Quý Thính cảm thấy từ sau khi Thân Đồ Xuyên đồng ý thì cả người hắn bứt rứt khó chịu, vài lần nàng nói chuyện với hắn hắn đều đáp lại một cách vội vàng, có vẻ hơi lơ đễnh.
.......Chỉ xem con dấu thôi mà lại ngượng ngùng như vậy? Quý Thính nghi hoặc nhìn hắn, vừa muốn hỏi thì chăn đệm bên kia cũng đã đổi xong, những người tạp vụ lui xuống, trong sương phòng nháy mắt chỉ còn lại hai người họ.
“Đi qua giường xem nhé?” Thân Đồ Xuyên căng thẳng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính không hiểu tại sao phải lên giường xem, đang muốn hỏi thì lại bị hắn bế lên, nàng liếc hắn một cái không nói gì, phối hợp khoát tay lên vai hắn.
Thân Đồ Xuyên cẩn thận đặt nàng lên giường, cố hết sức không nhìn vào ánh mắt chờ mong của nàng, dùng đầu ngón tay run rẩy bắt đầu cởi đai lưng.
Quý Thính: “?”
Thân Đồ Xuyên cởi áo ngoài ra, màu đỏ trên tai đã lan tràn đến cổ, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Quý Thính, đặt tay lên khố bên trong, e là bước tiếp theo sẽ cởi.
“....Ngươi dừng lại đã.” Quý Thính vội kêu dừng lại, do dự một hồi lâu rồi hỏi, “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Không phải muốn xem sao? Phải cởi mới xem được......Hay là người muốn xem theo cách khác?” Thân Đồ Xuyên nói, đôi mắt có chút hoang mang.
Quý Thính kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không khỏi xấu hổ buồn bực nói: “Hạ lưu! Bổn cung muốn xem con dấu của ngươi, ai muốn xem ngươi, xem thứ đó của ngươi?!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên sửng sốt.
“Ngươi ngươi mặc quần vào! Dám cởi bổn cung giết ngươi!” Quý Thính nổi giận đùng đùng xoay người đi, chỉ để lại cho hắn một cái bóng lưng.
Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm lưng nàng hồi lâu, lúng túng mở miệng: “Người cho là vừa rồi đụng vào....con dấu sao?”
Quý Thính: “.....”
Thân Đồ Xuyên thấy nàng không nói lời nào, lập tức hiểu ra, khuôn mặt lập tức nóng lên: “Là ta hiểu lầm, đã mạo phạm điện hạ, nhưng mà.....sao điện hạ lại nghĩ là con dấu?”
“Bổn cung chỉ mới chạm có một cái, hiểu lầm không được à?” Quý Thính nói xong thì không mấy tự tin, nhưng lại hùng hổ xoay người lại chỉ trích hắn, “Bổn cung đã nghĩ Thân Đồ công tử là chính nhân quân tử, không phóng túng, không có suy nghĩ không đàng hoàng, nhưng hóa ra Thân Đồ công tử suốt ngày trông có vẻ nghiêm trang lại có suy nghĩ bỉ ổi như vậy.”
Nàng nói rồi dừng lại một chút, càng tức giận hơn: “Lúc đó bổn cung đang không mặc gì, không phải là ngươi nghĩ gì xấu xa đó chứ?!”
Thân Đồ Xuyên như đã làm điều sai trái, rũ mắt đứng cạnh giường để nàng tùy tiện trách mắng.
Quý Thính nói thêm vài câu, tâm trạng lúc này mới khá lên được một chút, lại nghĩ đến cuộc đối thoại lúc nãy của hai người, hai má dần nóng lên, nàng không muốn bộc lộ ra sự rụt rè của mình nên hừ nhẹ một tiếng rồi nằm xuống, dùng chăn che mình lại từ đầu đến chân.
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: “Điện hạ, cẩn thận kẻo ngạt thở.”
“Không cần ngươi lo lắng! Còn không mau đi chép đi!” Giọng nói rầu rĩ của Quý Thính truyền ra từ trong chăn.
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, đợi đến khi đã bình tĩnh mới quay trở lại bàn cầm bút lông sói lên. Lúc này vừa mắc một sai lầm lớn nên những suy nghĩ phức tạp của hắn cũng được trút bỏ không ít, bình tĩnh chép từng chữ theo nét chữ của nàng.
Quý Thính che người mình được một lúc thì không nhịn được ló đầu ra, nhìn thấy Thân Đồ xuyên đang chăm chú làm việc, không khỏi bĩu môi, điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại. Nàng vừa ngủ say không lâu, Thân Đồ Xuyên liền nhìn qua, nhìn chằm chằm vào sườn mặt trầm tĩnh của nàng hồi lâu rồi mới rũ mắt tiếp tục chép.
Sương phòng hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật cờ cầu nguyện và tiếng và âm thanh từ những ngọn nến. Hắn lẳng lặng ngồi trước bàn, ngồi đó gần như cả đêm.
Hôm sau trời vừa sáng Quý Thính đã thức dậy, nhắm mắt thoải mái duỗi lưng một cái, vung tay lên liền đụng trúng thứ gì đó, nàng nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đang im lặng ngủ bên cạnh.
....Sao hắn lại ở trên giường, Quý Thính không vui đẩy hắn: “Ai cho phép ngươi ngủ trên giường? Đi xuống cho bổn cung.”
“Điện hạ đừng làm ồn....” Thân Đồ Xuyên mơ màng nói một câu.
Quý Thính nheo mắt lại, hai tay càng dùng sức đẩy hắn, muốn đẩy hắn xuống, kết quả là Thân Đồ Xuyên vung tay lên, trực tiếp ôm người vào ngực, Quý Thính vùng vẫy hai lần vẫn không thoát ra được, không khỏi hất mặt lên: “Lá gan ngươi lớn nhỉ, còn không mau buông bổn cung ra!”
“Điện hạ” Thân Đồ Xuyên nói xong liền nghiêng người lại gần nàng, tựa cằm lên trán nàng, “Thân Đồ sao chép cả đêm, mới ngủ có một canh giờ, xin điện hạ im lặng một chút.”
Quý Thính: “...”
Người ta chép thay mình cả đêm, lại ầm ĩ nữa thì quả thật có hơi không có tình người, nhưng bị hắn ôm thì có khác gì bị chiếm tiện nghi đâu? Quý Thính xoắn xuýt một lát rồi lại buồn ngủ, vì vậy nhắm mắt lại ngủ tiếp, chẳng mấy chốc đã ngủ say trong lòng ngực Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, khóe môi vốn đang bình thản bỗng cong lên một chút.
Đến khi mặt trời lên cao Quý Thính mới tỉnh giấc, lúc tỉnh dậy thấy Thân Đồ Xuyên đã không còn bên cạnh, nơi vừa rồi hắn nằm ngủ có đặt ba mươi lá cờ cầu nguyện được chép hoàn chỉnh, từng câu từng chữ đều giống y hệ nàng viết.
Mọi sự khó chịu của Quý Thính đều tiêu tan hết vì ba mươi lá cờ cầu nguyện này, nàng gọi người vào thay y phục rồi cầm cờ ngầu nguyện trở về phủ.
Vừa về đến phủ công chúa, nàng liền gặp Mục Dự Chi đang chuẩn bị đi ra ngoài, nàng gượng cười chào hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Đi kiếm bạc cho điện hạ.” Mục Dự Chi cười như không cười, “Kiếm nhiều thêm một chút, mới có thể đủ để điện hạ đến Phong Nguyệt Lâu hàng ngày.”
“Vậy thì đúng là vất vả cho ngươi rồi.” Quý Thính chột dạ.
Mục Dự Chi liếc xéo nàng một cái: “Điện hạ có bằng lòng chuẩn bị chén thuốc cho ta không?”
