Công Chúa Tha Mạng

Minh Huy Công chúa nhìn Trần Tam, ngữ khí có chút mất tự nhiên:“Vừa rồi Phò mã ở ngay đây?”

Trần Tam cười khổ gật đầu nói:“Đúng vậy! Không nghĩ tới, nàng lại có thể phát hiện ra cơ quan bí mật này.”

Minh Huy Công chúa nhìn cửa động, bên trong một mảnh tối đen, nhìn không thấy lối ra.

“Động này hướng ra đâu?”

Trần Tam nói:“Cũng không xa, chính là sơn cốc nhỏ phía sau núi.”

Minh Huy Công chúa nhìn cửa động, không lên tiếng.

Không biết vì sao, đã nhiều ngày, Minh Huy Công chúa thường xuyên nghĩ đến tình huống ở trên thuyền ngày ấy. Ở thời điểm gặp thích khách, Phò mã của nàng chẳng những gọi hộ vệ duy nhất bên người là Tô Ấm đi bảo vệ nàng, còn lấy thân thể ốm yếu của mình che chắn cho nàng, cuối cùng bị ám khí của thích khách bắn trúng, rơi xuống hồ. Minh Huy không nghĩ tới cái người phải sống nhờ uống thuốc, dùng linh chi thay cơm ăn, dùng tuyết liên để cứu mạng mới miễn cưỡng sống sót, thế nhưng lại lấy tánh mạng đến bảo hộ nàng.

Mỗi khi nghĩ đến một khắc đó, Minh Huy luôn thấy có chút cảm động. Ít nhất, trong hoàng thành này, còn có một người thật tâm đối đãi nàng. Không nghĩ tới, Phò mã bệnh tật ngày thường nàng chưa bao giờ đặt trong mắt, cũng sẽ có lúc làm nàng xúc động như vậy.

Minh Huy Công chúa nói không nên lời trong lòng là cái tư vị gì, hỏi:“Nơi này có thể nghe thấy lời nói ở bên ngoài sao?”

Trần Tam nghĩ nghĩ, không xác định nói:“Hẳn là có thể đi...Đây là cơ quan bí mật đồ đệ Thủy Phỉ của ta làm, ta cũng không rõ ràng, nếu không hỏi hắn một chút?”

“Không cần.” Minh Huy nhìn hai cái lỗ phía trước, xem xét một phen, thở dài một tiếng, sắc mặt dần dần bình tĩnh trở lại:“Phò mã có phải còn trong tay thích khách hay không?”


Trần Tam vẫn liên miên quấn quýt nhìn cơ quan của mình, một bên gật đầu một bên lầm bầm lầu bầu:“Đồ đệ ta làm cơ quan rất bí ẩn a...vì cái gì lại bị nàng phát hiện đây...”

Minh Huy Công chúa trên mặt nghiêm nghị, mặc kệ Trần Tam còn đang nghiên cứu cơ quan, đứng lên đi ra phòng thuốc, gọi:“Người đâu!”

Đại tướng quân có râu hàm kia lập tức tiến lên vài bước, nói:“Điện hạ có gì phân phó?”

“Mục tướng quân, ngươi lập tức dẫn người đến phía sau sơn cốc nhìn xem, truy bắt thích khách! Hành động cẩn thận, Phò mã còn đang ở trong tay thích khách!”

“Vâng, Điện hạ!”

Trúc Ngữ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, mới vừa rồi nàng đứng canh giữ bên ngoài cửa, không để cho người bên ngoài đến gần.

Đột nhiên, nàng phát hiện, bên cạnh cổng hậu viện, có một cái đầu nho nhỏ lộ ra.

Trúc Ngữ hai mắt sáng lên, hướng Minh Huy Công chúa nói:“Công chúa, ngươi nhìn đằng kia!”

