Công chúa tại thượng

Lúc này Lý Toàn mới vội vàng nói: “Nô, nô tài chỉ cảm thấy nếu như nô tài là trưởng công chúa thì cũng sẽ đau lòng, có lòng giúp hoàng thượng đến hành cung mấy ngày, lại bị người của hoàng thượng giam giữ như phạm nhân, cái này cứ coi như bỏ qua, bị giam phát chán thì thì muốn đến Giao Huyền chơi hai ngày, người của hoàng thượng lại gây tổn thương tới phò mã mà ngài ấy yêu thích nhất, điện hạ vốn đã ấm ức, nghĩ hoàng thượng có thể đứng ra đòi lại công lý, kết quả trở về lại nghe được tin hoàng thượng để văn nhân làm tham tướng...”
 
Giọng ông ta càng ngày càng nhỏ, chốc lát sau lại cẩn thận nói: “Điện hạ và hoàng thượng tình cảm sâu đậm, lần này đương nhiên sẽ đau lòng.”
 
Quý Văn bình tĩnh nhìn ông ta, lát sau cười lạnh: “Sao trước kia trẫm lại không nhận ra ngươi lại nói đỡ cho nàng ấy thế này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“...Nô tài không dám, nô tài chỉ muốn chia sẻ nỗi ưu sầu với hoàng thượng, nếu nói sai thì xin hoàng thượng tha tội.” Lý Toàn hoảng hốt rập đầu lạy, rất nhanh sau đó trên trán đã hiện vết máu.
 
Quý Văn thấy ông ta rập đầu thì không hề có ý để ông ta dừng lại, ngay lúc ông ta hoa mắt váng đầu thì bên ngoài bỗng nhiên có thông báo: “Hoàng thượng, quý phi nương nương đến.”
 
Quý Văn im lặng chốc lát, lạnh lùng quét mắt nhìn Lý Toàn, Lý Toàn vội vàng đứng sang một bên.
 
Ngay sau đó Trương quý phi đi vào, sau khi hành lễ với Quý Văn thì nhìn về phía Lý Toàn, hơi ngạc nhiên mở miệng: “Lý công công làm sao thế này?”
 
“Hắn nói lời không nên nói, đáng phạt.” Quý Văn lạnh nhạt nói.
 
Trương quý phi nghe vật thì khẽ cười một tiếng, không nói tiếp nữa mà bưng một bát canh hạt sen ngân nhĩ: “Mấy ngày nay hoàng thượng luôn buồn bực, thần thiếp đặc biệt hầm canh cho hoàng thượng, dù ít dù nhiều hoàng thượng dùng một chút đi.”
 
Quý Văn thấy nàng ấy thì tâm trạng dịu hơn một chút, nắm tay nàng ấy nói: “Vẫn là quý phi tốt với trẫm.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thần thiếp biết hậu cung không được tham chính nhưng thần thiếp thấy hoàng thượng ưu phiền như vậy thì muốn nhiều lời hỏi một câu làm sao thế, nếu hoàng thượng cảm thấy không thể nói thì không cần nói cho thần thiếp, nếu cảm thấy có thể nói ra thì hãy nói với thần thiếp, thần thiếp cũng dễ giúp hoàng thượng nghĩ cách.” Trương quý phi dịu dàng nói.
 

Quý Văn mỉm cười: “Nàng là nữ nhân thì nghĩ được cách gì chứ?”
 
“Hoàng thượng!” Trương quý phi oán trách nhìn y một cái: “Hoàng thượng chưa nói thì sao biết thần thiếp không nghĩ ra cách?”
 
Đáy mắt Quý Văn lóe lên vẻ xem thường nhưng vẫn nói chuyện về Quý Thính ra, Trương quý phi nghe xong thì không nhịn được mắng: “Quý Thính nàng là thứ gì chứ, cũng xứng khiến hoàng thượng ưu phiền như vậy sao! Nếu để thần thiếp nói thì nên giết gà dọa khỉ, cứ giết nàng ta trước xem võ tướng nào dám vô cớ từ quan nữa!”
 
Lý Toàn nghe vậy thì đổ mồ hôi, vết thương trên trán nóng hừng hực nhắc nhở ông ta không được nói nhiều.
 
Tâm trạng buồn bực cả một ngày của Quý Văn cuối cùng cũng tốt lên được, cầm tóc nàng ấy nghịch, không nặng không nhẹ nói: “Không được vô lễ với hoàng tỷ.”
 
“Là nàng ta bắt nạt hoàng thượng trước!” Trương quý phi hừ nhẹ một tiếng, ngả vào lòng Quý Văn: “Hoàng thượng thực sự chịu ấm ức, thần thiếp nghĩ đến là trong lòng khó chịu, Quý Thính thực sự to gan làm loạn, mặc dù hoàng thượng tính kế giam giữ nàng ta, lại khiến phò mã của nàng ta bị thương nặng, nhưng nàng ta không nên trực tiếp từ quan khiến hoàng thượng khó xử.”
 
“Nàng ấy không từ quan vì chuyện này, suy cho cùng quý phi vẫn nghĩ chuyện này quá đơn gian rồi.” Quý Văn lạnh nhạt nói.
 
Trương quý phi bĩu môi: “Thần thiếp đâu nghĩ đơn giản, nàng ta vì Thân Đồ Xuyên mà giận dỗi với hoàng thượng, hoàng thượng đừng quên, sau khi người lên ngôi, cho dù người làm gì thì nàng ta đều ủng hộ, sao lần này lại khăng khăng phản đối? Còn không phải vì Tiền Đức gây tổn thương người trong lòng nàng ta, chạm tới vạch giới hạn của nàng.”
 
Quý Văn dừng lại một lát, đăm chiêu nhìn Trương quý phi.
 
Trương quý phi tỏ vẻ ngây ngô: “Chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút, nếu ai dám tổn thương hoàng thượng dù chỉ một ngón tay thì thần thiếp sẽ liều mạng với kẻ đó, khó trách nàng ta lại tức giận... Để thần thiếp nói thì đều là đám võ tướng kia xấu xa, nhân lúc hoàng thượng và nàng ta không hòa hợp mà cùng nhau từ quan, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này ép hoàng thượng thỏa hiệp! Thực sự là có tư tưởng xấu!”
 
Ban nãy từng câu từng chữ của nàng ấy đều thấy bất công cho Quý Văn, nói cứ như giận đến mức muốn xử tử Quý Thính, nhưng lời nói ra cũng đang giải vây cho Quý Thính, thậm chí tách chuyện Quý Thính từ quan và Quý Văn bổ nhiệm văn nhân ra, giúp Quý Thính vô tội trong chuyện này.
 
Lý Toàn đứng một bên cúi đầu càng thấp hơn, nhất thời không hiểu ra rốt cuộc nàng ấy cố ý hay không.
 

Quý Văn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, im lặng một lát rồi chậm rãi hỏi: “Gần đây quý phi rất thân thiết với hoàng tỷ sao?”
 
“Thần thiếp?” Trương quý phi hơi ngạc nhiên: “Hoàng thượng đang nói đùa sao? Quan hệ của thần thiếp và điện hạ thế nào, người ngoài không biết thì thôi, chẳng lẽ hoàng thượng cũng không biết?”
 
“Nếu không tốt thì sao lại giải vây cho nàng ấy?”
 
Trương quý phi càng khiếp sợ hơn: “Thần thiếp vừa nói đỡ cho nàng ta sao!”
 
“Ừ.”
 
“Vậy, vậy hoàng thượng cứ coi như thần thiếp chưa nói gì, thần thiếp không muốn xin cho nàng ta, nàng ta vì một người đàn ông mà muốn tranh cãi đối đầu với hoàng thượng, để các võ tướng theo đó mà làm mưa làm gió, hại hoàng thượng mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ còn lộ rõ vẻ tiều tụy, thần thiếp không muốn xin cho nàng ta chút nào, hoàng thượng tuyệt đối đừng mềm lòng!” Trương quý phi hoang mang quỳ gối bên chân Quý Văn, tỏ vẻ hận không thể giết Quý Thính ngay lập tức.
 
Vẻ mặt Quý Văn dịu đi, nâng nàng ấy từ trên đất lên, ôm vào lòng mình: “Trẫm chỉ thuận miệng nói thôi, quý phi căng thẳng như vậy làm gì?”
 
“Thần thiếp có căng thẳng đâu.” Trương quý phi nói xong thì dừng lại một chút, dè dặt hỏi: “Hoàng thượng sẽ không vì thần thiếp ăn nói linh tinh mà tha cho nàng ta đó chứ?”
 
Quý Văn mỉm cười: “Nàng nói cũng có lý, trẫm phải cố gắng nghĩ lại thật kỹ mới được.”
 
“Vậy, vậy hoàng thượng phải nghĩ cho kỹ... Hay là giết phò mã trước, cho dù nàng ta mất đi người mình yêu, không còn kẻ tai vạ Thân Đồ Xuyên đó, có khi sau này nàng ta sẽ không náo loạn với hoàng thượng nữa.” Nếu như lời vừa nãy của Trương quý phi không biết thật hay giả thì câu này lại thấy khá là thật lòng.
 
Quý Văn dở khóc dở cười: “Đúng là góc nhìn của nữ nhân, nếu giết Thân Đồ Xuyên thật thì chẳng phải hoàng tỷ liều mạng với trẫm luôn à?”
 

“Người là hoàng thượng sao nàng ta dám.” Trương quý phi nũng nịu.
 
Lý Toàn thấy hoàng thượng đã rơi vào lối suy nghĩ của Trương quý phi, yên lặng nuốt nước bọt, cảm thấy lúc này trưởng công chúa điện hạ chắc hẳn rất nhanh sẽ trở về.
 
Trương quý phi ở lại Ngự Thư Phòng thêm một lát nữa mới rời khỏi, còn Quý Văn cũng bắt đầu suy ngẫm như lời y nói, càng nghĩ lại càng cảm thấy lời Trương quý phi có lý, y vẫn luôn để ý Quý Thính đối xử với Thân Đồ Xuyên thế nào, biết rõ sức nặng của Thân Đồ Xuyên trong lòng nàng, lần này Thân Đồ Xuyên bị thương nặng, khó trách nàng lạnh lòng.
 
Y nghĩ đến đây thì không tức giận như trước nữa, nhưng còn chuyện để Quý Thính hồi triều thì y vẫn hơi do dự, thứ nhất là không nỡ để Hổ Phù sắp tới tay rồi mà bay mất, thứ hai là gọi Quý Thính về thì phải từ bỏ người đã sắp xếp ở quân doanh, sau này muốn dùng chiêu này nữa thì e là khó càng thêm khó.
 
Quý Văn suy đi tính lại, bất kể cái nào cũng không thể dứt bỏ, vẫn tiếp tục quay cuồng trong rối bời, nghĩ một lúc rất lâu rồi quyết định kéo dài thêm mấy ngày, nhân cơ hội lấy Hổ Phù về, đợi đến khi lấy được Hổ Phù rồi thì cho dù từ bỏ đám người kia cũng không sao hết. Song đến sáng hôm sau, kế hoạch kéo dài thêm mấy ngày của y đã đi tong, bởi vì văn võ cả triều bây giờ chỉ còn lại quan văn.
 
Lúc lâm triều, Quý Văn ngồi trên đại điện, nhìn phía chỗ thuộc về võ tướng chẳng còn ai cả, chỉ còn các quan văn đứng đông đủ ở bên trái. Từ khi Lẫm Triều lập quốc đến nay, chưa từng xuất hiện tình huống này, y sầm mặt xuống, mãi một lúc lâu không nói được lời nào, cuối cùng trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
 
Buổi trưa ngày hôm đó, có cung nhân rời khỏi cung, cố gắng đi đến Giao Huyền càng nhanh càng tốt.
 
Lúc nghe tin người trong cung tới, Quý Thính lập tức đi đến phòng Thân Đồ Xuyên rồi mới gọi người trong cung vào.
 
Cung nhân vừa thấy nàng thì vồn vã hành lễ, lại quan tâm Thân Đồ Xuyên nằm trên giường vài câu rồi mới mở lời nhắc chuyện chính: “Nô tài phụng mệng hoàng thượng cung nghêng điện hạ hồi triều.”
 
“Hồi triều là ý gì?” Quý Thính nhướng mày.
 
Cung nhân cười nói: “Đương nhiên là mời điện hạ quay về chức vụ cũ, tiếp tục giữ vị trí đứng đầu võ tướng.”
 
“Thế thì e là bổn cung không thể đồng ý, bây giờ phò mã vẫn đang bị thương, bổn cung muốn đích thân chăm sóc, không có thời gian vào triều làm quan, mời công công về cho.” Quý Thính nói xong thì nhìn Phù Vân một cái, Phù Vân lập tức móc ra ít bạc ban thưởng.
 
Cung nhân đổ mồ hôi: “Điện hạ, đây là lời căn dặn của hoàng thượng, người xem...”
 
“Không cần xem xét gì hết, bổn cung không thể trở lại, đúng rồi, bổn cung từ quan thì tới chăm nom phò mã luôn, thực sự bận rộn đến hồ đồ, quên cả chuyện phải nộp lại Hổ Phù.” Quý Thính mỉm cười ngắt lời: “Đã vậy thì bổn cung viết một phong thư, công công trở về giao cho Chử Yến ở phủ trưởng công chúa, Chử Yến sẽ giao Hổ Phù cho công công.”
 

Sau đó nàng không cho hắn cơ hội nói chuyện, trực tiếp viết một bức thư giao cho hắn: “Phù Vân, tiễn khách.”
 
“Vâng!” Phù Vân lập tức nhìn sang phía cung nhân, khách sáo vươn tay ra: “Công công, mời.”
 
Cung nhân: “...”
 
Sau khi cung nhân rời đi, Thân Đồ Xuyên mới chậm rãi mở miệng: “Dù võ tướng cả triều đã đi rồi, hoàng thượng chắc chắn phải dựa vào nàng mới triệu họ về được, nhưng điện hạ nộp Hổ Phù lên thì hơi mạo hiểm, chẳng may hoàng thượng thà mất hết võ tướng cũng phải lấy được Hổ Phù thì phải làm sao?”
 
“Ngươi từng ngồi xe ngựa của ta rồi, cảm thấy thế nào?” Quý Thính hỏi một đằng trả lời một nẻo.
 
Thân Đồ Xuyên nghĩ một lúc: “Nếu đặt mình vào trong phòng thì vững chắc đến mức không thể vững chắc hơn.”
 
“Lúc trước ta đã từng nói với ngươi, xe ngựa đó do bổn cung tìm thợ có tay nghề tinh xảo làm nên, ngươi còn nhớ không?” Quý Thính lại hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên gật đầu: “Nhớ.”
 
“Thợ tay nghề giỏi của ta không chỉ biết làm xe ngựa, hai tấm Hổ Phù giống nhau như đúc đặt cạnh nhau, ngay cả ta cũng không phân rõ cái nào là thật.” Quý Thính nở một nụ cười đầy ẩn ý.
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng: “Cách của điện hạ thật hay, nhưng điện hạ có từng nghĩ tới việc ngay cả điện hạ cũng không phân biệt được thật giả thì sợ là đại quân Lẫm Triều cũng không nhận ra được, nếu như một ngày nào đó hoàng thượng cố ý nói cái của y mới là thật, điện hạ phải làm thế nào mới được?”
 
“Ồ, thật sự đặt nó vào nước cường toan* thì không thay đổi chút nào, nhưng đồ giả thì vẫn bị mất màu, lộ ra Xuân Cung đồ bị cố ý vẽ bên dưới.” Quý Thính chớp mắt một cái: “Ắt hẳn đại quân vẫn có thể phân biệt rõ được.”
 
*Nước cường toan: là chất ăn mòn mạnh, ở dạng lỏng, màu vàng, dễ bay hơi.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng trong nháy mắt, nói ra một cậu từ tận đáy lòng: “Khâm phục.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui