Tô Ấm tát hắn một cái, làm gãy ba cái răng của hắn, đồng bọn bên cạnh lập tức nhảy ra hỗ trợ.
Sau đó đều do các sư đệ của Tuệ Thông thu phục, nguyên nhân bởi vì câu ' Con lừa ngốc ' của đám người này. Trước mặt hòa thượng mắng con lừa ngốc, đám hòa thượng trẻ tuổi này nếu có thể nhịn sẽ không phải là vũ tăng. Được Tuệ Thông gật đầu ngầm đồng ý, chúng tăng nhảy ra đem đối phương hành hung một chút, thuận tiện đã đánh hai tên rơi xuống lầu.
Đối phương nằm trên đất, Tuệ Thông đứng lên, bước đi tăng nhân không nhanh không chậm tiến đến, lôi kéo tên đang bò trên đất muốn đứng lên chạy trốn, là tên nam tử lúc đầu nói đùa kia, nói: “ Vị thí chủ này, mặt ngươi có sát khí, giết chóc quá nặng, buông đao xuống, lập địa thành phật! “
Tuệ Thông dọc theo đường đi vẻ mặt đều nghiêm trang, chưa từng bị phá vỡ. Hơn nữa trời sinh gương mặt hắn thoạt nhìn hiền lành, hơn nữa khí độ không nhanh không chậm càng giống như là cao tăng đắc đạo, phối hợp khuôn mặt thành thục anh tuấn của hắn, cho dù ở đời sau cũng có thể thành một thần côn [ thầy đồng ] thành công. Hắn hai tay tạo thành chữ thập, nói chuyện giống như phạm âm nhiễu lương *, có sức cảm hóa, võ lâm nhân sĩ, tiểu nhị, cùng dân chúng xem náo nhiệt bên cạnh, tựa hồ đều quên nhóm hòa thượng này là đã đánh người ta nằm sấp xuống, trong lòng không khỏi khen một câu - cao tăng!
---------
( *) Phạm âm Nhiễu Lương: Nói tiếng Phạn như Nhiễu Lương.
Nhiễu Lương: Tên một loại đàn.
---------
“ Ôi mẹ ơi, thúi lừa ngốc... Nha a a a a! “ Vị nhân huynh này cánh tay chỗ bị Tuệ Thông nắm lấy giống như muốn gãy đứt. Hòa thượng nơi nào mạnh tay như vậy? Chẳng lẽ cao thủ Hậu thiên? Thậm chí là cao thủ Tiên Thiên trong truyền thuyết?
“ A di đà Phật, nhìn xem, thí chủ đã lầm đường lạc lối, hà tất tham luyến hồng trần, không bằng cùng bần tăng trở về núi ăn chay niệm phật, tẩy đi lệ khí... “
“ Oa oa oa, tha mạng tha mạng... Ta không dám nữa, không dám nữa! Tăng gia gia tha mạng! Tha cho ta một lần đi! Tiểu nhân sau này nhất định thay đổi triệt để... “ Một phen nước mũi một phen nước mắt xin khoan dung, còn lấy ra một thỏi bạc. “ Đây là tiền bồi thường bàn ghế bị phá hư của tửu lâu, tiểu nhân nhất định mỗi ngày cung phụng phật tổ... “Tuệ Thông vẻ mặt ' thương hại thế nhân ' ánh mắt dao động, lại nhìn những người khác.
Một tên cường tráng chạy đến cầu thang, bả vai nhẹ nhàng bị giữ lấy, cảm giác như bị kìm sắt kẹp lấy.
“ Thí chủ, nhìn tướng mạo của ngươi, cùng phật hữu duyên, tuổi còn trẻ, không nên đi theo tà đạo, không bằng quy y phật môn ta... “
Người này liền ngồi phịch xuống, “ Ôi... Cao tăng tha mạng! Đệ tử vốn chính là tín đồ phật môn, hôm nay chỉ là nhất thời hồ đồ! Đệ tử trở về nhất định hành hiệp trượng nghĩa, không dám nguy hại võ lâm! “ Vị này miệng lưỡi láu cá, còn lấy ra tiền túi, đổ ra tiền bạc của mình, “ Đệ tử nguyện ý hiến tài vật cho kim thân Phật Tổ, một mảnh thành kính còn thỉnh đại sư không nên từ chối! “
Người bên cạnh thấy thế, cũng học tập lấy tiền ra xin khoan dung: “ Chúng ta cũng nguyện ý vì phật tổ quyên tiền! Không biết đại sư cung phụng là tòa miếu nào? Các đệ tử về sau nhất định sẽ dâng hương lễ Phật, thành tâm cầu nguyện, hiến tiền hương... “ Vị này nói chuyện không đủ uyển chuyển, ngay cả vây xem chung quanh đều có thể nghe ra ý hắn muốn biết nơi trụ củaTuệ Thông để ngày sau trả thù.