“....Chuẩn bị gì chứ, bổn cung phải đi làm chính sự, không phải chơi bời.” Quý Thính lặng lẽ giơ cờ cầu nguyện trên tay lên, “Nhìn thấy không , chính sự đó!”
Mục Dự Chi bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu rồi hài lòng: “Nếu là chính sự thì Dự Chi cũng sẽ không hỏi nhiều, điện hạ đi tìm Phù Vân đi, hôm nay Phù Vân gọi món vịt hầm bát bảo, chưng trong nồi một chút là có thể dùng.”
“Ừ, biết rồi.” Quý Thính nói với hắn ta thêm vài câu rồi mới bước về phòng ngủ, đặt cờ cầu nguyện lên bàn xong lập tức đi tìm Phù Vân.
Buổi tối Thân Đồ Xuyên lại để tú bà đến mời, nàng thấy hắn sao chép giúp mình nên cũng thành thật đến Phong Nguyệt Lâu.
Kể từ hôm đó nàng bắt đầu thường xuyên lui tới Phong Nguyệt Lâu hàng đêm, khoảng thời gian này hầu như đều ngủ lại, thật ra nàng muốn hắn sao chép vào ban ngày, nhưng hắn lại nói ban ngày bận chuyện khác, chỉ có thể làm vào buổi tối, Quý Thính đang nhờ vả người khác nên đành phải nghe theo hắn.
Cũng may là sau khi chép một thời gian thì đã sắp chép xong rồi.
“Sau khi chép xong hai mươi lá này là hết rồi.” Tâm trạng Quý Thính không tệ.
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: “Sau khi chép xong điện hạ có đến nữa không?”
“Tất nhiên là đến rồi.” Quý Thính cười híp mắt nhìn những lá cờ cầu nguyện đã được chép xong.
Thân Đồ Xuyên nhìn ra là nàng đang nói cho có, mím môi nói: “Trước tiết Mang chủng là hội làng, khá náo nhiệt. Điện hạ bằng lòng đi cùng ta chứ?”
“Hội làng à” Vẻ mặt Quý Thính khó xử, “E là không được, đến lúc đó sợ là bổn cung có việc rồi.”
“Vẫn còn bảy ngày nữa mới đến tiết Mang chủng mà điện hạ đã biết lúc đó có việc?” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lùng.
Quý Thính khựng lại một chút, cảm thấy qua sông mà lập tức rút ván thì không được hay cho lắm, vì thế đáp: “Mấy ngày nay, bổn cung này phải nghĩ cách để hoàng thượng tha cho ngươi, đến lúc đó không chắc sẽ rảnh, nếu có thời gian thì sẽ đi với ngươi.” Mới là lạ, đến lúc đó lại từ chối.
Nhưng quả thực là đã đến lúc giúp hắn chuộc thân, đỡ phải ngày nào cũng phải đến Phong Nguyệt Lâu đưa tin.
Thân Đồ Xuyên nghe vậy nét mặt lúc này mới dịu đi: “Lời này của điện hạ là thật sao?”
“Tất nhiên là thật.” Vẻ mặt Quý Thính nghiêm túc.
Tâm trạng Thân Đồ Xuyên tốt lên: “Vậy Thân Đồ sẽ chờ điện hạ.”
Quý Thính đáp lại, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nhíu mày: “....Sao ngươi cứ nghĩ đến việc đi chơi vậy, không phải trọng điểm là ta xin tha giúp ngươi à?”
“Thân Đồ tin tưởng điện hạ.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng.
Quý Thính nhìn nhau với hắn một lúc, không khỏi cười khẽ, cầm cờ cầu nguyện mà hắn vừa chép xong đi. Tối đó nàng không đến Phong Nguyệt Lâu nữa.
Tú bà vẫn chờ ở tầng một như thường lệ, đợi đến giờ giới nghiêm vẫn không thấy Quý Thính, mới biết đêm nay nàng sẽ không đến đây, không khỏi thở dài, đi lên tầng ba bẩm báo.
“Cờ cầu nguyện đã chép xong rồi, nàng sẽ không đến nữa đâu, tập quen là được.” Thân Đồ xuyên thản nhiên nói.