Minh Huy theo tay nàng nhìn qua, trông thấy một nữ hài tử đứng đó nhìn nàng. Ánh mắt kia dè dặt nhưng trong suốt, có loại cảm giác rất quen thuộc.Trúc Ngữ thấp giọng ở bên tai nàng nói:“Công chúa, ngươi xem đứa nhỏ kia! Rất giống Phò mã a!”

Lúc này, Trần Tam từ trong phòng đi ra, nói:“Đó là Tô Kì mang đến, có lẽ là thân nhân của Phò mã gia, ngươi mang đi đi!” Nói xong bỗng nhiên vỗ đùi,“Ai nha thuốc viên của ta!” Sau đó không nhìn mấy tên binh sĩ đằng đằng sát khí kia, vọt tới tiền viện tìm lò thuốc.

Trúc Ngữ sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi. Nhưng thật ra Công chúa sắc mặt bình tĩnh, đối với Trúc Ngữ nói:“Ngươi mang nàng lại đây.”


Nữ hài tử thấy Trúc Ngữ đi đến, lập tức xoay người chạy về phía tiền viện hẻo lánh.

Mục tướng quân đã mang theo hơn phân nửa binh sĩ đuổi theo thích khách cùng Phò mã, nhóm hộ vệ còn lại cũng cách hơi xa, bọn họ không thấy tiểu cô nương ở trong sân này, Trúc Ngữ lập tức dùng khinh công, hai ba bước đã bắt được nàng.

Nữ hài tử bộ dáng chỉ khoảng hai, ba tuổi, gầy teo thấp bé, nhưng khí lực cũng không nhỏ. Mấy ngày nay ở trong viện Trần Tam ăn toàn dược do Nguyên Thương phối, dĩ nhiên có sức sống hơn nhiều. Trúc Ngữ một tay ôm lấy nàng, nàng ở trong ngực Trúc Ngữ giãy dụa đấm đá. Kỳ quái là, nàng không nói một lời, không lên tiếng cũng không ầm ĩ.

Trúc Ngữ mất rất lớn khí lực mới đem được nàng đến đây, đứa nhỏ quần áo đã muốn xốc xếch. Lúc đi đến trước mặt Minh Huy Công chúa, nữ hài tử bỗng nhiên đình chỉ động tác, mắt không chớp nhìn nàng.

Trúc Ngữ cười nói:“Vẫn là Công chúa mị lực lớn, vừa mới nãy nàng ở đó nhìn người, ta ôm thì hết đá rồi đánh, đem đến trước mặt người lại không động đậy không ầm ĩ.”

Minh Huy Công chúa cẩn thận đánh giá nữ hài tử vài lần, phát hiện đứa nhỏ cũng không phải đang nhìn nàng, mà là nhìn hoa văn kim sắc trên áo của nàng.

Hoa văn cửu phượng hoàng kim sắc này là Hoàng đế ngự ban cho Minh Huy. Thường thì, chỉ có Hoàng hậu và Trưởng Công chúa mới được đặc ân như vậy. Tuy rằng Minh Huy không phải Trưởng Công chúa, nhưng Minh Huy thân là trưởng nữ, chỉ cần không có phạm phải tội lớn ngập trời, về sau khẳng định sẽ trở thành Trưởng công chúa tiếp theo, cho nên việc dùng đồ vật chuyên dụng được ban cho này cũng rất tự nhiên.

Minh Huy nở nụ cười ôn nhu thân thiện, chỉ vào hoa văn trên cổ áo của mình, nói:“Biết cái này sao?”

Tiểu cô nương ánh mắt do dự nhìn nàng, không nói lời nào.

Minh Huy cười thử hỏi:“Nhớ người mang ngươi đến đây chứ? Hắn cũng có hoa văn này, phải không?”


Tiểu cô nương như trước không nói lời nào cũng không nhúc nhích, nhưng Minh Huy Công chúa phát hiện, ánh mắt của nàng trở nên sáng ngời, hiển nhiên mình nói đúng rồi.

Minh Huy lại nói:“Ngươi xem, ta cùng với hắn đều có hoa văn như vậy, chúng ta là người một nhà a!”

