Công Chúa Thành Vương Phi

Bùi Tiểu và đám người ở phòng thu chi kiểm kê ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng viết hết toàn bộ tài sản bị tịch biên thành một quyển sách, trình lên trước mặt Bùi Nguyên Tu.

“Tốt lắm! Thưởng!” Bùi Nguyên Tu cầm quyển sách lên, lật đi lật lại, sau đó đứng dậy, bước về phía Bích Thương viện.

Vừa ra cửa, hắn liền thấy Tiểu Mã tiên sinh đang cầm một tờ giấy, liên tục vái chào mình. Khóe miệng nhẹ nhàng hếch lên, Bùi Nguyên Tu nhắc đi nhắc lại một câu, “Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!”

Bùi Tiểu cười trộm ở phía sau lưng hắn. Gia à, ngài đang nói chính bản thân mình đấy!

Bước vào Noãn các* trong Bích Thương viện, không thấy Lung Nguyệt đâu cả, hỏi nha hoàn mới biết nàng đang ở “Hận Thiếu trai*”.

*Buồng lò sưởi, ấm áp

*Trai ở đây có nghĩa là phòng học, phòng đọc sách

“Hận Thiếu trai” là thư phòng thuộc Bích Thương viện, cái tên giống hệt như tên thư phòng của Lung Nguyệt từ hồi nàng còn chưa xuất giá. Hơn nữa, Bùi Nguyên Tu còn sai người chuyển một gốc đan quế đến bên ngoài hành lang để trồng, dĩ nhiên là gốc quế ấy không cao lớn, tươi tốt như cây cối được trồng mười mấy năm ở trong điện.


Thế nhưng, Lung Nguyệt vẫn rất vui mừng, cười nói, “Đợi gốc đan quế ấy nở hoa, ta sẽ hái xuống làm bánh hoa quế, là bánh hoa quế làm từ gạo nếp trộn bột củ sen!”

Điều đó càng khiến Bùi Nguyên Tu nhớ tới cung yến vào đêm Trung thu năm đó, Lý Long Tá từng nhắc đến gốc đan quế “thằng ngốc”, sau đó chỉ ôm Lung Nguyệt mà cười không ngừng. Lật ngược thế cờ, Lung Nguyệt nở một nụ cười bí hiểm, Bùi Nguyên Tu cũng không rõ vì sao bản thân chợt cảm thấy buồn cười.

Hắn vén rèm, bước vào Hận Thiếu trai, chỉ thấy Lung Nguyệt đang chuyên tâm sao chép, “Nàng làm gì mà chăm chú vậy?”

“Vương gia?” Lung Nguyệt vừa nghe tiếng liền ngẩng đầu, nói, “Sao người lại tới vào canh giờ này?”

Còn chưa tới giờ Thân, lẽ ra Bùi Nguyên Tu nên lo việc công mới đúng.

“Ừ, việc kiểm kê tài sản bị tịch biên đã xong, ta muốn đưa nàng tới xem xem có cái nào vừa mắt không.” Bùi Nguyên Tu thong thả bước tới sau lưng Lung Nguyệt, vén mấy sợi tóc mai đang lòa xòa ở bên má nàng. Ánh mắt hắn nhìn qua phía chiếc bàn, chỉ thấy một quyển sổ gạch ngang gạch dọc, bên cạnh còn có ba quyển sổ đang mở: Bạc mua hàng, bạc thu chi, bạc thăm viếng. Lung Nguyệt đang viết toàn bộ số bạc trong ba quyển kia vào quyển sổ vẽ ngang dọc chi chít của nàng. Nhớ tới phương pháp thu chi, trong kiếp trước, Bùi Nguyên Tu đã từng thấy Lung Nguyệt sử dụng.

Hắn hỏi nàng, “Hà cớ gì nàng phải nghĩ cách thu chi?”

Lung Nguyệt cười, “Vương gia không biết đấy thôi, ta thấy cách thu chi cũ quá rườm rà, vừa xem đã đau đầu, do đó mới sửa lại, giản lược một ít.” Nói xong, nàng giảng giải cho Bùi Nguyên Tu hiểu từng chút một.

“Người xem, ta đã sửa ba quyển sổ ấy lại thành một trang để tính toán, trên mép trang là tổng số ngân lượng. Cột thứ nhất có ngày, tháng, năm nào, trong cột đó cũng nói rõ vì sao có bạc thu vào; cột phía sau dĩ nhiên là lý do bạc được chi ra, cột kế tiếp là số bạc đã thu hoặc chi, cột cuối cùng là tổng số bạc sau khi thu chi, có thể thấy sự chênh lệch đến mức nào. Một tờ giấy là đủ rồi, ở góc trang có ghi tổng số bạc. Quan trọng nhất là ngân lượng ra vào phải dùng bút son đỏ để ghi, như vậy chẳng phải là vừa xem đã hiểu ngay ư? Nếu như có một ngày, tờ nào đấy trong ba quyển sổ kia xảy ra vấn đề, tuy rằng có tra ra, nhưng sẽ chẳng hề dễ dàng, đúng không?”

Lung Nguyệt lắc đầu, “Nếu là như thế, chẳng phải lúc so sánh thu chi, đối chiếu với cách chia của ta sẽ dễ dàng hơn nhiều à? Ta gọi nó là “Thu chi ngân lượng rõ ràng”, Vương gia thấy thế nào?”

Bùi Nguyên Tu khẽ cười, vuốt đầu nàng, “Đúng là nha đầu nghịch ngợm, cách này rất tốt, nếu nàng có thời gian rảnh thì hãy chỉ cho mấy vị tiên sinh kia đi!”

“Thiếp thân tuân mệnh!” Lung Nguyệt cười, nhún người.

“Lại bướng bỉnh rồi!” Bùi Nguyên Tu dùng tay vỗ nhẹ mông nàng, khiến khuôn mặt Lung Nguyệt ửng đỏ như ráng chiều. Ngay sau đó, hắn cười, nói, “Thay quần áo đi, chúng ta qua khố phòng*.”


*Nhà kho

Lung Nguyệt nở nụ cười đáp lại, xoay người, bước về phía Noãn các...

Đợi đến khi đôi phu thê son trẻ bước ra khỏi khố phòng, Lung Nguyệt đã cười thỏa mãn, hệt như một con mèo nhỏ vậy, trong tay nàng còn cầm hai bản “Nhân văn quảng ký*”.

*Bản ghi chép đại cương về con người.

Chỉ thấy Bùi Nguyên Tu lệnh cho Bùi Tiểu như thế này, “Những vật mà Vương phi đã lấy, sách thì đưa vào Hận Thiếu trai, còn lại đều cất vào khố phòng chứa của hồi môn của nàng. Ngoài ra, mấy bức họa mà ta vẽ thì cất vào kho riêng, chia vài phần của cải cho các tướng quân, những gì còn thừa đều cất vào khố phòng chung cho ta.”

Bùi Nguyên Tu chỉ vào số sách, sau đó rút một quyển có cái tên khác biệt, ném vào tay của Bùi Tiểu rồi cầm lấy tay Lung Nguyệt, mong muốn lên xe ngựa để trở về phủ Tĩnh Bắc vương. Bất thình lình, Tiểu Mã tiên sinh cưỡi ngựa chạy tới, hoang mang cực độ, “Vương gia! Vương gia, xin hãy dừng bước!”

“Hả? Tiểu Mã tiên sinh gặp ta có chuyện gì?” Bùi Nguyên Tu đỡ Lung Nguyệt lên xe rồi mới hỏi.

“Vương gia, có thể tìm một chỗ khác để nói chuyện không?” Tiểu Mã tiên sinh nhìn đám người bên cạnh.

Bùi Nguyên Tu khẽ vuốt cằm, sau đó bước về phía một hướng, Tiểu Mã tiên sinh theo sát sau lưng hắn.


Lung Nguyệt vén màn xe, liếc mắt nhìn qua, không biết hai người họ nói gì, chỉ thấy Bùi Nguyên Tu chạy nhanh về phía mình, dựa vao cửa sổ xe rồi nói, “Cửu Nhi về vương phủ trước đi, ta có việc cần phải xử lý cùng Tiểu Mã tiên sinh.”

“Được! Việc công của Vương gia quan trọng hơn, đừng quá lo lắng vì ta!” Lung Nguyệt đáp lời, sau đó từ biệt Bùi Nguyên Tu, trở về phủ Tĩnh Bắc vương...

Nửa đêm hôm đó, Bùi Nguyên Tu trở về Bích Thương viện trong tình trạng say khướt, cả người nồng nặc mùi rượu.

Lung Nguyệt vừa thấy hắn vào cửa liền đón tiếp, sau đó ra lệnh cho nha hoàn, “Đào Châu, sai người ở phòng tắm đun nước ấm; Hoán Ngọc, ngươi tới phòng bếp, nấu một bát canh giải rượu rồi mang tới đây; Địch Thúy, ngươi đi pha cho ta một ly nước mật ong, ấm ấm vừa phải là được rồi!” Nói xong, nàng đỡ Bùi Nguyên Tu ngồi xuống đệm, xoay người, lấy áo quần sạch sẽ cho hắn. Nào ngờ, Bùi Nguyên Tu lại theo nàng vào trong, ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng, nhắc đi nhắc lại một câu, “Cửu Nhi thật tốt...”

“Ta cũng cảm thấy ta rất tốt!” Lung Nguyệt nở nụ cười, xoay người. Chợt ngửi thấy mùi hương nữ nhân ẩn sau mùi rượu nồng nặc, thân thể nàng bỗng chốc cứng đờ. Nàng đẩy Bùi Nguyên Tu ra, “Vương gia ngồi tạm một lát, ta đi xem nước đã ấm chưa.”

“Để bọn nha hoàn làm đi, nàng ở lại với ta...” Trong cơn say, cái nhìn của Bùi Nguyên Tu trở nên sâu sắc hơn ngày thường.

“Được! Vương gia ngồi đó, ta đi gọi nha hoàn.” Lung Nguyệt để Bùi Nguyên Tu ngồi xuống ghế quý phi, xoay người, bước ra cửa, hít sâu một hơi để áp chế cơn ghen tận đáy lòng. Hóa ra nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, nàng đúng là tham lam quá rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận