Công Chúa Thành Vương Phi

Bên chỗ nam tử, Thái tử Lý Long Hựu phụng bồi Thuận Khải Đế dạo chơi hoa viên, Lý Long Tá lại được rảnh rỗi, lôi kéo huynh đệ Minh gia cũng Bùi Nguyên Tu ngồi trên đình giữa hồ ngắm trăng nói chuyện phiếm.

Bỗng nhiên chợt nhớ ra cái gì đó, vẫy tay phân phó bên tại Thái giám Tiểu phúc tử. Không đến một lát sau, liền có cung nhân bưng hai đĩa điểm tâm đi lên.

Lý Long Tá cười nói: "Các ngươi cần phải nếm thử hoa quế nấu với gạo nếp này một chút!"

Minh Thức cười hỏi: "Món này có gì đáng nói?"

"Món này là do tiểu nha đầu Cửu Nhi kia tự tay làm, không qua tay người khác một chút nào." Dứt lời, giống như nhớ tới chuyện gì vô cùng thú vị, chợt cười to không ngừng.

Hành động đó của hắn khiến mấy người đang ngồi ở đấy không hiểu có chuyện gì.

Lý Long Tá cười giải thích: "Mọi người không biết, tiểu nha đầu Cửu Nhi kia vì món ăn này mà gõ cây đan quế trước hành lang Hận Thiếu trai của nàng thành thằng ngốc."

Mấy người nghe vậy cười rộ lên, Minh Hiên cầm đũa ăn một miếng nói: "Nàng ấy thật sự có thể làm chuyện đó."

Bùi Nguyên Tu lại không nói được lời nào, chỉ thưởng thức mùi vị quen thuộc này từng miếng từng miếng một, kiếp trước mỗi lần vào thu, Cửu Nhi cũng sẽ làm một chút, rồi nói: "Trời thu khí hanh, ăn chút ngó sen thanh lọc khí nóng."

Trong lòng thật không muốn rời xa, liền không nhịn được ăn nhiều thêm vài miếng.

Mấy người đang trò chuyện, bỗng thấy Tống Minh Sinh cùng hai vị công tử thế gia bước về phía này.

Gặp mặt tất nhiên phải hàn huyên mấy câu.


Sau đó, Tống Minh Sinh và mấy vị đồng học ước hẹn dạo rừng phong ngắm trăng đối thơ, muốn mời Minh Triệt đi cùng. Là đồng học, Minh Triệt cũng không tiện từ chối, liền đi cùng với Tống Minh Sinh.

Lúc này, nhóm người Lung Nguyệt ở bên kia lại gặp Đại công chúa Ninh Bình và mấy vị nàn dâu trẻ tuổi của gia đình huân quý.

Hôm nay, Đại công chúa Ninh Bình mang theo tức giận, lúc nói chuyện luôn muốn tìm cách bắt lỗi Lung Nguyệt, để nàng chết không thoải mái, tiếc rằng Lung Nguyệt nói chuyện giọt nước cũng không lọt. Dù có lỗi cũng được hai vị cô nương Minh gia chu toàn trở lại.

Thật khiến lửa nóng trong lòng nàng ta bùng cháy.

Nhìn Lung Nguyệt lôi kéo tay Trang Nhã Như, vừa nói vừa cười, vô cùng săn sóc lại khiến nàng ta nhớ tới nữ nhi của mình. Đáng ra hôm nay nữ nhi của mình cũng sẽ giống như Trang Nhã Như, xinh đẹp tỏa sáng, cùng dạo chơi với nhóm quý nữ, tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của các nàng, nhưng...

Tất cả đều là do xú nha đầu Lung Nguyệt này ban tặng.

Đại công chúa Ninh Bình thầm nắm chặt tay, móng tay mượt mà xinh đẹp hung hăng đâm vào thịt. Gây hấn không có kết quả, không muốn tiếp tục ở nơi này chuốc thêm bực dọc nữa, đang định rời đi với mấy người kia thì lại thấy Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu được chúng huân quý vòng quanh, chậm rãi tiến về phía này.