Tuệ Thông vẻ mặt ' khăng khăng một mực ' như trước, ánh mắt thương hại nhìn người phàm trần tục, thở dài một tiếng, buông hắn ra, hai tay tạo thành chữ thập, miệng niệm một tiếng ' A di đà phật, ngã phật từ bi ', thanh âm như chuông lớn, khiến người võ lâm ở dưới lầu đều biến sắc - Trời ạ, có thể ' Dẫn âm như nói nhỏ bên tai ', chân chính tông sư mới có thể làm được a! Xem hòa thượng này chỉ khoảng ba mươi, thế nhưng lại là cảnh giới Tiên thiên tông sư? Rốt cuộc môn phái thế nào bồi dưỡng ra được cao thủ như thế? Tông sư hiện tại dễ gặp như vậy, giống như cải trắng trên đường?
Tuệ Thông chính là đại đệ tử của chưởng môn Bạch Mã Tự, thân truyền của tông sư, một năm trước đã tiến vào Tiên thiên, cùng Ngọc Lâu chủ tiến nhập Tiên thiên năm đó, niên kỉ [ số tuổi ] bằng nhau, xem như trừ bỏ Thiên Cơ Môn ' gian dối 'ra, thì đây chính là thiên tài thiếu niên chân chính.
Tuệ Thông nếu không phải tông sư, Cố Thường Y sao lại phái hắn đi bảo vệ an toàn của cháu gái bảo bối?
Đồng bọn hắn thấy đối phương là Tiên thiên tông sư, vốn ý niệm trả thù trong đầu lập tức tan thành mây khói, vội vàng chạy trốn.
Tuệ Thông vẻ mặt tiếc nuối nói: “ Bể khổ phàm trần, đáng tiếc mọi người không thể nhìn rõ phương hướng! Phật giáo vô biên, bần tăng chỉ có thể chờ người đời truyền dạy... “
Nhóm người vây xem nhìn thấy tư thế này, không phải cũng muốn khuyên chúng ta ' xuất gia ' đi? Chúng ta cũng không muốn hào phóng quyên ' tiền hương ' như vậy a! Vì thế đều như chim muôn bay tan tác.
Tuệ Thông lúc này mới nâng mí mắt, nhìn các tăng nhân bên cạnh nói: “ Chư vị sư đệ, còn không đem tiền hương của bản tự thu hồi về? “
Các vị sư đệ trong lòng cùng nói:
- Đại sư huynh, ngươi cũng quá vô sỉ!Khó trách chủ trì đại nhân thu hắn làm đệ tử thân truyền, kế thừa y bát. Quả nhiên có khả năng lừa dối thế nhân a!
Mọi người thu hồi ' tiền hương ', tiếp tục ăn cơm.
----------
Nguyên Thương võ công tiến triển cực nhanh.
Chính là chân chính tiến triển cực nhanh - mỗi một ngày, võ công của nàng đều tiến bộ! Tiến bộ có thể nhìn thấy rõ ràng! Giống như uống thuốc kích thích.
Ngọc Khanh Hồng đồng hành cùng, nghẹn họng nhìn trân trối. Nhưng trên thực tế chân chính khiến Ngọc Khanh Hồng kinh ngạc không phải võ công tiến bộ - ai cũng đều nói Thiên Cơ Môn người người đều là thiên tài, nếu Nguyên Thương là người thùa kế của Thiên Cơ Môn, thân thể của hắn hiện đã khỏi, võ nghệ tiến bộ thần tốc cũng có thể hiểu - nàng kinh ngạc là, hành vi của Nguyên Thương!
Ngọc Khanh Hồng làm sao ngờ? Bởi vì Nguyên Thương dọc theo đường đi lấy danh nghĩa ' Thiên Cơ Môn ' ' hành hiệp trượng nghĩa ', bênh vực kẻ yếu...
Trời ạ! Đại Yến sắp diệt vong sao? Nguyên Thương lại đi hành hiệp trượng nghĩa! Hành hiệp trượng nghĩa a!
Thấy thế nào nàng cũng là người lạnh nhạt, tuyệt không giống người mềm lòng a!
Cho dù thái sơn sụp đổ cũng không biến sắc như Cố Nguyệt Mẫn ở đây, chỉ sợ cũng thốt ra lời kinh ngạc.
Thật sự là kỳ lạ!
Duy nhất có thể khiến Ngọc Khanh Hồng cảm thấy ' người này quả thật là Phò mã của Minh Huy Công chúa, không phải giả mạo ' là, Nguyên Thương mỗi lần giết đạo tặc tuyệt đối không lưu lại người sống. Nguyên Thương lần này không có dùng Kinh Lôi đao chém giết, đạo tặc trên cơ bản đều bị nàng bóp nát xương cổ mà chết. Cho dù đối thủ mạnh mẽ, cũng đều không ngoại lệ bị Nguyên Thương giết.
Nguyên Thương tới Hồ Châu vẫn như cũ là bộ dáng ' Nguyên Thập Tam ', mặc trang phục nam tử, cùng Ngọc Khanh Hồng có chút ngụy trang tiến vào trong thành.
Ở trong thành sầm uất trên đường có một tửu lâu, phát hiện phía trước tửu lâu người vây xem náo nhiệt.
“ Bộp --- “
Một người từ trên lầu bị ném xuống.
Rõ ràng là nam tử bưu hãn lại nằm trên mặt đất lăn lộn kêu to: “ Ai da... “
“ Ầm --- Loảng xoảng ---- “
Lại thêm một người cùng bàn rượu và thức ăn cùng nhau rơi xuống. Sau đó đụng vào sạp nhỏ dưới lầu, âm thanh cùng bàn rượu, thức ăn rơi trên đất, hai bên hoảng sợ quát to: “ A a a a - “
Náo nhiệt như thế khó trách người vây xem càng lúc càng nhiều.
Lại một lát sau, một đám người võ lâm chạy ra, dân chúng vây xem dưới lầu cười vang không ngừng.
Nguyên Thương trong tích tắc điều chỉnh vẻ mặt mình, kéo một vị phụ nhân đang vây xem hỏi: “ Vị tỷ tỷ này, nơi này xảy ra chuyện gì? “Đối phương nhìn lại, thấy một thiếu niên mi thanh mục tú, mặt ngượng ngùng cười nhẹ ; sắc mặt đỏ lên, nói: “ Là một đám võ lâm đùa giỡn một cô nương, bị một đám hòa thượng đánh! “
Hòa thượng? Đại hội võ lâm lại hấp dẫn đủ mọi loại người.
Nguyên Thương cũng không để trong lòng, hướng vị phụ nhân này nói đa tạ.
Nàng giả bộ tươi cười khiến Ngọc Khanh Hồng lại kinh ngạc - này cũng có thể giả bộ? Đây là Tô Kì - giết người không chớp mắt?
Ngọc Khanh Hồng nhìn kỹ nụ cười khó có được của nàng, thế nhưng có thể khiến người cảm thấy đặc biệt ấm áp. Có lẽ bởi vì Nguyên Thương bản chất đơn thuần, dù giả bộ tươi cười cũng sạch sẽ trong suốt không giống giả dối.
“ Chúng ta đi thôi. “ Nguyên Thương thản nhiên nói, khóe miệng tươi cười còn chưa hoàn toàn biến mất. Ngọc Khanh Hồng nhịn không được bị nụ cười này mà đỏ mặt, phá lệ đối với Nguyên Thương nói gì nghe nấy gật đầu.
Vừa rời đi, một cảm giác kỳ diệu từ đáy lòng Nguyên Thương dâng lên. Nguyên Thương chợt cảm thấy gì đó, dừng bước ngoái đầu nhìn lại, nhìn về cửa sổ thấy người từ lầu ba tửu lâu đi xuồng, lại mơ hồ nhìn thấy tăng bào màu vàng.
“ Làm sao vậy? “ Ngọc Khanh Hồng kỳ quái nhìn theo nàng.
Nguyên Thương lắc đầu, nói: “ Không có gì. “
Thân ảnh hai người biến mất bên góc đường, thân ảnh Cố Nguyệt Mẫn xuất hiện bên cửa sổ, nhìn nơi Nguyên Thương biến mất, có chút xuất thần. Mùa đông gió mang theo hơi lạnh từ cửa sổ thổi tới, cẩm bào của Cố Nguyệt Mẫn có vẻ đơn bạc vô cùng.
