Thấy tiếng cười đã đi xa, Minh Thức nói nhỏ: "Là Cửu công chúa và Minh Hiên sao?"
Thái tử Lý Long Hựu gật đầu: "Không phải thì còn ai nữa!"
"Tưởng tiểu tử Minh Hiên lông dài còn hơn lông con khỉ kia, vậy mà cũng có lúc bị chịu thiệt, haha, thật hiếm thấy! Hiếm thấy! Đợi lát nữa nhất định phải giễu cợt đệ ấy một lần!" Minh Thức cười nói.
"Sợ là đệ ấy sẽ bị huynh giễu cợt cả đời rồi!" Lý Long Hựu nhớ đến dáng vẻ cam chịu mỗi lần ở trước mặt muội muội nhà mình của biểu đệ thì ngay lập tức nở nụ cười.
"Cả đời?" Minh Thức nghi ngờ, sau khi nghĩ lại một chút thì còn không phải là cả đời sao.
Dù chưa đến lúc đưa ra ánh sáng, nhưng trong lòng mọi người cũng hiểu rõ một hai, tiểu tử Minh Hiên này là phò mã lý tưởng mà Hoàng thượng đang nhắm cho Lung Nguyệt rồi.
Cả đời....
Trái tim Bùi Nguyên Tu đang theo Lung Nguyệt đi xa nhất thời bị hai chữ kia hung hăng đánh một đòn cảnh cáo.
Vừa rồi còn nghĩ không biết tiểu nha đầu lanh lợi có ngũ quan tinh xảo năm đó bây giờ như thế nào rồi. Hắn nhớ được dáng vẻ lanh lợi lúc Lung Nguyệt năm tuổi, cũng biết năm năm sau nàng sẽ khuynh quốc khuynh thành như thế nào, nhưng lại không biết lúc này Lung Nguyệt xinh đẹp kiều diễm đến nhường nào. Đúng lúc hắn đang tỉ mỉ phác thảo trong lòng thì hai chữ 'cả đời' kia như chậu nước lạnh đổ xuống, làm lòng hắn ngay giữa thời tiết mùa hè dâng lên từng đợt khí lạnh.
Từ lúc trọng sinh tới giờ, vì hối hận nên hắn chỉ nghĩ làm cách nào mới có thể đạt được địa vị cao, đủ để xứng đôi với Cửu Nhi, cũng chỉ thầm suy nghĩ phải làm như thế nào để bù lại những thiệt thòi kiếp trước cho Cửu Nhi, càng nghĩ đời này nhất định phải dùng hết khả năng cho nàng một đời sủng ái. Nhưng hắn lại quên, trong kiếp trước, Minh Hiên là phò mã Thuận Khải Đế lựa chọn cho Cửu Nhi. Tuổi tác hai người tương đương, còn là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, lại vô cùng hợp nhau.
Nếu không phải ảnh hưởng của thời thế năm ấy thì dù thế nào Cửu Nhi cũng không thể gả cho hắn. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ tình cảnh Cửu Nhi gả cho hắn lúc ấy cũng không kém hòa thân là bao nhiêu!
Mà lúc đó, dưới tình huống chính thê của hắn qua đời, lại còn có trắc phi, phu nhân, còn có một thứ tử, cũng không dám nghĩ tới có thể cưới được nữ nhi trên đầu quả tim của Hoàng thượng.
Kiếp trước, nếu Cửu Nhi không gả cho hắn thì chắc chắc nàng sẽ là nữ nhân hạnh phúc cả đời. Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, sau khi Cửu Nhi mất đi, trong con mắt đỏ bừng của Minh Hiên còn toát ra sự đau thương từ tâm can. Minh Hiên níu chặt cổ áo hắn, chữ phát ra từ trong kẽ răng, mang ý hận thấu xương. "Đã cưới nàng, vì sao không đối tốt với nàng! Vì sao nha đầu được ta bảo vệ như châu ngọc ở trong lòng ở trong tay ngươi lại rơi vào kết cục thế này! Vì sao người chết không phải là ngươi?"
Đúng vậy! Tại sao người chết không phải là hắn?
Hàng đêm, sau khi Lung Nguyệt mất đi, lúc không còn người khác, hắn cũng tự hỏi mình vô số lần.
Rồi sau đó, hắn thật sự đã chết, chết trên chiến trường, cùng đồng quy vu tận với người giết Cửu Nhi.
Rồi sau đó, hắn lại sống lại, trở về năm mười sáu tuổi.
Hắn vui mừng, trời cao thương xót hắn, cho hắn cơ hội làm lại, cho hắn cơ hội bù đắp lại những tiếc nuối trong lòng.
Nhưng mà bây giờ hắn lại chùn bước rồi.
Lặp lại một đời, hắn không biết bản thân có thể cho nàng hạnh phúc không. So sánh với bản thân thì dường như Minh Hiên mới là phu quân hợp với nàng.
Nhưng hắn lại không cam lòng.
Không cam lòng buông tha cơ duyên trời ban cho này. Không cam lòng nhường Cửu Nhi cho người khác. Cho dù người kia thích hợp với nàng hơn hắn.
Bùi Nguyên Tu không biết bản thân vào ngự thư phòng như thế nào, trả lời Thuận Khải Đế như thế nào, rồi hồi phủ tướng quân như thế nào.
Từ sau khi ra khỏi cung, đã nhiều ngày hắn trải qua trong sự hốt hoảng.
Kiếp này, nếu như thời cuộc không rung chuyển, nếu như không có cơ hội và duyên phận thì Cửu Nhi có khả năng trở thành thê tử của hắn không?
Trong quá khứ đã từng có quãng thời gian tốt đẹp bên cạnh thiên hạ thì làm sao hắn có thể dứt bỏ được đây?
Từ sau khi trọng sinh, hắn vẫn luôn nỗ lực vì có thể có được nàng. Điều này đã trở thành niềm tin trong lòng hắn, nếu bây giờ lại biết những điều hắn tâm tâm niệm niệm có khả năng trở thành xa vời thì bỗng nhiên Bùi Nguyên Tu cảm thấy tim mình bị đào rỗng rồi.
Nhưng sự kiên trì và bền bỉ được tôi luyện trong quân ở hai kiếp nói cho hắn biết: [Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên], mà [Người được định trước là sẽ thắng thiên]!
Mà kiếp này cho dù không có cơ hội và duyên phận hắn cũng muốn tạo ra một cái!
Cho dù không xuất hiện sự xoay chuyển của thời cuộc khiến Cửu Nhi gả cho hắn như kiếp trước thì hắn cũng không muốn buông tay.
Hắn sẽ nâng Cửu Nhi vào lòng bàn tay mình, trở thành phu quân duy nhất trong lòng nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...