Editor: Búnn.
Bọn họ ở bên ngày chơi vô cùng vui vẻ, cũng không biết Đại công chúa Trữ Bình vì chuyện của Trương Tiểu Hầu gia mà bị Thuận Khải Đế khiển trách.
Hôm đó Đại Công chúa Trữ Bình kích động, dẫn đám người ở Mực bảo trai vào cung cầu kiến Thuận Khải Đế.
Giận dữ, há miệng kể lại: "Minh gia ỷ thế hiếp người, không một lời liền cho người áp giải người khác, hôm nay sống không thấy người, chết không thấy xác. Rõ ràng là muốn tự lập công đường, coi mạng người như cỏ rác!"
Thuận Khải Đế nghe xong, mày cau chặt, trầm giọng hỏi: "Thế nào là ỷ thế hiếp người, tự lập công đường, coi mạng người như cỏ rác? Ngươi có biết vì sao lại có chuyện này không?"
"Nhi thần có nhân chứng ở đây!" Đại công chúa Trữ Bình đắc chí nói.
"Không được truyền tự đưa người từ bên ngoài vào cung? Những quy củ từ nhỏ ngươi học đi nơi nào rồi?" Rồi sau đó tức giận nói với Cát An: "Đánh những người kia mỗi người năm đại bản rồi cho ra khỏi cung đi!"
"Tuân chỉ!" Cát An nhận lệnh đi xuống, thầm nghĩ trong lòng: Đây cũng là Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, đáng thương có mấy người ở Mực bảo trai, thật đúng là tai bay vạ gió.
Nhắc tới Cát An, hắn cũng là người có suy nghĩ lương thiện, trong lòng cũng hiểu Hoàng thượng đánh đại bản mấy người này là để cho Đại công chúa nhìn, nên cũng lệnh cho Thái giám cầm gậy, nâng cao đại bản, hạ xuống nhẹ, chớ nặng tay. Rồi sau đó lại cho mấy người họ hai hộp Kim sang dược thượng hạng mới đưa bọn họ ra khỏi cung.
Không nói đến Cát An ở nơi này làm việc tỉ mỉ như thế nào nữa, lại nói đến phụ tử hai người trong Cần Chính điện.
Thuận Khải Đế giận dữ mắng mỏ Trữ Bình: "Ngươi không rõ nguyên do đã tới trước điện gây chuyện, tại sao làm việc càng ngày càng không giống ai thế! Ngươi đã rõ nguyên nhân xảy ra chuyện này chưa? Đã hỏi xem cháu của ngươi nói năng lỗ mãng với người nào chưa? Lại hỏi xem là người ở đâu ra tay xử trí chưa?"
"Chuyện này..." Đại công chúa Trữ Bình bị Phụ Hoàng hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Thuận Khải Đế cũng không cho nàng ta cơ hội nhiều lời, phất tay áo nói: "Trong đầu ngươi còn có một mớ hỗn loạn liền tới trước điện của ta, đây là đạo lý gì? Còn không mau lui xuống, tra được rõ ràng thì lại nói tiếp!"
"Phụ hoàng..."
"Còn không lui xuống!" Thuận Khải Đế cúi đầu nhìn tấu chương, không muốn nói nữa.
Mà Đại công chúa sau khi bị dạy dỗ thì mặt xám mày tro rời cung, quay về nhà. Sau khi tra lại một lần nữa mới hiểu được vừa rồi mình nhất thời xúc động, lỗ mãng. Nhưng cuối cùng lại hận Lung Nguyệt thêm vài phần. Nếu không phải vì vị được gọi là muội muội kia ngàn sủng tập trung tại một thân thì nàng ta cũng không đến mức này.
Đến lúc mấy huynh muội Lung Nguyệt chơi thoải thích, quay về cung thì Anh Vương Lý Long Tá liền bị Thuận Khải Đế triệu vào Ngự thư phòng.
"Con út của Phủ trữ hầu Trương gia, con xử trí như thế nào rồi?"
Phủ Trữ hầu Trương gia? Lý Long Tá suy nghĩ một lát mới nhớ ra, là tên hoàn khố không biết trời cao đất động, nói năng bôi nhọ muội muội bảo bối nhà mình.
"Nhi thần sai người ném hắn tới Nam Sơn rồi." Lý Long Tá cung kính hồi bẩm.
"Nam Sơn?" Thuận Khải Đế nghe vậy lập tức cười lớn lên.
Nam Sơn này chính là nơi chuyên than củi đốt cho Hoàng gia. Thuận Khải Đế vốn nghĩ theo tính tình của Ngũ nhi tử, ít nhất là đánh 50 đại bản, sau đó vứt vào trong đại lao đếm chuột. Ai ngờ....
Thuận Khải Đế cười cười: "Sao tiểu tử nhà con lại thay đổi tính tình rồi?" Có điều, cái này xử lý rất tốt, mặc dù phủ Trữ hầu Trương gia đã suy tàn, nhưng cũng rất an phận. Tiểu nhi tử nhà hắn thật sự là tên hoàn khố, cũng từng ra ngoài tranh nam giành nữ, nhưng Trương lão hầu gia cũng tốt, mỗi lần có người xông tới hầu phủ đều chiêu đãi ăn uống tử tế, cho thêm chút bạc liền cho về. Cũng không để tên Hoàn khố kia gây ra mạng người. Trên phố từng có chuyện cười, nếu nhà ai đói mà có nữ nhi xinh đẹp, đến trước mặt Trương tiểu hầu gia lắc một cái, sau đó vào hầu phủ lượn một vòng thì cả gia đình năm miệng ăn liền không cần phải lo nữa rồi.
Nhưng dù sao Trương gia cũng được coi là nhà trai của nữ nhi, nếu nhi tử thật sự đánh xuống 50 đại bản, sau đó chẳng may tên hoàn khố đi đời nhà ma thì lại không ổn.
Hôm nay đưa tới chỗ đó cũng là rất ổn.
Sau đó lại nghe Lý Long Tá nói: "Đây là chủ ý của Cửu Nhi, nàng nói với tên hoàn khố như thế này, thay vì đánh chửi, chẳng bằng vứt hắn đến nơi đất nghèo khó, cho hắn nếm trải chút đau khổ thực sự, để cho hắn hiểu được tuyết là trắng, than là đen." Dứt lời, cười ngốc một tiếng rồi lại nói: "Vì vậy, nhi thần liền ném hắn tới Nam Sơn đốt than rồi."
Thuận Khải Đế cười mắng: "Đúng là con khỉ! Đã đưa đi rồi thì để cho hắn đợi thêm chút thời gian, để hắn biết cái...Cửu Nhi nói như thế nào nhỉ? Ừ...Tuyết là trắng, than là đen, đúng không nhỉ? Haha..."
"Nhi thần tuân chỉ!"
Cứ như vậy, xem ra kim tôn ngọc quý Tiểu hầu gia liền ở lại núi Nam Sơn, trải qua những này chặt cây đốt than, khổ ải vô biên.
Bùi Nguyên Tu chung sống mấy ngày ở điền trang với Lung Nguyệt, tâm trạng vô cùng tốt. Lúc trở về tiểu viện ở phố Biển Đam Tà, vạch kế hoạch cho tương lai cũng trở nên vô cùng thoải mái.
Từ trong cung truyền ra tin tức về Bắc Cương, mấy tháng trước Hoàng thượng phái Đại tướng biên cương đi tiếp quản Bắc Cương, hôm nay vẫn chưa làm xong việc lớn, bị dư nghiệt phản quân cùng bọn cường hào ác bá ép tới sứt đầu mẻ trán, khó có thể nghỉ xả hơi. Bùi Nguyên Tu cân nhắc có nên để Ba Sơn cùng Đức Lãng khẽ động một chút, thêm chút củi vào hay không?
Sau đó có tiểu thái giám tới truyền chỉ, tuyên hắn ngày mai vào cung.
Hết chương 85.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...