Mọi người tiến lên phúc thân hành lễ.

Thuận Khải Đế cười vẫy tay, để Lung Nguyệt đến gần.

Cẩn thận hỏi, nàng làm những việc gì, nói chuyện với nhóm quý nữ như thế nào.

Lung Nguyệt cười híp híp mắt đáp từng câu một.


Khiến cuối cùng Đại công chúa Ninh Bình cũng chộp được sai lầm.

Lời nói ra mang ý dạy dỗ: "Hôm nay Cửu muội muội đã là đại cô nương, không nên như lúc còn bé, luôn miệng gọi "Phụ thân, mẫu thân" được, như vậy không hợp với quy củ của hoàng gia, vẫn nên đổi cách xưng hô đi!"

Ý ở ngoài lời là trách cứ Lung Nguyệt mặc dù đã lớn nhưng vẫn muốn như lúc còn nhỏ, gọi [phụ thân, mẫu thân], rõ ràng là không chú ý tuổi tác, cố ý khoe mẽ rằng mình được nuông chiều.

Lung Nguyệt im lặng không nói, chỉ nhìn đại tỷ tỷ của mình cười khẽ. Từ năm nữ nhi của đại tỷ tỷ là Trương Ngọc nhu đẩy mình xuống nước, bị biếm làm thứ dân, đại tỷ tỷ liền không ngừng gây sự với mình, hôm nay thật sự là quá mức rồi. Vốn đã chọc khiến lòng mình không vui, mấy lần phải nhẫn nhịn vì hôm nay là Trọng thu, còn là sinh thần của mẫu thân, không muốn sinh sự khiến mọi người đều không vui. Nhưng không ngờ vị đại tỷ tỷ này cắn chặt không buông, còn mốn gây ra chút chuyện, lần này lại còn rầy rà trước mặt phụ thân.

Nếu phụ thân cảm thấy mình gọi thế không ổn thì trước đó đã dặn mình đổi cách xưng hô. Không biết trong đầu đại tỷ tỷ này nhét cái gì mà có thể dại dột như thế. Chẳng lẽ là do câu: [Tâm loạn sinh ngu]?

Lung Nguyệt không nói, nhóm huân quý cũng không dám nói, đợi xem Thuận Khải Đế giải quyết chuyện này như thế nào. Dù vậy, trong lòng cũng cảm thấy Cửu công chúa gọi như vậy có chút không hợp với quy củ.

Chỉ cần là nữ nhi của gia đình huân quý, sau năm năm tuổi liền đổi từ "Cha nương" thành "Phụ mẫu", chỉ có nữ nhi được sủng ái nhất thỉnh thoảng làm nũng mới có thể gọi một tiếng: "Cha, nương"

Còn nữ nhi thứ xuất ngay từ khi biết nói cũng chỉ có thể gọi là: "Phụ thân, mẫu thân."

Lúc mọi người đang chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe âm thanh trầm thấp của Thuận Khải Đế: "Trẫm chính là quy củ, xưng hô này của Cửu Nhi trẫm và Hoàng hậu nghe đã quen, đột nhiên thay đổi sẽ cảm thấy khó chịu, để như vậy cũng được!"

Lời vừa dứt, trong lòng mọi người thầm vang lên: Hoàng thượng cưng chiều Cửu công chúa thật sự là không có giới hạn.


Lung Nguyệt khẽ nheo mắt phượng lại, nhìn thẳng về phía Đại công chúa Ninh Bình. Khóe môi khẽ cong lên, nụ cười càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như đóa hoa mùa xuân rực rỡ xinh đẹp nở rộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Như thế nào gọi là mượn đao giết người? Cái gì gọi là không chiến mà khiến người ta bại?

Lung Nguyệt tự lấy phụ thân nhà nàng làm vũ khí của bản thân, nàng đã dày công tôi luyện, không người nào có thể so được với nàng nữa rồi.

Nếu Thuận Khải Đế biết được suy nghĩ của khuê nữ bảo bối, không biết có đánh cái mông nhỏ của nàng hay không.

