Tạ ơn nương nương! Nô tì không dám có lần sau!
- Chúng ta đi thôi! - Trương Thục phi ra lệnh với đoàn phi tử ở phía sau rồi thản nhiên cười với hai vị nam tử, sau đó thướt tha bước từng bước uyển chuyển.
Trước khi đi, Trương Thục phi còn không quên đưa vài cái liếc mắt quyến rũ hai vị nam tử. Hàn Nhạc dù biết là Trương Thục phi cố ý nhưng vẫn không tiêu thụ nổi. Trong đầu hắn thầm nghĩ khó trách hồng nhan nhiều tai họa… Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Tỳ nữ kia may mà tránh được một kiếp nên sau khi lạy vài cái với công chúa, nói lời cảm tạ liền vội vàng lui ra. Giờ chỉ còn ba người họ, mấy lễ nghi phức tạp ttrong cung cũng không còn được quan tâm tới nữa. Hàn Nhạc vui vẻ giơ ngón tay cái lên với Lý Vân Dung:
- Công chúa không hổ là công chúa, vẫn nhanh mồm nhanh miệng như trước kia. Ha ha ha!
Lý Vân Dung chống tay lên chiếc eo thon nhỏ, giọng quở trách:
- Hàn Nhạc thối, ai bảo ngươi nghe trộm chứ?
- Là chúng tôi tình cờ đi ngang qua, thật không ngờ lại nghe được công chúa phấn khích tranh luận.
- Ta chỉ là bênh vực kẻ yếu thôi – nàng ngượng ngùng liếc mắt nhìn Hách Khiếu Phong một cái rồi chuyển nhanh trốn tránh ánh mắt hắn.
Thật sự là mất mặt quá thể mà, để hắn nhìn thấy bộ mặt thô lỗ của mình rồi! Thật kỳ lạ, từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên nàng thấy hối hận vì cái cách nói chuyện và dùng từ thô lỗ của mình. Không biết hắn thấy như thế sẽ nghĩ gì? Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc làm cho người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì. Bản thân nàng thì tim đập nhanh tới mức muốn nhảy vọt ra ngoài, khuôn mặt nóng bừng lên. Cuối cùng nàng đành phải quay sang nói chuyện với Hàn Nhạc để tránh bị phát hiện.
Hách Khiếu Phong đem vẻ ngượng ngùng của nàng với Hàn Nhạc vào mắt… bất giác trong lòng có một cỗ vắng lặng hụt hẫng xuất hiện.
- Thật tiếc vì công chúa sinh ra không phải là nam nhi. Rất có nghĩa khí, rất thích hợp cùng ra sa trường giết địch.
- Giết cái đầu ngươi ấy, ta chỉ thích bênh vực kẻ yếu chứ không thích giết người – nàng thè lưỡi làm mặt quỷ, lại vụng trộm liếc người bên cạnh một cái.
Họ Hách kia vẫn trưng cái mặt của một phó quan dưới Địa phủ, ngay cả một nụ cười với nàng cũng không có, ngược lại khi nãy với Trương Thục phi và lũ phi tần lại ôn hòa thi lễ… Đột nhiên nàng cảm thấy ê ẩm khó chịu, như bị cái gì đó đâm vào làm đau đớn vậy. Chẳng lẽ nam nhân đều thích nữ nhân dịu dàng nhu mì ư? Hắn cũng không phải ngoại lệ? Đột nhiên trong lòng nàng lại có chút khổ sở nhói lên.
- Công chúa, tiểu đệ khó khăn lắm mới được trở về, chúng ta cũng lâu rồi không được cưỡi ngựa cùng nhau… chi bằng hôm nay thi thố một chút xem sao?
- Không được! – bỗng nhiên Hách Khiếu Phong lên tiếng can ngăn khiến cho hai người kia giật nảy mình.
- Đại ca? – Hàn Nhạc kinh ngạc nhìn hắn.
Lý Vân Dung đầu tiên là giật mình, tiếp đó khuôn mặt trầm hẳn xuống, nghi hoặc:
- Vì sao?
Hách Khiếu Phong trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:
- Công chúa là thiên kim lá ngọc cành vàng, cưỡi ngựa đối với công chúa rất nguy hiểm.
Trên thực tế, nguyên nhân chính là hắn biết nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sức khỏe nên mới lên tiếng can ngăn. Vì hắn không muốn để lộ ra sự quan tâm của mình nên vẫn làm mặt lạnh nghiêm túc khiến nàng hiểu lầm, nghĩ là hắn cũng cho ràng con gái vốn không nên giống nàng, rất thô lỗ hoang dã, mà phải ở trong khuê phòng mới đúng.
- Được, chúng ta chạy thi một vòng! – nàng quay sang Hàn Nhạc nói, coi như không nghe thấy lời khuyên nhủ của hắn mà làm trái lại.
- Không được! – Hách Khiếu Phong quay sang Hàn Nhạc, dùng ánh mắt cảnh cáo.
- Ta là công chúa, ta nói được là được.
- Cũng bởi vì thân phận tôn quý của công chúa điện hạ, xin người chớ nên tùy hứng.
- Ngươi thật to gan!
- Xin công chúa đừng làm cho ty chức khó xử.
- Ngươi… - nàng nắm chặt tay thành quyền, nghiến răng, oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn.
Oán khí dày đặc… Hàn Nhạc đứng ở giữa, chỉ vì một câu của mình mà làm cho công chúa và đại ca giằng co gay gắt, nhất thời Hàn Nhạc rối loạn không biết phải làm sao. Một bên là công chúa, một bên là Hách đại ca, hắn không biết nên giúp bên nào? Suy nghĩ lại, Hách đại ca có vẻ đáng sợ, hắn thà đắc tội với công chúa, bởi vì hắn biết tâm địa công chúa rất thiện lương, mà Hách đại ca là người công tư phân minh… Dưới tình thế cấp bách, cuối cùng hắn vẫn chọn đứng về phía Hách đại ca cho chắc chắn.
- Ha ha… công chúa, Hách thống lĩnh nói đúng. Mệnh người rất đáng giá, nếu có sơ suất gì, mạt tướng không gánh nổi… cho nên, chúng ta đừng đua ngựa nữa.
Lý Vân Dung cắn môi, trên khuôn mặt quật cường hiện lên một tia ủy khuất. Tuy rằng nàng cực lực chịu đựng không thể hiện ra nhưng Hách Khiếu Phong thật quá đáng. Biểu tình hàm khuất của nàng làm cho ngực Hách Khiếu Phong đập mạnh, siết lại.
- Không cần, bổn công chúa cũng chẳng ham. Hừ! – nàng xoay người chạy đi, cách họ càng xa càng tốt.
Nàng chán ghét sự lạnh lùng của hắn và cũng chán ghét chính mình đã không quản được sự khổ sở này. Hốc mắt nong nóng, cay cay làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ. Hách Khiếu Phong chết tiệt! Nhất định hắn cũng giống như người khác, nghĩ nàng là một vị công chúa tùy hứng lại độc ác. Tức chết đi được! Bất kỳ kẻ nào đều có thể xem thường nàng, nhưng duy nhất mình hắn là không được!
Muốn giống một tiểu thư khuê các, nàng cũng làm được! Muốn ôn nhu, uyển chuyển, dịu dàng… nàng cũng biết! Chờ đó mà xem! Có cơ hội, nàng nhất định sẽ làm cho hắn nhìn nàng với đôi mắt khác xưa. Từ đáy lòng, nàng âm thầm thề.
Hách Khiếu Phong nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia rời đi. Hắn thấy được đáy mắt nàng hiện rõ bị tổn thương nhưng vì muốn tốt cho nàng, hắn tình nguyện để nàng oán hận.
- Ha… Công chúa chính là như vậy, tính tình lúc nào cũng thích đùa giỡn, thay đổi rất nhanh. Không có việc gì đâu, yên tâm đi, đệ hiểu nàng mà.
Hàn Nhạc vỗ vỗ bờ vai Hách Khiếu Phong, làm ra vẻ như định liệu được trước tình cảnh này. Phát hiện có đôi mắt đang trừng trừng nhìn mình, Hàn Nhạc nghi hoặc hỏi:
- Ách… làm gì mà huynh nhìn ta như vậy?
- … - Hách Khiếu Phong trầm mặc không nói.