Tiểu nữ hài nghi hoặc nhìn nàng, lại nhìn cổ áo có hoa văn phượng hoàng cửu sắc, do do dự dự lấy một dây lưng bạch sắc viền vàng ở trong lòng ra. Dây lưng cũng có một cái hoa văn đồng dạng hình cửu phượng, chỉ là được giản lược hơn.Trúc Ngữ vừa thấy, sắc mặt nhất thời biến hóa, nói:“Tốt lắm! Phò mã này, ở bên ngoài có một tư sinh nhi nữ!”

Minh Huy Công chúa khẽ lắc lắc tay, ý bảo nàng im lặng, nói:“Nữ hài tử này rõ ràng chịu ngược đãi một thời gian dài. Có thể là được Phò mã cứu giúp trên đường, bị thích khách uy hiếp không thể không lưu lại nàng rời đi.”

Trúc Ngữ nói:“Phò mã bị thích khách kèm giữ, còn có thể cứu người?” Kỳ thật Trúc Ngữ muốn nói là, tiểu bạch kiểm kia còn có thể cứu người? Nếu hắn có thể không để người khác cứu là đã cám ơn trời đất!

“Trở về chúng ta chậm rãi hỏi nàng liền biết.” Minh Huy Công chúa nhìn tiểu cô nương này, trong đôi mắt lạnh nhạt không tự giác mang theo vài phần nhu hòa nói,“Nếu là Phò mã cứu, thì không thể tùy tiện để nàng ở lại chỗ này. Nhìn dáng vẻ này, không có khả năng chốt lát sẽ mở miệng nói chuyện, trước mang về rồi nói sau!”

Trúc Ngữ cho tới bây giờ cũng không rõ ý nghĩ của chủ tử, nhìn nữ hài tử trong lòng mình ánh mắt tò mò đánh giá Minh Huy Công Chúa, đáp:“Vâng, Công chúa!”

-----------------

Ngoài kinh thành, dưới chân núi Bạch Mã Tự.

“Này! Tại sao ta phải dẫn ngươi đi Thừa Đức trang chứ? Chính ngươi tự đi không được a? Đó là trang viên của Thái tử, hiện tại nhất định được canh giữ sâm nghiêm, ngươi lôi kéo ta đi, không phải là tự chui đầu vô lưới sao? Ta hiện tại bị thương, cũng không thể dùng khinh công!” Ngọc Khanh Hồng các đốt ngón tay vô cùng đau đớn, chẳng những không lấy ám khí ra cho nàng, hơn nữa còn coi đây là áp chế, ép buộc nàng dẫn đường tìm người.

Ngọc Khanh Hồng thấy nói như vậy cũng không có tác dụng, lập tức thay đổi sách lược, châm chọc nói:“Ngươi không phải nói ngươi không muốn làm Phò mã sao? Tại sao còn ở hoàng thành lắc lư? Ta xem ngươi căn bản chính là khẩu thị tâm phi! Có phu nhân xinh đẹp như vậy, còn là Công chúa, ai bỏ đi được a!”

Nguyên Thương âm thanh không chút khách khí lạnh lùng nói:“Ta muốn đi chỗ nào, không tới phiên ngươi khoa tay múa chân!”


Ngọc Khanh Hồng thấy nàng hung dữ, có chút tức giận nói:“Ta nói đúng tâm tư ngươi đi? Công chúa này thật không đơn giản! Nói ngắn ngủi mấy câu, khiến cho Trần thần y đáp ứng vì nàng bán mạng, hừ, bộ dạng thì rất xinh đẹp, đáng tiếc tâm như rắn rết!” Ngọc Khanh Hồng có cơ hội liền đả kích Nguyên Thương,“Chậc chậc, vị Công chúa này gả cho ngươi, thì ra chỉ vì lợi dụng ngươi! Khó trách ngươi ầm ĩ muốn rời nhà trốn đi! Ta khuyên ngươi tỉnh táo lại đi, Công chúa như vậy sẽ thích ma ốm ngươi sao?”

Nguyên Thương lạnh lùng liếc nàng một cái, nói:“Ngươi còn muốn lấy ám khí ra không?”

Ngọc Khanh Hồng nghẹn lời, hừ lạnh một tiếng, nói thầm:“Có người, nhìn thấy Công chúa như chuột thấy mèo, lấm la lấm lét chạy đi, chỉ lo sợ tránh không kịp, lúc chạy trốn ngay cả con tư sinh cũng bỏ mặc, còn đối với người khác xì...”

Nguyên Thương thản nhiên nói:“Nếu ngươi không muốn lấm la lấm lét chạy trốn, có thể trở về. Nếu không vì để cho ngươi dẫn đường, ngươi nghĩ ta sẽ nguyện ý cứu ngươi ra sao?”

Ngọc Khanh Hồng nhất thời nói không ra lời, cắn môi dưới oán hận nhìn nàng.

Từ mật thất đi ra sau, Nguyên Thương thái độ càng lúc càng cứng rắn, nhưng sắc mặt vẫn như trước bình thản, thỉnh thoảng còn có thể nhìn chăm chú hoa cỏ ven đường xuất thần một hồi, cũng không biết nàng rốt cuộc là tâm tình tốt hơn hay là chuyển biến xấu đi, thật sự rất kỳ quái, khó có thể nắm bắt. Người này ở mặt ngoài thoạt nhìn thản nhiên, tay trói gà không chặt, nhưng kỳ lạ là, khi bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn đến, lại có cảm giác tương tự giống như sát khí của sư phụ, như sài lang hổ báo muốn cắn người vậy, rõ ràng ngay cả võ công cũng không có, lại có thân thủ có thể đem ngâm châm bắn vào nơi trọng yếu.

Nguyên Thương đi ở phía trước, Ngọc Khanh Hồng cách ở phía sau hai bước, hai người đi không nhanh không chậm. Con đường này là đi đến Bạch Mã Tự nổi tiếng, dọc theo đường đi ngẫu nhiên có thể gặp vài vị hòa thượng lui tới, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nhìn ra được đa số đều là đường xa đến đây.

Nguyên Thương nhìn nhóm hòa thượng đi qua, đột nhiên hỏi:“Những hòa thượng này không giống người Trung Nguyên, vì cái gì đến Bạch Mã Tự?”

Ngọc Khanh Hồng quay đầu nhìn về phía khác, không để ý tới nàng. Nguyên Thương lạnh lùng nhìn nàng một cái, nàng lại nghĩ đến vị sát thần trước mắt còn nắm lấy nhược điểm của nàng, sắc mặt nhất thời mềm xuống, bĩu môi nói:“Vậy mà cũng không biết? Không Văn đại sư của Bạch Mã Tự, chính là một trong Ngũ đại cao thủ đương thời, lại là cao tăng Phật môn, những nhà tu hòa thượng này tự nhiên muốn tới tìm hắn thỉnh giáo Phật pháp! Còn có hòa thượng đường xa đến, muốn bái sư làm đệ tử của Không Văn đại sư, học tập võ nghệ hoặc là phật pháp.”

“Ngũ đại cao thủ...” Nguyên Thương nghĩ đến những lời nói hôm qua của Minh Huy Công chúa. Không Văn đại sư của Bạch Mã Tự, quả thật là một trong Ngũ đại nhân vật trong võ lâm. Mặt khác, Thiên Vân Quan của Minh Huy Công chúa, quán chủ cũng đồng dạng nằm trong Ngũ đại cao thủ.

“Thiên Vân Quan là môn phái gì?”

Ngọc Khanh Hồng trên mặt hiện ra tất cả đều là khinh bỉ, nhưng không thể không cấp nàng giải thích nói:“Thiên Vân Quan của Minh Huy Công chúa, quán chủ đương thời là Tiêu Dao Chân Nhân nổi tiếng khắp thiên hạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui