”Không làm khó được ngươi thì chính là ta thua!” Quả nhiên Trác Nhã công chúa nhảy vào hố.
“Được! Trác Nhã công chúa quả nhiên là nữ trung trượng phu! Nếu đã như vậy thì làm phiền chư vị trong bữa tiệc làm chứng! Trác Nhã công chúa chỉ ra một đề, nếu như Thụy Mẫn công chúa ta không trả lời được thì ta thua, nếu như ta có thể đáp được, thì Trác Nhã công chúa nhận thua!” Lung Nguyệt nhìn mọi người hắng giọng nói, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Trác Nhã, nói: “Như thế phải không?”
Trác Nhã công chúa giống như sợ thua thanh thế, cũng lớn tiếng nói: “Đúng vậy!”
“Xác định?” Lung Nguyệt hỏi.
“Xác định! Người Trung Nguyên các ngươi chính là thích dài dòng! Mau mau tỷ thí đi!” Trên mặt Trác Nhã đã có vẻ không kiên nhẫn.
“Được! Như vậy, xin Trác Nhã công chúa ra đề!” Lung Nguyệt cười. So tâm trí không kiêu không ngạo, trầm ổn tỉnh táo mới có phần thắng. Mà lúc này Trác Nhã công chúa đã bị Lung Nguyệt làm cho phân tâm.
Trác Nhã công chúa tiếp lời: “Vậy thì ta ra đề, trong thời gian một nén hương, mong Thụy Mẫn công chúa dùng phương pháp nào đó không động tay chân, không chạm vào người ta, nếu có thể để ta ngồi xuống, ta liền nhận thua!”
Vừa nói xong, lập tức có tiểu thái giám lấy hương ra đốt.
Đại Vương tử Ban Đạt cùng Hàn Khôn thấy Lung Nguyệt nói mấy câu khiêu khích, vốn muốn ngăn cản Trác Nhã, nhưng lại không kịp, để nàng ta nhanh miệng đáp ứng. Nhưng lúc nghe Trác Nhã ra đề, vô cùng xảo quyệt, lại thấy an tâm, ngồi xuống ăn thịt uống rượu, chờ sau một nén hương nhìn công chúa Đại Chiêu nhận thua.
Mỗi người trong nhóm người huân quý Đại Chiêu quốc cũng có suy nghĩ khác nhau, trong đó không thiếu người có hi vọng Lung Nguyệt bị bêu xấu.
Lung Nguyệt nháy nháy mắt phượng, hỏi: “Không thể chạm vào ngươi mà có thể khiến ngươi ngồi xuống?”
Trác Nhã híp mắt, tự cao tự đại gật đầu.
“Nói cách khác, chỉ có thể dùng tài hùng biện, không thể động thủ?” Lung Nguyệt hỏi nữa.
“Đúng vậy!”
“Chỉ cần dùng tài hùng biện, không cần biết dùng phương pháp gì, chỉ cần khiến ngươi ngồi xuống là được?”
“Sao ngươi dài dòng vậy! Không làm nhận thua là được rồi!” Trác Nhã không nhịn được nói.
Lung Nguyệt gật đầu: “Thật là khó khăn!” Sau khi nói xong thì ngồi xuống, rồi nói với mọi người: “Mọi người cũng ăn đi, dù ta muốn nhận thua thì cũng phải đợi sau khi cháy hết một nén hương!” Nói xong, tự mình cúi đầu gắp hai miếng điểm tâm.
Mọi người thấy Lung Nguyệt như vậy, suy nghĩ, e là Cửu công chúa không nghĩ ra biện pháp, lại không muốn dễ dàng nhận thua, đây là muốn làm khó công chúa Minh Kim quốc, để nàng ta đứng trong thời gian một nén hương đây mà!
Không chỉ mọi người nghĩ vậy, ngay cả Trác Nhã công chúa cũng nghĩ như vậy, vừa lúc nhìn mọi người bắt đầu uống rượu, trong lòng nàng ta cũng dương dương tự đắc, đợi Lung Nguyệt nhận thua. Nhưng thời gian một nén hương, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mắt nhìn thấy nửa nén hương đã bị đốt rồi, mà Lung Nguyệt vẫn không đưa ra quyết định, chẳng lẽ thực sự muốn mình đứng đủ một nén hương? Chẳng lẽ đang chờ mình đứng mệt rồi ngồi xuống? Hừ, mình mới không bị trúng kế.
Nhưng, cứ đứng như vậy một lúc, nàng ta lại thấy vô cùng lúng túng, từ khi ra đời tới giờ, có khi nào nàng ta bị đối xử như vậy? Trong lòng không cam, nói với Lung Nguyệt: “Người như vậy tức là không có câu trả lời, lại không chịu nhận thua, thật đúng là hành động của tiểu nhân, không đảm đương nổi vị trí công chúa của một nước!”
Lung Nguyệt nghe vậy, lấy khăn lụa chấm khóe môi, rồi sau đó không nhanh không chậm cười: “Ta đang nghĩ biện pháp đấy thôi. Không phải còn chưa hết một nén hương sao? Ngươi chịu thua sao?”
Trác Nhã ảo não, sao lúc đấy lại định thời gian một nén hương chứ?