Lạ thật, hắn làm gì mà nhìn Hàn Nhạc chứ? Nhưng bản thân hắn cũng không hiểu được, nhớ lại lúc nãy công chúa đỏ mặt e lệ nói chuyện với Hàn Nhạc, lần đầu tiên hắn nếm phải cái vị ghen ghét dữ dội như thế này. Nàng… thích Hàn Nhạc sao?
- Hách đại ca? – Hàn Nhạc bị nhìn tới lạnh cả người, không nghĩ ra mình đắc tội gì với đại ca. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của đại ca.
- Đi!
- Đi đâu? – Hàn Nhạc không hiểu.
- Chúng ta tới đường đua.
- A… a?
- Người thua sẽ bị người thắng đánh ba chưởng.
- Cái gì? Đại… đại ca?
- Không cho phép cự tuyệt.
Hàn Nhạc mồm chữ A, mắt chữ O, một chữ cũng không phun ra được, đợi cho tới khi hoàn hồn thì thứ âm thanh duy nhất mà hắn phát ra được chính là… khóc thét lên.
***
Đại Đường hưng thịnh, uy danh lan xa.
Nhân dân cơm no áo ấm, bốn bề thuần phục. Mỗi khi tiết trời vào xuân, các nước chư hầu lũ lượt phái sứ giả tiến cống lễ vật. Hoàng đế đại Đường mở tiệc chiêu đãi các sứ giả, ban cho khắp cung đình náo nhiệt ca múa. Tại điện Kim Loan, trên thì có hoàng đế cùng tần phi, dưới thì có các quan đại thần. Thảm đỏ được phủ khắp, từng nhóm ca múa biểu diễn không dứt.
Trên vũ đài trước đại điện ở trong hoàng cung một cảnh ca múa mừng cảnh thái bình. Các sứ giả của các nước chư hầu ngồi trên ghế đệm vây quanh các bàn tiệc, ở giữa là nhóm múa ca hát, tỳ nữ không ngừng rót đầy rượu ngon vào chén của khách quý. Các vị khách phương xa tận tình hưởng thụ, không nói ra cũng biết đươc rằng Đại Đường thực giàu có thái thịnh.
Tam cung lục viện thi nhau từng nhóm trang điểm phấn son, thường ngày ở trong thâm cung nhàn nhã, chỉ có những dịp yến tiệc thế này mới có thể được hầu hạ. Ngày thường, các nàng trừ bỏ được hoàng đế triệu kiến sủng hạnh thì cũng chỉ có thể nhân cơ hội này trang hoàng cho thật đẹp bằng những trang sức, y phục bắt mắt... tận dụng mọi biện pháp để hoàng thượng để mắt đến.
Nhóm phi tần từ bốn phía bắn ra diễm quang, hơn nữa mỹ nữ được tiến cống từ các nước chư hầu không ít, khách nhân không rảnh mà quan sát từng người… Mỹ nữ cứ như mây... đùn đùn kéo tới.
- Công chúa đâu? - hoàng đế hỏi Giang công công đứng một bên, lúc này y phát hiện công chúa không có mặt ở đây.
- Khởi bẩm thánh thượng, vừa rồi Tiểu Xuân tử ở cung Văn Nhạc tới bẩm báo, một lát nữa công chúa sẽ tới.
Hai hàng lông mày của hoàng đế nhíu chặt lại, vẻ mặt lo lắng:
- Công chúa sẽ không bày ra trò quỷ gì chứ? - y biết rõ hoàng muội trời sinh tính hiếu động, muốn nàng ngồi yên một chỗ thật không có khả năng. Hoàn toàn khác với những thiên kim hoàng tộc hay tiểu thư khuê các bình thường ngồi một chỗ thì hoàng muội của y lại giống như một nam nhân, thích khám phá và những nơi nguy hiểm.
- Hoàng thượng, công chúa bướng bỉnh thì mọi người đều biết. Cho dù có nghĩ ra trò quỷ gì thì cũng không có gì làm lạ. Người đã quên chuyện lễ đi săn năm trước rồi sao? - Trương Thục phi hầu hạ ở một bên, đôi mắt mị hoặc như cười, giọng nói thì mềm yếu tận xương, trong lời nói ẩn hàm e sợ... Nàng và Văn Nhạc công chúa như nước với lửa, bất dung. Chỉ cần có cơ hội thì trước mặt hoàng thượng, nàng sẽ “nhắc nhở” những gì “không hay” về cô công chúa này.
