Nhìn quyển sách trên tay, Quý Thính rơi vào trầm tư.
“Điện hạ dùng bữa sáng chưa?” Thân Đồ Xuyên vừa bình tĩnh chào hỏi, vừa lấy đông cung đồ về, trên khuôn mặt còn hơi xanh tím không nhìn ra chút biểu hiện xấu hổ nào.
Quý Thính không nói gì nhìn hắn: “Không giải thích một chút sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có gì để giải thích?” Thân Đồ Xuyên hỏi lại, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của nàng, hầu kết hơi chuyển động, “Ta chỉ đang học nên làm thế nào để hầu hạ điện hạ cho tốt thôi.”
À, hiểu rồi, có lẽ là thấy sau khi ngủ với nàng thì nàng không nhắc đến chuyện chuộc thân nữa, nhất thời có chút lo lắng, nên bây giờ thấy nàng đến mới cố ý giả vờ thế này để thúc giục nàng nhanh chóng mang hắn đi.
Quý Thính liếc hắn một cái, sau đó xoay người ngồi ở trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, rũ mắt chỉnh lại ống tay áo: “Học thế nào rồi?”
“Đọc vài cuốn sách, học hỏi những người cùng ở trong lâu, quả thật là có chút tiến bộ.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì dừng lại một chút, nhìn thẳng sang đây, “Chỉ là chưa hầu hạ, không biết cụ thể như thế nào?”
“Ồ? Nên phải thực hành một phen mới biết được?” Quý Thính nhướng mày trầm ngâm.
Tai Thân Đồ Xuyên dần đỏ lên, im lặng một lát rồi đến trước mặt nàng: “Nghe cô nương trong lâu nói là nữ nhân trong mấy ngày sinh hoạt vợ chồng thì cơ thể sẽ không thoải mái, điện hạ không sao chứ?”
Quý Thính theo bản năng muốn hỏi là ngày nào, nhưng lời vừa đến miệng thì đột nhiên nhớ ra chuyện mình đang giả vờ như cuộc sống gia đình tạm ổn đến đây, hơi dừng lại rồi thản nhiên nói: “Cũng ổn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đã qua nhiều ngày rồi, điện hạ đã hết sạch chưa?” Thân Đồ Xuyên lại hỏi.
Quý Thính liếc hắn: “Thế nào, muốn hầu hạ à?”
Hầu kết Thân Đồ Xuyên chuyển động, hồi lâu mới căng thẳng nói: “Nếu điện hạ bằng lòng.....”
“Được” Quý Thính ngắt lời hắn, từ tốn cởi giày và tất dưới ánh mắt của hắn, rồi nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, “Đến đây”
Dọa chết ngươi.
Ngọc thể của Quý Thính nằm nghiêng, đường cong nuột nà, ánh mắt quyến rũ như yêu tinh, nhưng bởi vì khí chất cao quý cùng kiêu ngạo trời sinh của trưởng công chúa mà người khác không dám có nửa phần xem thường. Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một hồi lâu sau khàn giọng nói: “ Điện hạ nói thật sao?”
“Ừ, tới đây.” Quý Thính nhếch khóe môi, trong mắt ẩn hiện một tia khiêu khích.
Hầu kết Thân Đồ Xuyên chuyển động, cứng đờ bước đến trước nhuyễn tháp, nhìn thấy Quý Thính gần trong gang tấc, những gì đã được học trước đó đều bị quên sạch. Quý Thính thấy hắn đứng đó bất động, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, đang muốn mở miệng nói chuyện thì hắn đã cúi người hôn đến.
Lúc răng môi hai người chạm vào nhau, Quý Thính cứng đờ, Thân Đồ Xuyên xoa hai má nàng dỗ dành, khàn giọng nói: “Đừng sợ.”
“.......Không sợ.” Quý Thính nheo mắt lại.
Lợi dụng lúc nàng đang nói chuyện, Thân Đồ Xuyên liền cạy mở hàm răng của nàng, nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi nàng. Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy cảnh này quá quen thuộc, chỉ là hôm nay Thân Đồ Xuyên không uống rượu, từ đầu đến cuối đều tỉnh táo.
Nhưng không biết do hắn tỉnh táo hay do hắn thật sự học được mà lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, cẩn thận không làm nàng bị thương không nói, còn luôn chú ý đến cảm nhận của nàng. Quý Thính vốn dĩ định làm khó hắn, nhưng cũng bị kiểu lấy lòng này khiêu khích, khóe mắt dần trở nên ướt át, trên gương mặt xuất hiện màu hồng nhẹ.
“Điện hạ, để ta cởi áo cho người.” Giọng Thân Đồ Xuyên càng lúc càng trầm hơn.
Lý trí của Quý Thính phút chốc quay trở lại, ngẩng đầu nhìn Thân Đồ Xuyên một cái, khẽ cười rồi nói: “Được.” Nàng muốn nhìn xem hắn vì để vào phủ trưởng công chúa mà có thể làm đến bước nào.
Đáp án là bước cuối cùng.
Đến khi y phục trên người bị cởi ra từng lớp từng lớp, hắn cũng chỉ còn lại áo lót, Quý Thính mới ý thức được rằng người này căn bản chẳng có tiết tháo gì cả, nhớ lại tình cảnh bi thảm của mình vào đêm đó, rốt cuộc nàng cũng tỉnh táo lại, đang muốn bảo Thân Đồ Xuyên cút thì nghe thấy hắn hỏi: “Điện hạ không dám tiếp tục sao?”
“......Sao bổn cung lại không dám tiếp tục chứ?” Vừa dứt lời, môi hắn liền rơi xuống xương quai xanh trắng ngần của nàng, Quý Thính khẽ hừ một tiếng, nửa người mềm nhũn.
Thân Đồ Xuyên một tay vuốt ve lưng nàng, tay kia thâm nhập vào váy nàng, nghe thấy tiếng rên không thể kìm nén được của nàng, lí trí hắn căng chặt như dây cung, có nguy cơ đứt bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn vẫn kiềm chế bản năng dã thú của mình, tiếp tục vô cùng dịu dàng dỗ dành: “Lần trước Thân Đồ làm điện hạ không thoải mái, có lẽ điện hạ đã có bóng ma, nên không dám để ta hầu hạ nữa.”
“Làm càn, bổn cung không phải là một đứa trẻ ba tuổi, sao có thể dễ dàng có bóng ma như vậy.” Quý Thính chịu đựng cảm giác xa lạ trong cơ thể, sung sướng nâng cằm, rõ ràng thân thể đã buông vũ khí, nhưng miệng vẫn không chịu nhận thua.
Hơi thở của Thân Đồ Xuyên càng lúc càng nặng nề, chịu đựng ngọn lửa khô nóng ngày càng nhiều hơn, mở miệng khàn giọng nói: “Vậy thì tốt rồi, điện hạ gập chân lại một chút, ta giúp người thoải mái.”
Quý Thính không phải người để bản thân chịu thiệt, lúc này đã bị trêu chọc động tình, liền ngoan ngoãn làm theo lời hắn, không quên cảnh cáo một câu: “Nếu lại làm bổn cung không thoái mái nữa, bổn cung sẽ đá ngươi đi tìm người khác.”
“Vậy có lẽ điện hạ không có cơ hội đó đâu.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên tối sầm lại, cắn vào vai nàng như trừng phạt.
Quý Thính khó chịu cắn chặt môi dưới, hai tay vô thức vuốt ve tấm lưng rộng lớn của hắn.
Lúc này là buổi trưa, thời điểm yên tĩnh nhất của Phong Nguyệt Lâu, những vị khách ngủ lại đều đã vội vàng rời đi, chỉ còn lại những người trong lâu đang ở trong phòng ngủ bù, cả Phong Nguyệt Lâu chỉ có sương phòng cuối tầng ba là tràn ngập âm thanh trầm thấp khiến người nghe đỏ mặt.
Quý Thính chưa từng có cảm giác thế này, vừa mới lạ vừa xa lạ, vừa khoan khoái vừa khó chịu, thoải mái không thể chịu được, hoàn toàn khác so với lần trước, khiến nàng không thể kiềm được mà trầm luân.
Hai người lăn lộn đến giữa trưa mới dừng lại, Quý Thính lười nhác nằm trên nhuyễn tháp, đến tay cũng chẳng buồn nhấc lên, trên người là áo choàng của Thân Đồ Xuyên, ngoài ra không còn gì khác, cánh tay cẳng chân trắng lóa đều lộ ra bên ngoài, đôi mắt nhắm hờ, lười biếng và gợi cảm không nói nên lời.
Hầu kết Thân Đồ Xuyên chuyển động, kiềm chế rồi trầm giọng: “Điện hạ lên giường nằm nghỉ trước đi, ta gọi người mang nước ấm vào.”
“Không muốn di chuyển.” Quý thính nhắm mắt, giọng nói đầy thỏa mãn.
Thân Đồ Xuyên kiên nhẫn thuyết phục: “Nhuyễn tháp đối diện với cửa, không thể gọi người vào, hay là để ta ôm điện hạ qua, vậy là điện hạ cũng không cần phải di chuyển.”
“Đừng ồn nữa.” Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên hơi bất lực, yên lặng một lát rồi tự mình đi ra ngoài, sau khi đã đóng cửa lại cẩn thận mới gọi gã sai vặt đến: “Mang hai thùng nước ấm đến đây.”
“Vâng”
Gã sai vặt vội vàng đến phòng bếp, chỉ một lát sau liền cùng một gã sai vặt khác cũng xách một thùng nước tới, lúc đang muốn mang vào sương phòng thì bị Thân Đồ Xuyên cản lại: “Đặt xuống đi, chuyện còn lại ta sẽ tự mình làm.”
“Chuyện này........” Gã sai vặt mờ mịt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, vội vã lui xuống.
Thân Đồ Xuyên một tay xách một thùng nước đi thẳng về phòng, chờ đến khi hắn đổ nước nóng ra xong thì Quý Thính cũng đã ngủ mất.
“Điện hạ, hay là tắm xong rồi ngủ tiếp.” Lần trước bởi vì uống rượu, sau khi kết thúc liền ngủ mê man, vì thế không thể hầu hạ nàng tắm rửa, Thân Đồ Xuyên vẫn luôn nhớ mãi, hôm nay dù thể nào cũng phải chăm sóc nàng thật tốt.
Quý Thính đang ngủ, nghe thấy vậy liền bực mình khẽ hừ một tiếng.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt vâng lời: “Nếu điện hạ không ngại thì Thân Đồ giúp người tắm.”
Quý Thính vẫn không nói gì, Thân Đồ Xuyên im lặng một lát, rồi bế nàng ra khỏi nhuyễn tháp, chiếc áo ngoài như lớp chăn mỏng rơi xuống, cơ thể đầy dấu tích hoàn toàn lộ ra ngoài.
Thân Đồ Xuyên ép buộc bản thân quay mặt đi mới không vì vậy mà mất lí trí.
Hầu hạ Quý Thính tắm rửa là một chuyện tra tấn người, đến khi ôm nàng để dùng khăn lau khô, cả thể xác và tinh thần của Thân Đồ Xuyên đều mệt rã rời, còn mệt hơn lúc làm chuyện đó khi nãy.
Quý Thính đã tỉnh từ lúc tắm rửa, chỉ là lười nhúc nhích, lúc này đang quấn khăn nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của hắn, hơi ghét bỏ: “Đi tắm đi, cả người toàn mùi mồ hôi.”
“Không vội , xoa bóp cho điện hạ trước đã.” Thân Đồ Xuyên nói rồi đi lấy bình thuốc.
Quý Thính nhìn thấy cái bình sứ quen thuộc, hơi nhướng mày hỏi: “Có tác dụng thật à?”
“Lần trước điện hạ không dùng sao?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính hừ nhẹ: “Cả người đầy dấu, sao có thể để người khác hầu hạ?” Nàng lại lười tự mình làm, cuối cùng dứt khoát không làm.
“Thuốc này có tác dụng thần kỳ đối với gân cốt bị nhức mỏi, nếu điện hạ không muốn tự mình bôi, Thân Đồ Xuyên sẽ phục vụ người thật tốt.” Thân Đồ Xuyên nói xong liền đổ thuốc ra tay.
Chuyện nên làm hay không nên làm thì đều đã làm, Quý Thính cũng không ngượng ngùng gì nữa, để hắn tùy ý hầu hạ.
Sau khi thay đồ ngủ, nàng lại ngủ một lát, tỉnh lại đã là buổi chiều, mấy thứ ăn buổi sáng đã sớm tiêu hóa hết rồi, lúc này đúng thật là bụng đói kêu vang.
Thân Đồ Xuyên trực tiếp gọi người mang đồ ăn đến, vẫn cầm bát đũa lên đút cho nàng như lần trước. Quý Thính mím môi từ chối, “Thuốc mỡ đó của ngươi đúng là dùng tốt thật, ngủ một giấc dậy cơ thể cũng không bị đau đau, bổn cung có thể tự dùng bữa được.”
“Thân Đồ tự nguyện hầu hạ.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính khựng lại một chút, không khỏi nhếch môi: “Biểu hiện hôm nay của ngươi đúng là đã tốt hơn chút rồi, nói đi, ngươi muốn cái gì?”
Thân Đồ Xuyên cúi đầu: “Muốn điện hạ đón ta vào cửa.”
.....Quả nhiên. Quý Thính cười khẽ một tiếng: “Ngươi quả là thẳng thắn, yên tâm, cho bổn cung thêm vài ngày nữa, bổn cung sẽ cho ngươi bất ngờ.”
“Vậy Thân Đồ sẽ chờ.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...