Rồi lại nghe Lung Nguyệt nói: “Trác Nhã công chúa ra đề này quả thật có chút làm khó ta, ta nghĩ lâu như vậy, cũng nghĩ ra dùng tài hùng biện làm thế nào mời người đang ngồi đứng lên, nhưng lại không nghĩ ra làm thế nào để mời người đứng lên ngồi xuống.”
“Làm thế nào để mời người đang ngồi đứng lên?” Trác Nhã hỏi.
“Trác Nhã công chúa muốn thử một lần?” Lung Nguyệt cười hỏi.
Trác Nhã âm thầm suy nghĩ, ngồi xuống hay đứng lên cũng là do suy nghĩ của mình, nếu như mình không muốn thì dù người khác có làm thế nào mình cũng không đứng lên. Còn nữa, lúc này mình đứng mọi người ngồi một lúc lâu, không tính đến mệt mỏi, cũng quá lúng túng, không bằng ngồi xuống, xem nàng ta làm gì.
Nghĩ như vậy, gật đầu nói: “Có gì không thể? Thử một lần xem!” Nói xong liền đặt mông ngồi xuống.
Nhưng khi nàng vừa mới nói ra, Hàn Khôn bên cạnh thầm than một câu: Không tốt! Công chúa mắc lừa rồi!
Nhưng muốn ngăn cản cũng chậm rồi.
Lúc này Lung Nguyệt từ từ đứng dậy, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: “Trác Nhã công chúa! Ngươi vừa ngồi xuống đúng không? Ta không động thủ, chỉ dùng tài hùng biện, liền mời ngươi ngồi xuống?”
Trác Nhã gật đầu: “Đúng vậy, ta ngồi xuống, ngươi...” Nhưng nói đến đây Trác Nhã chợt nhận ra mình bị lừa, chợt đứng lên, cả giận nói: “Ngươi gạt ta!”
“Trong thời gian một nén hương, ta chỉ dùng tài hùng biện, làm ngươi ngồi xuống, liền coi ta thắng! Đây chính là Trác Nhã công chúa ngươi tự nói ra! Sao, công chúa đang muốn nuốt lời à?” Lung Nguyệt khép nửa mắt, cười như hồ ly nhỏ.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Trác Nhã gấp đến mức mặt đỏ như quả cà chua.
“Ngươi thua!” Cuối cùng Lung Nguyệt nói ra câu này, liền không để ý nàng ta nữa. Để lại Trác Nhã công chúa gấp đến độ muốn giơ chân.
Mà lúc này, Ban Đạt vương tử đứng dậy nói: “Chấp nhận thua cuộc! Thụy Mẫn công chúa quả nhiên là tài trí hơn người, Ban Đạt khâm phục!” Rồi sau đó nâng chén kính.
Lung Nguyệt cũng không nhăn nhó, cười nhạt, giơ chén lên.
Trác Nhã lại thấy mọi hành động lúc này của Lung Nguyệt như đang khiêu khích mình, đột nhiên đứng dậy nói: “Ta còn muốn tiếp tục tỷ thí với ngươi, tỷ võ!”
Lung Nguyệt cau mày.
“Sao? Ngươi không dám?” Trác Nhã còn nhớ rõ dáng vẻ yếu đuối, tay trói gà không chặt, trong lần đầu gặp nhau ở Bắc Giao của Lung Nguyệt. Còn nghĩ đến lúc bắt cung không có lực trong lúc săn bắn hôm nay của nàng, thầm nghĩ trong lòng: “Trận tỷ võ này, dựa vào khí lực, người thắng cũng là nàng ta.
“Ta là nữ nhi Đại Chiêu quốc, cầm châm cầm tuyến còn có thể, dùng đao cầm kiếm không phải là thế mạnh!” Lung Nguyệt cười đáp, cũng không để ý đến nàng ta.
“Miễn là tỷ võ, quy tắc tỷ thí ngươi ra, như thế nào?” Trác Nhã nghe Lung Nguyệt nói vậy, trong lòng càng thêm gấp gáp, muốn hòa một hiệp.
Nhưng Lung Nguyệt lại nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không trả lời.
“Tất cả quy tắc đều do ngươi định, sao ngươi lại không đồng ý?” Trong giọng nói của Trác Nhã mang theo gấp gáp.
“Nếu ta đồng ý, ra quy tắc, ngươi thua lại nói ta lừa gạt ngươi, cũng không nhận thua, lại tìm cách tỷ thí....” Lung Nguyệt cười nhìn nàng ta.
“Sẽ không như thế! Chỉ so lần này nữa thôi!” Trác Nhã buông lời thề son sắt.
“Chỉ một lần này? Quy định ta đặt?” Lung Nguyệt nháy mắt.
“Đúng vậy!” Trác Nhã khẳng định gật đầu.
“Chuyện này...” Lung Nguyệt hơi im lặng, nói: “Nếu vậy, đao kiếm không có mắt, ta ngươi đều là nữ nhi gia, bị thương tổn sẽ không tốt, hay là...” Lung Nguyệt quay đầu, nhìn về phía gậy trúc chống đỡ doanh trướng, nói: “Hay là dùng nó thôi! Được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...