Nhớ tới lễ mừng mùa đông năm trước, trong lòng hoàng đế vẫn còn sợ hoảng. Vì muốn nêu cao tinh thần nhà võ, hàng năm hoàng cung đều cử hành cuộc thi săn bắn. Trong cuộc thi năm trước, y chiêu cáo quần thần, mục tiêu là săn được một đôi lợn rừng, người thắng cuộc ngoài phần thưởng là vàng bạc châu báu còn được ban thêm quan lộc mỹ nữ. Mục đích cuộc thi chính là cổ vũ tinh thần luyện võ, tìm ra người tài về cưỡi ngựa và bắn cung. Ai ngờ, người săn được lợn núi lại là nữ nhân giả nam trang - Văn Nhạc công chúa. Nàng một thân nam trang xuất hiện khiến cho hoàng đế há hốc mồm.
- Giờ đang có mặt các sứ giả ngồi đây, trẫm hy vọng nàng đừng có làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa nữa, tránh để cho người ta nhạo báng làm mất mặt trẫm - mày mặt hoàng đế nhăn càng sâu. Dù thân phận đứng đầu một cường quốc, giải quyết vô số chuyện lớn nhỏ nhưng đối với tiểu hoàng muội tinh quái này thì... y cảm thấy thực đau đầu và bất lực.
- Thần thiếp nghĩ, tính tình hoang dã của công chúa rất khó sửa đổi. Bọn nô tài không người nào không khiếp sợ sự xảo quyệt và tùy hứng của công chúa. Thần thiếp nghe nói công chúa còn tìm tới bọn lính yêu cầu họ so kiếm với nàng. Thân phận nàng là công chúa, ai dám đánh thật sự, chỉ sợ không cẩn thận làm nàng bị thương, dù chỉ là một cọng tóc thì cũng bị chém đầu rồi. Binh lính trong cung sợ tới mức mỗi khi gặp nàng còn chạy không có kịp.
- Có chuyện này sao? - hoàng thượng nhíu mày.
- Chuyện này trong cung ai cũng biết... có phải không Hách đại nhân? - đôi mắt Trương Thục phi đầy dụ dỗ, nháy chớp hướng tới chỗ Hách Khiếu Phong ngồi, liếc ngọt một cái.
Chấp chưởng ngự lâm quân quyền to, phụ trách an nguy hoàng thành và bảo vệ hoàng thượng - thống lĩnh đại nhân Hách Khiếu Phong. Người rất ít khi lộ diện trước mặt mọi người, thật may mắn là hôm nay hắn nhận lời ngồi ở nơi đó. Tướng mạo tuấn tú uy vũ sớm làm cho không biết bao nhiêu nữ nhân động xuân tâm.
Nam nhân anh tuấn khiến cho nữ nhân nào cũng phải liếc nhìn một cái, Trương Thục phi cũng không ngoại lệ. May mắn được nhìn thấy vị Hách thống lĩnh “thần long kiến thủ bất kiến vĩ” này, Trương Thục phi cũng tranh thủ cùng hắn bắt chuyện vài câu, ra sức khoe khoang kiều tư sắc đẹp của mình. Vả lại, vị Hách thống lĩnh này chính là tâm phúc được hoàng thượng coi trọng và tín nhiệm nhất!
Trên mặt Hách Khiếu Phong nhất nhất biểu tình lạnh lùng, ngạo nghễ, uy nghiêm nhìn không ra được chút cảm xúc nào. Đương nhiên cũng không có ngoại lệ cho Trương Thục phi đang cố ý vô tình phiêu mắt mị nhãn về phía hắn. Ánh mắt hắn vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước, thản nhiên trả lời:
- Ty chức luôn bận bịu về việc… quân vụ, đối với những lời đồn này không quan tâm lắm.
- Nói cũng đúng, Hách đại nhân là người của đại sự, đương nhiên sẽ không đi quản mấy cái chuyện nhỏ nhặt này làm chi - Trương Thục phi che miệng cười kiểu.
Lúc này thái giám báo lại:
- Bẩm hoàng thượng, công chúa đã đến.
Hoàng thượng nghe xong mặt rồng giãn ra. Công chúa tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời chứ không ương bướng như mấy lần trước nên cũng có điểm yên tâm. Trương Thục phi âm thầm hừ lạnh một tiếng mà ánh mắt Hách Khiếu Phong vẫn thủy chung hướng về phía trước tuyệt không di chuyển tầm mắt. Không biết vì sao phía các đại thần lại xôn xao … làm cho hắn chú ý...
Đám người dần dần tránh sang hai bên để lộ ra lối vào nhỏ, một bóng dáng thướt tha xinh đẹp khoan thai bước vào. Ánh mắt Hách Khiếu Phong vốn thản nhiên không quan tâm gì nhưng đột nhiên nhìn thấy giai nhân kia... trang điểm... kiều diễm... đáy lòng rung động một phen.
Thì ra, đây mới chính là nàng…
Văn Nhạc công chúa vừa xuất hiện, xinh đẹp mê hồn, nháy mắt hấp dẫn tầm mắt của những người có mặt. Mọi người trong cung nhìn không chớp mắt, Lý Vân Dung chầm chậm tiến tới, không ai ngờ được nàng lại ăn mặc thế này...
Nàng cài một chiếc trâm trên búi tóc gọn gàng, hàng lông mi được tô điểm cong vút, giữa trán điểm một hình hoa mai, cánh môi nổi bật với màu đỏ bóng mềm mại, khiến cho mỹ mạo của nàng vốn khuynh quốc khuynh thành lại càng thêm rực rỡ, càng thêm xinh đẹp quyến rũ. Tay nàng cầm một chiếc quạt làm từ vải lụa, lớp áo trong bằng lụa được thêu hoa tinh xảo, bên ngoài là lớp áo khoác bằng gấm thượng hạng màu tím, dây thắt lưng cùng tay áo dài nhẹ nhàng bay bổng. Vật liệu được sử dụng để làm chiếc áo này được lựa chọn rất tỉ mỉ. Thân dưới, nàng mặc một chiếc váy dài thướt tha, từng lớp từng lớp vải mỏng trùm lên nhau thành tầng. Chiếc cổ áo hình bông hoa hơi hơi thụng ra làm cho người ta có thể nhìn thấy chiếc cổ thon nhỏ trắng ngần cùng nửa khuôn ngực ngọc nộn.
Đúng là một tiểu mỹ nhân thiên tiên tuyệt sắc, ngồi cũng đẹp, đi cũng đẹp... tựa hồ muốn đánh cắp hết hồn phách của những người trót dại nhìn thấy nàng, nhất thời đem những nữ nhân trong lòng mình hạ xuống một bậc so với nàng.
Hách Khiếu Phong nhìn nàng, mâu quang thâm thúy, không ai phát hiện ra trong đôi mắt thản nhiên này vừa nhấc lên một gợn sóng cảm xúc. Liếc mắt nhìn qua thấy nàng lộ nửa ngực tuyết, dấu ấn hắn từng chưởng in lên hẳn đã biến mất. Nhìn nàng lúc này có lẽ thương thế đã phục hồi được 8, 9 phần.
- Thần muội tới chậm, xin hoàng huynh thứ tội - Lý Vân Dung hơi hơi cúi người, một câu nói ra đầy khí chất tôn quý tao nhã, không hề vung tay vung chân nữa.
- Hoàng muội tới vừa lúc, ban thưởng ghế ngồi - hoàng đế vui vẻ nói.
- Tạ ơn hoàng huynh! - nàng để cho cung nữ dìu tới ngồi trên ghế, lúc ngẩng đầu lên vô tình cùng Hách Khiếu Phong bốn mắt giao nhau.
Nàng trấn định tinh thần dời tầm mắt, biểu hiện thái độ không để hắn vào mắt, kỳ thật là tâm đã run run rung động. Nàng từng nghĩ rằng, lần tới gặp lại hắn nhất định nàng sẽ làm bộ mặt không hòa nhã nhưng thấy hắn một thân áo giáp thống lĩnh ngự lâm quân, uy vũ bất phàm giống như là thiên thần giáng trần vậy. Sự tuấn lãng xuất sắc như muốn thu phục lòng người kia làm cho khuôn mặt nàng hơi hơi nóng lên.
Không được có loại phản ứng này! Trong lòng, nàng thầm mắng chính mình thiếu kiên quyết và nhẫn nại.
- Nếu công chúa lúc nào cũng như thế này, không làm những chuyện kinh thiên động địa thì trẫm cảm thấy mỹ mãn lắm rồi!
- Hoàng huynh cứ thích giễu cợt người ta. Thần muội nếu không được phấn son trang điểm thì cũng… - nàng giả trang bộ dáng ngượng ngùng làm cho hoàng thượng bật cười to.
- Được được được... trẫm nói sai. Hoàng muội hôm nay thật kinh diễm, nếu so với tiên nữ trên trời hạ phàm thì cũng không có thua kém gì đâu.
- Tạ ơn hoàng huynh khen ngợi - nàng cười nhẹ, khóe môi khẽ cong lên liền làm lòng người nao nao, ngũ quan thật thanh thoát.
Sự thật chứng minh, nàng cũng không phải là một công chúa hoang dã chỉ biết tới những bộ y phục nam nhân thô kệch, nếu được chăm chút tỉ mỉ một chút thì nàng cũng rất ra dáng khuê tú, nhu mì kiều diễm vạn phần. Hoàng thượng khen không dứt lời, các vương công đại thần cũng buông lời phụ họa. Hết thảy ánh mắt đều không để ý tới những màn nhảy múa hát ca tuyệt vời trước mặt, cũng không để ý tới tần phi bên cạnh mà hoàn toàn tập trung tới Văn Nhạc công chúa.
Trương Thục phi ngồi một bên đố kỵ, không cam lòng khi sự nổi bật của mình bị cướp đi. Nàng là đệ nhất mỹ nữ nơi hậu cung, có thể nào bị hạ thấp xuống, vì thế nàng cố ý nói tiếp lời:
- Nếu công chúa có thể không làm ra những chuyện kinh thiên động địa thì thật quá tốt rồi, tránh để người ta phát hiện... ai nha ...
- Phát hiện cái gì? - hoàng đế giật mình.
Trong đôi mắt phượng của Trương Thục phi hiện lên một chút xảo quyệt, sau đó làm một bộ thần sắc hoảng sợ khi lỡ miệng nói ra chuyện không nên nói.
- Không có gì, chỉ là lời đồn trong cung thôi mà.
Trong lòng Lý Vân Dung hiện lên dự cảm không lành, mụ Trương Thục phi đáng ghét này định nói cái gì chứ?
- Đồn đại cái gì? - hoàng thượng hỏi.
- Thần thiếp không dám nói.
- Trẫm lệnh cho ngươi nói - hoàng thượng giận tái mặt.
Trương Thục phi làm như mình bị ủy khuất, nói:
- Thần thiếp chỉ là nghe nói… công chúa thường nửa đêm không ngủ được lại vụng trộm chuồn ra khỏi cung để…
Mụ hồ ly tinh này đáng giết bằng ngàn đao mà! Lý Vân Dung lạnh mặt trừng nhìn Trương Thục phi đang làm bộ dáng kệch cỡm vô dùng, nàng hận không thể bóp chết nữ nhân này.
- Thật sự có chuyện này? - hoàng đế nghiêm mặt nhìn Lý Vân Dung.
- Nàng ta nói hươu nói vượn - nàng dĩ nhiên là không ngừng phản bác lại.
Bộ mặt Trương Thục phi vẫn nhất nhất không đổi, ngược lại còn giả vờ đáng thương vô tội:
- Thần thiếp không có nói hưu nói vượn, việc này lưu truyền trong cung đã lâu. Nếu người không tin thì có thể hỏi thống lĩnh đại nhân, hoàng cung đều có thủ vệ của ngài ấy đứng quản. Nhất định là Hách đại nhân có nghe qua - vì vậy, ánh mắt mọi người lại tập trung vào chỗ Hách thống lĩnh.
- Hách thống lĩnh, có chuyện này hay không? - hoàng thượng trầm giọng hỏi. Nếu là sự thật, đường đường là công chúa của một nước mà lại trốn ra khỏi cung vào giờ giới nghiêm… y không thể không truy cứu chuyện này.
Trong lòng Lý Vân Dung như có thuốc nổ, mắt đẹp chuyển tới nhìn Hách Khiếu Phong. Giờ này khắc này, tình cảnh của nàng hoàn toàn lệ thuộc vào một câu nói của hắn.
Mà hắn… sẽ trả lời như thế nào đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...