“ Điện hạ, chúng ta vẫn nên rời đi mau, chúng ta ở trong Đông Lữ, nếu kinh động quan phủ sợ sẽ có chút phiền phức. “
“ Ừ. “ Cố Nguyệt Mẫn có có chút không yên lòng.
Tô Ấm nhìn nàng: “ Điện hạ? “
Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên nói: “ Các ngươi về khách điếm đã định, ta rời đi một chút. “
Tuệ Thông nói: “ Sao thế được? Trưởng Công chúa nói chúng ta phải bảo hộ người... “
“ Võ công của ta đã là Hậu thiên đỉnh, cách tông sư không xa, cho dù gặp phải tông sư cũng có thể chạy trốn, có cái gì phải lo lắng? “
Tăng nhân này còn muốn khuyên can, Tuệ Thông đã nói chuyện. Hắn bộ dáng cao tăng đắc đạo như cũ, nói: “ Cũng tốt! Hiện tại đã vào Đông Lữ, gần đến Gia Hưng, một đám tăng nhân chúng ta cùng Công chúa đồng hành không tiện, còn khiến người khác chú ý. Điện hạ cứ việc đi, nếu có nguy hiểm, để Tô Ấm báo cho chúng ta. “ Ngụ ý, nếu ngươi mang theo Tô Ấm cùng đi ta miễn cưỡng chấp nhận - nếu một hộ vệ cũng không mang thì không thể!
Cố Nguyệt Mẫn gật đầu, mang theo Tô Ấm rời đi.
Ở trên đường, Cố Nguyệt Mẫn nhớ lại một màn nhìn thấy kia: Nguyên Thương lại cười với nữ nhân khác! Hai người đồng hành, còn có vẻ thật thân mật. Nàng hiểu rõ Nguyên Thương, vô cùng rõ ràng Nguyên Thương căn bản chính là mặt than, cho dù vô cùng cao hứng, cũng chỉ là ánh mắt lộ ra ý cười.
- Tốt, Nguyên Thập Tam! Bản cung tìm ngươi khắp nơi, ngươi lại ở đây cùng người khác khanh khanh ta ta!
Cố Nguyệt Mẫn dùng tam khối bạc vụn, từ trong miệng ba tên khất cái hỏi được hành tung của Nguyên Thương - Như Ý Lâu.
Mọi người không đoán sai, chính là thanh lâu!
-----------
Chú thích:
Nhiễu lương:
Có câu “ Dư âm nhiễu lương, tam nhật bất tuyệt “ (dư âm tiếng hát hãy còn vương vấn nơi rường nhà, ba ngày không dứt) có nguồn gốc từ một câu chuyện trong Liệt Tử. Đàn lấy “ nhiễu lương “ làm tên, đủ thấy đặc điểm về âm sắc của đàn này, đương nhiên dư âm không dứt. Theo truyền thuyết, “ Nhiễu lương “ là lễ vật của một người tên Hoa Nguyên dâng lên Sở Trang Vương, không rõ niên đại chế tác. Sở Trang Vương từ khi có được “ Nhiễu lương “, cả ngày đàn tấu làm vui, say mê trong tiếng nhạc. Có một lần, Trang Vương liên tiếp 7 ngày không lâm triều, đại sự quốc gia gác lại. Vương phi Phàn Cơ vô cùng lo lắng, khuyên Trang Vương rằng:
Quân vương, ngài quá đắm chìm trong âm nhạc! Trước kia, Hạ Kiệt vì quá yêu đàn sắt ' Muội Hỉ ' mà dẫn đến hoạ sát thân ; Trụ vương vì mê nghe âm thanh uỷ mị mà mất giang sơn xã tắc. Nay, quân vương yêu thích ' Nhiễu lương ' đến như vậy, 7 ngày không lâm triều, lẽ nào cũng muốn mất nước và mất sinh mệnh của mình?
Sở Trang Vương nghe xong, không có cách nào kháng cự lại sự mê hoặc của ' Nhiễu lương ' đành phải nén lòng sai người đập vỡ đàn, thân đàn vỡ thành nhiều mảnh. Từ đó danh cầm “ Nhiễu lương “ mà hàng vạn người hâm mộ đã tuyệt đứt thanh âm.
P/S: Cái ảnh anh hòa thượng chớp mắt thật nao lòng! ≧'◡'≦
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...