Editor: Búnn.
Trở về điện Kinh Chập, trong lòng Lung Nguyệt vẫn còn chút không yên.
Không phải lo lắng phụ thân vì chán ghét mà vứt bỏ mình, nàng quan sát tỉ mỉ, vẫn không tìm ra sự không vui trên mặt phụ thân. Nếu như trên mặt có thể che giấu, nhưng ánh mắt và hơi thở không thể nào giả vờ được.
Từ lúc Lung Nguyệt xuyên đến đây, ông trời còn thêm cho nàng một thứ, chính là giác quan thứ sáu, đây là mở bàn tay vàng cho nàng rồi. Nàng có thể cảm nhận được, yêu thích người ta dành cho mình là xuất phát từ nội tâm hay chỉ là biểu hiện ở bên ngoài thôi.
Lung Nguyệt lo lắng, không biết biểu hiện ở khuê học có vượt qua diễn xuất của đứa trẻ năm tuổi có thể làm được hay không.
Nhưng sau khi cân nhắc thì dường như cũng không quá mức, bản thân sớm thông minh thì cả thiên hạ đều biết. Mà diễn xuất hôm nay cũng vô cùng liều lĩnh, càng về sau lại càng chặn đường quay lại của mình.
Nhưng, cũng may là nhờ có nét bút hỏng này, mới không khiến người ta hoài nghi nội tâm của nàng là do người trưởng thành khác xuyên vào.
Nàng cũng biết nàng phải sửa cái tính lòng dạ ngay thẳng của mình đi. Cổ nhân cong cong quẹo quẹo vô cùng lợi hại, chỉ cần một chút không cẩn thận cũng tự đào mộ cho bản thân rồi.
Cung đấu, trạch đấu gì đó thật sự là môn học lớn.
Có điều nàng cũng có một lão sư vô cùng tốt. Mẫu thân ở trong hoàng cung nhiều năm như vậy, bình an nuôi lớn hai vị ca ca và mình, còn có thể giữ vững sủng ái của phụ thân. Trong hậu cung không có người nào không kiêng nể. Có thể thấy được, bà rất cao tay.
Bản thân không cần học mười phần, chỉ cần ba phần chân truyền, cho dù ngày sau bị gả vào nhà chồng hỗn loạn, cộng thêm thân phận của mình, không để bản thân chịu thiệt là được rồi.
Á...Lúc này mình mới có năm ruồi, hình như nghĩ hơi sớm. Với cả, dựa vào sự sủng ái của phụ thân và mẫu thân, thì nhất định sẽ tìm cho mình một nhà chồng thật bình an thôi.
Nhưng dù sao cũng phải đề phòng vạn nhất.
Lung Nguyệt chìm sâu vào suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi. Ý niệm cuối cùng thoáng qua trong đầu chính là: Có người yêu thương thật sự rất hạnh phúc. Nếu như là mơ thì nàng nguyện ngủ mãi không cần thức dậy.
Bên trong Hoàng cung, Thuận Khải Đế ôm kiều thê, Cẩn Hoàng hậu, thoải mái ngủ. Cửu công chúa, Lung Nguyệt gây phiền toái cũng có phụ thân của mình bao che khuyết điểm, cũng đang ngủ say sưa.
Nhưng ở ngoài Hoàng cung, quan lại thế gia lại không có tâm trạng tốt đẹp như vậy.
Lại nói đến, sau khi Thuận Khải Đế tức giận, ôm Lung Nguyệt đi, sau đó trở về Ngự Thư phòng. Sau đó triệu ba vị Trần, Dương, Tống đại nhân tiến cung. Về phần phát tác như thế nào thì tin tức đó vẫn chưa được truyền ra.
Sau đó, Hoàng hậu nương nương thấy việc dạy dỗ có hại, tức giận ập lên nữ quan ở khuê học, rồi đến nhóm cung nhân hầu hạ. Mấy vị công chúa thay đổi ma ma giáo dưỡng và đại cung nữ.
Nghiên phi lập tức bị Thái hậu triệu đến phật đường, cùng tụng kinh lễ phật, bao giờ thả ra thì chưa biết được.
