Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Vương gia, ngài bình tĩnh, Vương phi không sao đâu, chỉ là mệt mỏi quá nên mới thiếp đi thôi.” Anh Lạc cô cô mặc dù chưa từng sinh nở nhưng Cẩn Hoàng Hậu sinh hai nam một nữ đều do một tay bà cẩn thận phục vụ, tất nhiên bà sẽ hiểu được một chút: “Máu kia là do lúc tróc nhau thai ra nên mới nhìn dọa người như vậy. Nhau thai Vương phi tróc ra rất thuận lợi, không có gì bất lợi xảy ra cả.”
“Vậy thì tốt….Vậy thì tốt….” Bùi Nguyên Tu sau khi nghe Anh Lạc cô cô giải thích liền yên lòng. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường, im lặng nhìn nàng ngủ say, không quan tâm đến thứ gì khác nữa ngoài nàng.
“Vương gia, cái này….” Lưu ma ma nhíu mày định khuyên can, nào có nam nhân nào lại ngồi trong phòng sinh cơ chứ.
Anh Lạc cô cô kéo Lưu ma ma một cái, nhẹ lắc đầu rồi sau đó phân phó đám tiểu nha đầu lau dọn căn phòng sạch sẽ. Còn bà ôm tiểu Vương gia ra khỏi phòng sinh. (MTLTH.dđlqđ)
Hoán Ngọc đã sớm dẫn theo hai bà vú mà Lung Nguyệt đã chọn trước tới.
Lung Nguyệt mới ba tháng đã mời bà vú vào cửa, ngày ngày điều dưỡng thân mình chỉ để đợi tiểu Vương gia ra đời.
Làm việc như vậy Lung Nguyệt mới cảm thấy an tâm. Thứ nhất, sớm đi vào Vương phủ ở có thể chậm rãi quan sát tính tình, thói quen, nếu như không ổn thì còn có thể sớm đổi người. Thứ hai, còn phải chăm chú cách điều dưỡng từ thức ăn cho tới tinh thần để đảm bảo chất lượng sữa, còn để cho Thái y chuẩn trị xem có bệnh chứng nào không?
Dù sao cũng là hài tử mình hoài thai chín tháng mười ngày, rõ ràng là kim quý bảo bối của cả nhà mà!
Lại nói Lung Nguyệt vì sao không tự mình cho bé bú mà phải mời bà vú?
Lung Nguyệt dĩ nhiên rất muốn cho con bú sữa mẹ nhưng nàng không thể không suy tính, nếu như nàng vẫn không xuống sữa, hoặc không đủ sữa, thậm chí chất lượng sữa không tốt thì phải làm sao? Khi đó mới tìm đến bà vú có phải là rất luống cuống hay không?
Đợi tiểu Vương gia ăn no, Anh Lạc cô cô lại bế bé về lại phòng sinh, vòng qua bình phong tử đàn khắc tu trúc, vào trong phòng trong mới phát hiện ra Bùi Nguyên Tu vẫn còn ở nơi này. Tay hắn cầm khăn, nhúng qua nước ấm sau đó nhẹ nhàng lau trán cho Lung Nguyệt.
Anh Lạc cô cô vui mừng cười thành tiếng, Lung Nguyệt cơ hồ là bà tự tay nuôi lớn, lời này tuy là đại bất kính nhưng đúng là tình thương của bà dành cho Lung Nguyệt tựa như tình thương của mẹ dành cho con. Nay nhìn Bùi Nguyên Tu tận tâm chăm sóc Lung Nguyệt như vậy, tất nhiên tâm bà mừng vui.
Lặng lẽ xoay người ra ngoài, đặt