Dù Trần thị có không cam lòng, hay tức giận đi chăn nữa, thì cũng chỉ có thể chấp nhận, chắp vá lung tung bận rộn ba ngày, mặt dày đến đòi những đồ trang sức, đồ nữ trang đã cho Trần Liên Bích trước kia lại, mãi mới gom góp được hai vạn lượng, chỗ này với mười mấy vạn lượng thật sự như là muối bỏ biển. Không có biện pháp, trong những đồ đá quý kia thật nhiều thứ đều là dùng đồ cưới của mẫu thân Bùi Nguyên Tu do cửa hàng kim hoàn làm.
Tất nhiên là Trần Liên Bích không vui, trước đó vài ngày đã để cho Bùi lão phu nhân lấy về không ít, lần này lại tiếp tục như vậy nữa thì ngay cả chút đồ đeo trang sức đeo tay giữ thể diện nàng ta cũng không có.
Ngày sau, nếu đi lại với các cô nương giao hảo trong ngày thường kia, thì mặt mũi này của nàng ta cũng đã có thể vứt sạch.
Dĩ nhiên, với gia thế xuất thân như vậy của nàng ta, có thể kết bạn với nàng đều là nữ nhi của gia đình có chút giàu có, mấy năm trước đã xuất giá làm vợ.
Bởi vì sau lưng Trần Liên Bích có Bùi gia, tự xưng là tài trí hơn người, mặc dù trong lòng cô nương nhà người khác không thích, nhưng cũng lo vì Bùi gia mà cho nàng ta ba phần mặt mũi.
Mặc dù bên trong Bùi phủ đã suy tàn đến cùng, nhưng trong mắt người ngoài vẫn vinh quang rộng mở như cũ. Cộng thêm, những năm gần đây Bùi Nguyên Tu kiến công lập nghiệp lại làm Bùi phủ nở mày nở mặt, ở trong mắt tiểu môn tiểu hộ tất nhiên là cao không thể chạm.
Mặc dù Trần Liên Bích đã là gái lỡ thì hai mươi tuổi, nhưng ăn mặc càng ngày càng tinh sao, lúc ăn mặc về tộc gặp gỡ thì không chỗ nào không quý trọng, thẳng khiến mọi người cho là hôn sự của nàng ta cùng với Bùi Nguyên Tu là ván đã đóng thuyền, trước kia kéo dài là do Bùi Nguyên Tu muốn lập nghiệp trước, hôm nay tấn phong Tĩnh Bắc Vương, đợi chuyện Bắc Cương yên ổn liền sẽ thành hôn.
Nhưng lần này Bùi Nguyên Tu trở lại lại là thành hôn, còn là hoàng thượng tứ hôn, cưới công chúa, đã khiến Trần Liên Bích thành trò cười. Hôm nay còn không còn trang phục gọn gàng, sáng bóng nữa, đây không phải là khiến nàng ta không còn thể diện ra cửa nữa sao?
Hiện tại bản thân đang trong tình cảnh gì, tất nhiên là Trần Liên Bích hiểu được. Phụ thân tham rượu háo sắc, thể diện tạm được, mẫu thân là người không có đầu óc, lại thích ganh đua so sánh với người khác, hai huynh đệ, tính tình cùng một loại với phụ thân, trong nhà tất nhiên là xài tiền như nước. Những năm này nếu không có Bùi gia giúp đỡ, đã sớm đổ nát rồi.
Một ngày trước, lúc nàng ta ra cửa gặp nữ nhi Triệu gia cách vách về nhà mẹ đẻ, hai người chỉ hàn huyên mấy câu, nhưng Trần Liên Bích cảm giác thấy được bản thân mình trong mắt người ta là châm chọc cùng cười nhạo.
Nàng ta cũng hiểu nếu không gả được cho Bùi Nguyên Tu, đợi nàng ta thật sự vĩnh viễn là cười nhạo cùng không ngóc đầu lên được. Âm thầm quyết định chủ ý, phải tính kế trước, chuyện đã thành lửa sém lông mày rồi.
Lại nói tới Trần Thị.
Dựa vào việc bà ta chạy đông chạy tay thu được hai vạn lượng ngân phiếu, cố ý tới Bích Thương viện lúc Bùi Nguyên Tu không có ở đây.
Về phần vì sao?
Trong lòng bà ta không được tự nhiên, không muốn thấy Bùi Nguyên Tu.
Ban đầu lúc Bùi Nguyên Tu còn tấm bé, bà ta cũng không thẳng mặt trách móc nặng nề, làm khó hắn, đó là chưa từng có cơ hội, cộng thêm lén lút cho hắn không ít chướng ngại vật. Hôm nay Bùi Nguyên Tu hết khổ, cao cao tại thượng, trong lòng bà ta tất nhiên là bực mình, không muốn phục thấp làm thiếp với hắn.
Nhưng trong lòng bà ta Lung Nguyệt không giống như vậy. Người ta là công chúa, từ khi ra đời đã cao cao tại thượng, dù là đại quan nhất phẩm thấy, cũng phải thấp hơn nàng một cái đầu. Ở trước mặt Lung Nguyệt phục thấp làm thiếp, bà ta cũng không cố kỵ.
Lun Nguyệt nhìn lướt qua ngân phiếu Trần thị trình lên, để cho Hoán Ngọc nhận lấy đi cất xong, nói: “Không nghĩ tới ngươi còn rất nhanh chóng, tiền bạc nha, vốn là vật ngoài thân, Vương gia cùng ta cũng không thiếu...” Híp híp mắt, Lung Nguyệt nâng ly trà lên nhấp một ngụm, cười như không cười nhìn Trần thị.
Trần thị lại oán thầm trong lòng: Các ngươi không thiếu còn vội vàng đòi đồ cưới làm gì, chẳng lẽ là vì tìm khó chịu?
Nghĩ lại, khó chịu này cũng là tìm cho mình, hôm nay Bùi Nguyên Tu này ngược lại đường làm quan rộng mở, cưới công chúa được sủng ái nhất Đại Chiêu quốc, thành rể hiền của Đương Kim Thánh Thượng. Đáng thương cho nhi tử của mình, bụng đầy tài hoa nhưng không được coi trọng. Mấy năm trước muốn nói đến chuyện hôn sự với Viễn Nhi, ai ngờ hắn lại muốn lập nghiệp trước, phí thời gian đến nay.
Hôm nay bạc lại để cho Bùi Nguyên Tu chết tiệt kia đòi về, về sau hôn sự muốn làm náo nhiệt cũng là khó khăn.
Trong lòng Trần thị đang âm thầm không cam lòng, lại nghe Lung Nguyệt nói: “Bạc này từ từ mà trả, không vội! Dù sao nay lão phu nhân đang bệnh, không phải chuyện khám bệnh bốc thuốc, điều dưỡng về sau cũng phải cần đến tiền sao!”
“Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là công chúa ngài là bồ tát chu đáo!” Trần thị vừa nghe không cần trả bạc gấp, trong lòng dĩ nhiên là cao hứng, cũng không biết là trong lòng Lung Nguyệt đang có tính toán gì.
“Ừ! Bạc không vội! Chỉ là tranh chữ trong đồ cưới của bà bà còn thiếu bốn tấm! Những thứ này thời gian càng lâu càng khó tìm về! Mặc dù nói không chừng giá trị của tranh chữ này chỉ đáng vài đồng bạc, nhưng không phải cũng là đồ để niệm tưởng sao?” Lung Nguyệt lời nói xoay chuyển, cười như không cười nhìn Trần thị. Trong lòng cười thầm: Mười mấy vạn lạng bạc liền giữ lại, ngày sau các ngươi khiến người khác khó chịu lấy ra chèn ép. Hôm nay chỉ lấy tranh chữ làm khó cho các ngươi, để mấy ngày trước khi rời kinh, tránh việc các ngươi tìm chuyện sinh sự!
“Cái này...kính xin công chúa cho ta thời gian, ta nhất định tìm trở lại!” Trong lòng Trần thị phát khổ, những thứ tranh chữ kia đã để cho nhi tử mang đi lót tiền đồ rồi!
“Ừ! Vậy thì tốt!” Lung Nguyệt bưng trà tiễn khách.
Đuổi Trần thị đi, Lung Nguyệt nhìn canh giờ, mang theo bốn người Hoán Ngọc đi về phía phòng bếp nhỏ của Bích Thương viện. Sáng sớm hôm nay Tiểu ca đã sai người đưa tới hai giỏ tôm trắng tươi, nàng đã sai phòng bếp lấy ra một chút lột vỏ tôm, nàng muốn hấp mấy lồng bánh chẻo tôm để ăn.
Sờ mò hồi lâu, lấy ra mấy lồng hấp vù vù hơi mờ, dáng vẻ giống như thỏ nhỏ bánh bao tôm pha lê. Mở ra, Lung Nguyệt còn cố ý dùng cao sơn tra cắt thành viên bi nhỏ tô điểm, lấy làm mắt của con thỏ nhỏ.
Nhìn lại canh giờ đã qua hơn phân nửa giờ thân, lệnh Tiển Bích lấy hộp đựng thức ăn cho hai đĩa bánh chẻo tôm vào liền vội chạy tới thư phòng ngoại viện.
Lúc này trong thư phòng Bùi Nguyên Tu vừa mới gặp mấy vị phụ tá từ Bắc Cương tới. Những ngày này hắn luôn ở lại trong kinh, dư nghiệt của phản vương ở bắc cương lại rục rịch ngóc đầu, giống như muốn liên hiệp với Minh Kim quốc, tính toán ủng hộ một người cháu của Vương gia Bắc Cương đời trước đông sơn tái khởi.
Lúc Lung Nguyệt đi vào, Bùi Tiểu đang đáp lời: “Gia, tàu buôn của ta nửa tháng nữa sẽ tới, nhưng ý của Quận Vương phủ sơn...”
Bùi Nguyên Tu vừa muốn mở miệng, liền thấy Lung Nguyệt nâng rèm đi vào, Hoán Ngọc đi theo phía sau xách theo hộp đựng thức ăn.
Bùi Tiểu thấy Hoán Ngọc liền dùng vẻ mặt cợt nhả chớp mắt với nàng, rồi sau đó nhận được ánh mắt xem thường, ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi.
Lại nghe Lung Nguyệt nói: “Ta tới không phải lúc sao? Vừa rồi thấy các tiên sinh đi ra ngoài, nghe Bùi Đại nói lúc này ngài đang rảnh rỗi mà!”
Bùi Nguyên Tu khoát tay đuổi Bùi Tiểu ra ngoài.
Hoán Ngọc cũng vô cùng có nhãn lực nhiệt tình để hộp đựng thức ăn xuống rồi lui ra ngoài.
“Cửu Nhi tới lúc nào thì lúc đó là đúng lúc!” Nói xong, Bùi Nguyên Tu đứng dậy, kéo Lung Nguyệt tới trước mình.
Lung Nguyệt cong mi, nói: “Không quấy rầy chính sự của Vương gia là tốt rồi! Sáng sớm hôm nay Tiểu ca sai người đưa tới hai giỏ tôm biển, ta thấy còn tươi, hấp một chút bánh chẻo tôm cho Vương gia làm trà bánh buổi trưa.” Dứt lời mở hộp đựng thức ăn ra, cầm đũa bạc gặp một miếng chuyển tới khóe miệng Bùi Nguyên Tu, nói: “Vương gia nếm thử một miếng xem thế nào?”
Môi mỏng Bùi Nguyên Tu không nhịn được nâng lên thành độ cong, ấm áp nhu tình kiếp trước Cửu Nhi mang lại cho mình, cảm giác mình lưu luyến cuối cùng cũng trở lại. Há miệng nuốt xuống, nói: “Chỉ cần là đồ Cửu Nhi làm thì đều rất ngon!”
Lung Nguyệt cười xinh đẹp, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi hình như nghe Bùi Tiểu nói cái gì tàu buôn? Quận Vương phủ sơn? Không biết có thể nói với ta không?”
“Làm gì có gì có thể giấu nàng! Đội tàu buôn kia của ta Cửu Nhi cũng biết, những năm gần đây mượn hải cảng của Quận Vương phủ sơn. Chỉ là gần đây xuất hiện một ít chuyện, sợ là không dừng lại ở nơi đó nữa.”
“Là vì ta sao?” Lung Nguyệt trừng mắt nhìn, một trong những nguyên nhân Bùi Nguyên Tu cầu hôn mình là do Quận Vương phủ sơn muốn gả Quận Quân Lý Cảnh Nhan cho hắn, từ đó tránh khiến phụ thân kiêng kỵ.
Bùi Nguyên Tu cười không nói. Đây chỉ là một cái bẫy để hắn có thể cưới được Cửu Nhi.
“Hay là Vương gia dừng tàu ở Bột Hải Quận được không?” Trong lòng Lung Nguyệt có tính toán.
Bột Hải Quận cùng đất phong Quận Vương phủ sơn tiếp giáp nhau, hai hải cảng cách nhau cũng không xa.
“Ừ! Thực sự ta cũng có ý đó, đang định cầu Anh Vương.” Bùi Nguyên Tu cũng không gạt Lung Nguyệt, nói đúng sự thật. Ban đầu lúc xây dựng đội tàu, hắn đã sớm nghĩ tới đường lui này.
“Trong lòng Vương gia hiểu rõ là được, Cửu Nhi liền không ra mặt nữa!” Người cổ đại tuân theo nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Nếu Bùi Nguyên Tu đã có tính toán, Lung Nguyệt liền không cần phải nhiều lời nữa, việc này tức là tôn trọng hắn, cũng là tín nhiệm năng lực của hắn. Cho dù người hắn nhờ vả là huynh trưởng của mình, nhưng Bùi Nguyên Tu chưa từng nói với mình, chính là không cần mình ra mặt. Nếu như cần sự giúp đỡ của Lung Nguyệt, dựa vào tính tình của Bùi Nguyên Tu nhất định sẽ nói với mình, cho dù không nói thẳng, cũng sẽ uyển chuyển trình bày.
Tất nhiên Bùi Nguyên Tu hiểu suy nghĩ trong lòng Lung Nguyệt. Cảm thấy vô cùng đau khổ đối với việc nàng quá mức quan tâm thấu hiểu, hắn đưa tay ngắt vành tai nhỏ của nàng, nói: “Cửu Nhi chỉ cần an tâm vui đùa là được! Mọi việc đều có ta ở đây!”
Lung Nguyệt cong mắt, cười cười, nói: “Có nghĩa là: Vương gia phụ trách tiền nuôi gia đình, Cửu Nhi chỉ cần xinh đẹp như hoa sao?”
Bùi Nguyên Tu nghe xong, ôm Lung Nguyệt vào trong ngực, cười nói: “Ở đâu có giải thích như vậy? Đúng là rất chính xác.”
Lung Nguyệt cười, đây là lúc ở hiện đại, là một câu nói rất nổi tiếng!
“Ba ngày sau tới bên ngoại được không?” Bùi Nguyên Tu ngưng cười, nói.
Bên ngoại? Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái, hiểu được, Bùi Nguyên Tu nói bên ngoại của hắn. Gật gật đầu nói: “Toàn bộ do Vương gia an bài! Cửu Nhi chỉ cần xinh đẹp như hoa!”
“Nghịch ngợm!” Bùi Nguyên Tu cúi đầu, khẽ cắn môi anh đào của Lung Nguyệt.
Ba ngày sau, Lung Nguyệt theo Bùi Nguyên Tu vào cửa phủ bên ngoại của hắn.
Bởi vì hiểu được tình cảm của Bùi Nguyên Tu với gia đình bên ngoại, cho nên Lung Nguyệt cũng không chuẩn bị trang phục trịnh trọng, chỉ mặc y phục trang phục thân mật đúng mực thể hiện tôn trọng đói với bên ngoại.
Vào cổng trong, xuống xe ngựa, Lun Nguyệt thấy hai hàng người, có chủ có bộc, rất cung kính đứng ở chỗ này, xác định là cố ý đợi mình.
Đứng đầu là một vị lão nhân gia râu dài đang muốn hạ bái với nàng.
Lung Nguyệt đoán được đây là ngoại tổ phụ của Bùi Nguyên Tu, sao có thể nhận lễ của ông được, liền vội vàng tiến lên lấy hai tay đỡ, để cho lão nhân gia miễn lễ, cũng để mọi người khác đừng đa lễ. Một loạt hành động này lại khiến Bùi Nguyên Tu để ở trong mắt, trong lòng ấm áp, cảm thán dụng tâm Cửu Nhi đối với mình. Nhưng cũng càng thêm ảo não hối tiếc kiếp trước mình đã cô phụ nàng. Trong tâm cũng càng thêm muốn cưng muốn chiều nàng!
Rồi sau đó, Bùi Nguyên Tu lên trước khom lưng vái chào lão nhân, nói: “Ngoại tổ phụ, cháu ngoại dẫn thê tử đến thăm ngài!”
“Ai! Được! Được!” Rõ ràng lão nhân có chút kích động, nói: “Mau, Tu Nhi, mời công chúa tới phòng khách đi!”
Bùi Nguyên Tu gật đầu đồng ý, rồi sau đó theo lão nhân đi về phái chính đường, lại nghe Lung Nguyệt dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: “Tu Nhi...hì hì...”
Bùi Nguyên Tu cũng nhỏ giọng trả lời: “Nàng đừng nghịch ngợm, đợi buổi tối thu thập nàng!”
Lung Nguyệt nghe xong, thất thời ủ rũ xuống, mây hồng lại bay lên mặt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...