Nụ cười của Lung Nguyệt dành có Đại công chúa Ninh Bình có thể nói là đủ mười phần khiêu khích, mãi cho đến khi nàng ta giận đến suýt không nhịn được nữa, mắt đẹp hận không phun ra được lửa, đốt Lung Nguyệt cháy đen mới thôi.

Nụ cười thắng lợi của Lung Nguyệt giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chói lọi trong mắt mọi người. Vào mắt nhóm huân quý lại có chút ỷ sủng sinh kiêu, không để ý đến tình cảm tỷ muội.

Dù là vậy cũng chỉ nhận được một câu của Thuận Khải Đế: "Chơi đùa một chút thôi, đừng bướng bỉnh!"

Lung Nguyệt đáp một tiếng phúc thân, cùng mấy vị quý nữ xưa nay có tình cảm tốt tìm chuyện vui đùa.

Ngày hội Trọng thu phải có đèn lồng, phủ nội vụ cũng treo trong Lục Thu viên một chút đèn hoa đăng, cái nào cũng vô cùng tinh xảo, dưới mỗi đèn đều có một câu đố, người nào đoán trúng thì có quyền được mang đèn đi.

Mỗi người Lung Nguyệt đoán trúng một câu đố, trong tay ai cũng có một chiếc đèn lồng. Cảm thấy hơi chán liền muốn tìm cái khác chơi. Lại nghe cung nữ cầm đèn bên cạnh nói, trong rừng phong có trò ném thẻ vào bình rượu.

Mấy người hào hứng, cùng đi về hướng đó.

Vậy mà đến đến gần rừng phong, lại phát hiện nơi này vô cùng yên tĩnh, bãi bình rượu cách đó không xa không có người nào ném thẻ, thầm nghĩ: Đúng lúc yên tĩnh.

Chỉ là lại phát hiện trong rừng có bóng người, một nam một nữ, hai người đó như đang nói chuyện gì, còn lôi lôi kéo kéo.


Trong cung yến, kiêng kị nhất chính là chuyện nam nữ tư tình. Anh Lạc cô cô đi theo Cẩn Hoàng hậu lâu ngày, gặp chuyện này tất nhiên không thể bỏ qua, lập tức hét lớn một tiếng: "Người nào?"

Hai người trong rừng phong nhất thời kinh sợ, vội vàng muốn tìm đường bỏ chạy.

Nhưng mà Anh Lạc cô cô vừa quát một tiếng, đã gọi Kim Ngô Vệ đi theo Lung Nguyệt không xa tới đây. Vừa vặn chặn hai người kia lại!

Nhóm gia quyến gia đình huân quý ở gần nghe tiếng cũng đến đây. Thấy Kim Ngô Vệ khom người chắp tay với nữ tử trong rừng thì mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Đợi đến lúc hai người đến gần, mọi người ở đây đều bừng tỉnh đại ngộ.

Người này...hẳn là Thất công chúa Cẩm Loan!

Lung Nguyệt thầm nghĩ trong lòng: Khó trách cả ngày hôm nay Thất tỷ tỷ vô cùng im ắng, không có ở bên cạnh mình đưa mắt dao găm. Thì ra là có đại kế này.

Nhìn lại người phía sau người nàng, Lung Nguyệt nhướn mày, sao lại là hắn?

Thất công chúa ở chỗ này cùng nam tử nói chuyện riêng tư, đây chính là chuyện xấu hoàng gia.

Mà nam tử trẻ tuổi này, mọi người chỉ cảm thấy quen mắt, nhất thời lại không nhớ nổi người nào.

Chuyện này tất nhiên sẽ kinh động đến hai người Đế hậu.

Chuyện xấu Hoàng gia, thấy nhiên sẽ làm Thuận Khải Đế vô cùng tức giận, cũng không còn tâm tình du ngoạn nữa.

Giải tán mọi người, Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng hậu giận dữ trở về hành cung Lục Thu viên, cũng không nghỉ ngơi mà cho người dẫn Thất công chúa vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui