Editor: Búnn.
Lung Nguyệt nghĩ, đi theo còn có bà vú và đại nha hoàn, bảy tám người phụng bồi, liền ngồi cùng Hóa Diên ở Ngũ long đình chờ đợi, chơi với ba chất tử thiếu niên.
Thời gian chừng hai chung trà mà không thấy hai người trở lại. Trong bụng Lung Nguyệt có chút sốt ruột, mặc dù nói Lục Thu viên là viên tử của mình, còn có rất nhiều cung nhân thị vệ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng, hôm nay nhiều người, không mở to mắt sẽ đụng phải.
Cho gọi cung nhân đến hỏi, đi thẳng theo hướng mà các nàng đã đi qua.
Không đi được bao xa, liền thấy phía trước cách đó không xa có mấy bóng người cao thấp lờ mờ. Lung Nguyệt một cái liền nhận ra người nhỏ bé được dắt tay chính là Nhiên Nhi.
Lôi kéo nàng chính là Như Nhi.
Thấy vậy, Lung Nguyệt yên lòng, đi về phía các nàng. Cách rất gần, hình như nghe được người đang ngăn cản các nàng nói gì đó.
"Như Nhi à, ngày thường mẫu thân đối đãi với con không tệ, dù thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, tiểu cữu con trúng tam giáp, đồng thân phận tiến sĩ, sau đó quyên góp được chức quan Bát phẩm, đến nay không tiến thêm được bước nào. Hôm nay con được lòng Cửu công chúa, nếu như có thể cầu xin nàng..." Người nói chuyện chính là kế mẫu của Trang Nhã Như, Nhị phu nhân Trang gia.
"Mẫu thân, triều đình dụng người hiền đức, nếu tiểu cữu thật sự có năng lực, chắc chắn sẽ được trọng dụng."
"Tiểu cữu con đương nhiên là người có năng lực, nếu không sẽ không trúng tiến sĩ, không phải sao? Trong triều có người làm quan sẽ rất tốt, nếu tiểu cữu con có thể thăng chức cao, sau này cũng có thể giúp đỡ con và Hà Nhi, không phải sao? Chỉ cần con cầu xin Cửu..."
Trang Nhị phu nhân còn chưa nói hết câu, lại bị cắt đứt.
"Như biểu tỷ, về thôi! Về tìm tiểu cô cô!" Nhiên Nhi cũng bị cản ở đây một lúc lâu, tính tình trẻ con đã sớm không chịu nổi. Mở miệng ngọng líu ra nói.
Trang Nhã Như thấy lúc này Nhiên Nhi đã nước mắt lưng tròng, khom người ôm lấy nàng: "Được! Chúng ta về, đi tìm cô cô!" Rồi sau đó hành lễ nói: "Mẫu thân, nữ nhi đi trước một bước, đi lâu rồi, e là Cửu Hoàng di sẽ lo lắng." Cáo từ xong liền muốn rời khỏi.
Lại nghe giọng bén nhọn của Trang Nhã Hà: "Hôm nay Trang Nhã Như ngươi cứng cánh, tìm được núi dựa thì giỏi rồi sao? Ban đầu tiểu cữu dẫn ngươi đi chơi như thế nào, ngươi quên rồi sao? Ngươi là tiểu nhân vong ân bội nghĩa!"
Nhiên Nhi còn nhỏ tuổi, lại được nuông chiều, chưa bao giờ nghe qua tiếng bén nhọn như thế, nhất thời liền khóc lên. Trang Nhã Như vội vàng vỗ nhẹ, khẽ dỗ dành. Trong lòng cười khổ, nói: "Tiểu cữu dụ dỗ ta, chỉ là trêu chọc ta, để cho ngươi vui vẻ thôi, trong lòng chúng ta đều hiểu..."
"Ngươi nói linh tinh! Tiểu cữu..." Trang Nhã Hà bị một câu đâm rách, nói bừa.
Vậy mà không đợi nàng ta nói xong, liền có người quát lên: "Hoa viên Hoàng gia, người nào lên tiếng lỗ mãng!"
Nghe vậy, mấy người quay đầu, thấy Lung Nguyệt được cung nhân vây quanh đi về phía này. Mẫu tử Trang gia vội vàng hành lễ, Lung Nguyệt lại không để ý.
Người vừa mới lớn tiếng quát lên là Địch Thúy.
Nhiên Nhi vừa thấy Lung Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ủy khuất, nước mắt lưng tròng giương tay nhỏ muốn nàng ôm. Lung Nguyệt đau lòng, vội vàng nhận lấy dỗ dành. Hóa Diên cũng lấy khăn mềm ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Nhiên Nhi.
Đợi tiểu nha đầu chỉ còn thút thít, không khóc nữa thì Lung Nguyệt cau mày nhìn về phía cung nhân đi theo Nhiên Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ngập vẻ không vui, trầm giọng nói: "Các ngươi chăm sóc chủ tử như thế nào? Gặp chuyện cũng không biết cho người tới bẩm báo sao?"
Đại nha hoàn và bà vú của Nhiên Nhi vội vàng khấu đầu xin tha.
Lung Nguyệt cười lạnh: "Ta chắc chắn sẽ không lấn lướt chủ tử của các ngươi, mấy người các ngươi đi tới chỗ Anh Vương phi nhận phạt đi!" Lại nói với Đào Châu: "Em dẫn mấy người họ đi, nói tỉ mỉ mọi chuyện với Anh Vương phi!"
Đào Châu nhận lệnh, dẫn theo mấy người xuống.
Trang Nhã Như thấy vậy, có lời muốn nói, lại bị Hóa Diên thầm kéo tay, lời nói tới miệng lại thu trở về.
Hai mẫu tử Trang Nhị phu nhân không được Lung Nguyệt cho phép, vẫn quỳ, không dám đứng lên.
Còn Lung Nguyệt mặc kệ lòng các nàng đang đánh trống, không thèm để ý, chỉ nói với Trang Nhã Như: "Con là huyết mạch Hoàng gia, là ngoại tôn nữ của Thuận Khải Đế Đại Chiêu quốc! Nữ nhi con vợ cả Ninh An công chúa, mấy cữu cữu lúc này trong viên tử, lại không nghe có người nào trúng tam giáp, đồng xuất thân tiến sĩ! Nhưng nếu có người nói láo xưng sai, chỉ cần cho người trói lại đưa tới Đại lý tự!"
Trang Nhã Như nghe vậy gật đầu, nói: "Cháu gái hiểu rồi!" Trong lòng hiểu được, tiểu di đang chỉ cây dâu mắng cây hòe! Nói cho kế mẫu và Ngũ muội muội nghe.
"Ừ! Con hiểu thì tốt! Đừng bởi vì tính con tốt, nên cái người thối tha, không rõ lai lịch dám nhận làm cữu cữu của con! Cữu cữu thực sự của con đều là chủ tử đang ngồi trong điện Ngân An!"
Lung Nguyệt nói xong, giống như không có hai mẫu tử kia, nhanh chóng rời đi. Để lại hai mẫu tử Trang gia kia suýt nữa nội thương.
Ở Bắc Cương, trong Tĩnh Bắc Vương phủ.
Trong đêm đoàn viên trọng thu, Bùi Nguyên Tu lại ngồi một mình dưới trăng uống rượu, bóng dáng cô độc.
Nửa tỉnh nửa say, hoảng hốt nhớ lại kiếp trước, trong lòng thầm cảm thấy khổ sở không thôi.
Một năm kia, cũng là cảnh này.
Hắn từ doanh trại về sớm, vốn muốn tới chính viện, trải qua đêm đẹp với Cửu Nhi. Lại bị nhi tử nửa đêm kéo tới thiên viện, bồi hắn thả đèn Khổng Minh(1). Nhất thời mềm lòng, bồi hắn chơi đến nửa đêm.
(1) Đèn Khổng Minh: lợi dụng nguyên lý không khí nóng thì tương đối nhẹ có thể bay lên cao mà chế thành chiếc đèn giấy, bên trên không có miệng, tim đèn sau khi cháy xong thì không khí nóng đầy ắp ở bên trong làm cho đèn bay lên cao. Tương truyền do Gia Cát Lượng thời Tam quốc chế ra, đèn sáng hai chữ Khổng Minh, vì vậy kêu là đèn Khổng Minh. Thứ tử, di nương còn có mình...
Lúc này nhớ lại, hẳn là càng khiến Cửu Nhi đau lòng.
Đợi đến lúc hắn trở về chính viện, tìm khắp nơi không thấy bóng dáng Cửu Nhi, hỏi người làm, tìm tới Lão Mai Cư. Thấy trên bàn đá đầy cua béo tươi ngon, Cửu Nhi không hề đụng vào, lại tự mình uống rượu.
"Tương tư ký dư nguyệt, nhất hộc thanh tửu độc chước. Dạ thâm hoa thụy khứ, chích ảnh cô ỷ lan sách. Nhất khúc chung, thu phong lương, lệ ngân san. Kim dạ trung thu tế nguyệt viên, minh nhật thùy quản nguyệt bán loan. Nguyệt minh nguyệt ám nguyệt hình đan, thùy cộng vũ biên tiên!" (Tạm dịch nghĩa: Gửi tương tư vào trăng, một hộc (2) rượu trong tự mình uống. Đêm khuya hoa ngủ, bóng dáng cô độc dựa vào lan can. Một khúc cuối cùng, gió thu lạnh, nước mắt rơi. Trăng tối nay tròn như thế, ngày mai ai còn quan tâm trăng ngày rằm. Tháng trăng tròn trăng khuyết, ai sẽ cùng nhau cùng múa ngả nghiêng.)
(2)Hộc: dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu.
Đây cũng là bài thơ kiếp trước Lung Nguyệt khẽ ngâm lúc chếnh choáng say, nghe xong làm tâm hắn đau không dứt. Cho đến kiếp này, vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.
Bùi Nguyên Tu uống cạn ly rượu: "Cửu Nhi...kiếp này nhất định sẽ không phụ nàng..." Khóe mắt rơi một giọt lệ, chìm vào cơn say.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...