Chuyện quan trọng như thế, đương nhiên nhóm quý nữ không dám giấu giếm nửa điều, sau khi về nhà lập tức báo lại chi tiết với người đứng đầu gia đình. Cuối cùng đều nhận được hai chữ 'Ngu xuẩn'!
Lúc Cửu Công chúa tức giận, cũng không phải là mình nói ra, tại sao không đứng cùng một bên với Cửu công chúa, chỉ mặt điểm tên?
Cho dù mắc phải tội không ngăn cản được, thì cũng không mắc phải tội bao che!
Bây giờ triều đình vô cùng an ổn, hoàn toàn sẽ không dính dáng đến việc tranh giành đế vị. Tranh chấp, cũng chỉ là võ mồm giữa thế gia thanh lưu và thế gia bảo thủ.
Nhưng càng là việc liên quan đến lạm dụng chức quyền thì Thuận Khải Đế càng phải xử lý thật tốt. Cũng không ảnh hưởng đến con trai nên lúc ra tay cũng không có bao nhiêu cố kỵ.
Chúng triều thần còn dựa vào lúc lửa mạnh của Minh gia tàn đi, có thể ngăn ở phía trước, thu hút ánh mắt của Thuận Khải Đế.
Nhưng Minh gia lại vô cùng giảo hoạt, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, bây giờ vẫn giữ được tín nhiệm của Thuận Khải Đế. Nhưng ngồi lâu đến mức khiến cho đám thế gia, tân quý vô cùng khó khăn.
Bây giờ lại xảy ra chuyện ở khuê học, nhóm gia đình quý nữ không nhịn được nghĩ tới, Cửu công chúa nhận lệnh của Thuận Khải Đế, cố ý gây chuyện, để bắt được cái đuôi của bọn họ.
Ai, không thể không nói, chư vị đại nhân quả thật là 'tâm tiểu nhân' rồi.
Cùng lắm Thuận Khải Đế cũng chỉ chờ bọn họ hở ra một chút chuyện, sau đó mỉa mai một chút.
Mà Lung Nguyệt đúng là chó ngáp phải ruồi. Đúng lúc này, nhóm quý nữ lại khoe đuôi ra cho người ta bắt.
***
Hôm sau, lâm triều.
Chỉ cần là đại thần có nữ nhi liên lụy đến chuyện hôm qua đều dâng tấu chương.
Sau khi thảo luận chính sự xong, hạ triều, Thuận Khải Đế ngồi sau Long án thư, nhìn đống tấu chương này, vô cùng thoải mái.
"Cát An à! Người ta thường nói: Nữ nhi là chiếc áo bông tri kỷ, thật sự không sai một chút nào! Haha! Trẫm đang muốn làm thế nào để có thể mỉa mai chúng thần, thì nha đầu này lập tức tìm được nhược điểm cho trẫm. Cái này gọi là đang buồn ngủ bắt được chiếu manh sao? Haha..."
Thuận Khải Đế vuốt vuốt râu, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
"Hoàng thượng anh minh!"
Cát An lén lút chớp mắt. Thầm nghĩ: Chỉ cần là chuyện liên quan đến Cửu công chúa thì Hoàng thượng người đều cho là tốt. Trong đầu lại nhảy lên hai chữ: Hôn quân!
--- --------
#Búnn: Lần thứ ba nhắc đến hai chữ 'hôn quân' rồi :v tác giả không nhắc đến thì chúng tôi cũng không quên đâu :v
Các bạn có thấy phần xử lý của Thuận Khải Đế, Cẩn Hoàng hậu và Thái hậu đáng yêu không?
Làm đến đoạn đó mình cười không khép được miệng :3 Đáng yêu kinh khủng :3 Không biết đến lúc Nguyên Tu theo đuổi Cửu Nhi sẽ đáng yêu như thế nào :3
Còn lúc Hoàng thượng biết được có người nhăm nhe nữ nhi của mình nữa chứ :)))
á á á á!! Thật là vô cùng phấn khích!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...