Tú bà cảm thấy trưởng công chúa điện hạ này không có lương tâm chút nào, lúc cần chủ tử thì ngày nào cũng đến, không cần nữa đến bóng dáng cũng chẳng thấy đâu, đúng là nữ nhân cặn bã nhất mà nàng ta từng gặp.
Nàng ta đã đi theo Thân Đồ Xuyên nhiều năm rồi, không khỏi có chút bất bình cho hắn: “Chủ tử tốt với điện hạ như vậy, sao ngài ấy lại không hiểu chứ?”
“Người tốt với nàng nhiều lắm, người nào cũng nguyện ý dâng cả tính mạng cho nàng, ta thì tính là gì chứ?” Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn tú bà một cái, vô cảm nói, “Sau này không được nói vậy nữa, nếu để ta nghe thấy thì ngươi đi đi.”
“Thuộc hạ biết sai rồi.” Tú bà vội vàng quỳ xuống.
Sương phòng nháy mắt yên tĩnh lại, sau đó tiếng của gã sai vặt vang lên ngoài cửa: “Thân Đồ công tử, phủ trưởng công chúa đưa chân giò hầm đến ạ.”
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, tú bà vội vàng đứng dậy, nói một câu với bên ngoài: “Vào đi.”
Gã sai vặt vội đẩy cửa đi vào, đặt cái hộp có hoa văn tinh xảo lên bàn, cười nịnh nọt với tú bà rồi mới nói với Thân Đồ Xuyên: “Người của phủ trưởng công chúa đã về rồi, họ bảo tiểu nhân chuyển lời lại cho công tử là điện hạ biết mấy ngày nay người ta vất vả rồi, muốn người ăn gì bổ nấy, bồi bổ thân thể thật tốt.”
Thân Đồ Xuyên nhìn hộp đồ ăn, ánh mắt ấm áp: “Ta biết rồi.”
Gã sai vặt đáp lại, thấy không còn việc gì nữa thì đi. Thân Đồ Xuyên đưa tay vuốt ve hộp thức ăn, hồi lâu mới thản nhiên nói: “Ngươi xem, nàng vẫn hiểu rõ.”
Tú bà: “?”
“Chỉ cần ta tốt với nàng hơn tất cả những người khác, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết.” Thân Đồ Xuyên nhìn hộp đồ ăn với đôi mắt trong trẻo, như thể đây không phải là hộp đồ ăn mà là sự tán thành của Quý Thính.
Tú bà: “......” Chỉ là một chén móng heo mà thôi, không đến mức đó chứ? Có thể là phần thưởng tùy tiện của điện hạ không?
Quý Thính quả thật là tùy tiện thưởng, vừa rồi sau khi dặn dò mấy ám vệ xong thì ăn khuya cùng với Phù Vân, nhìn thấy giò heo hầm đột nhiên lại nhớ đến Thân Đồ Xuyên nên cho người mang đến, nếu biết hắn cho là món giò heo hầm này có ý nghĩa gì thì nàng chắc chắn sẽ không cho.
“Điện hạ, người đang bận rộn chuyện đại sự gì vậy, sao đến giờ vẫn bận như vậy.” Phù Vân nghi hoặc gấp cho nàng một miếng cá hấp.
Quý Thính khẽ cười một tiếng: “Không phải chuyện đại sự gì.” Chỉ là cách giúp Thân Đồ Xuyên thoát khỏi tiện tịch, nhân tiện thêm chút buồn phiền cho Quý Văn mà thôi.
“Nếu không phải việc gì lớn thì sau này điện hạ không nên về trễ vậy nữa, tránh nghĩ nhiều, ban đêm không ngủ được.” Phù Vân dặn dò.
Quý Thính đáp lại một tiếng rồi tiếp tục dùng bữa, sau khi ăn no mới ôm chó về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, nàng nghe được tin đồn rằng ban đêm ở ngọn núi phía nam kinh thành có quỷ khóc.
“Điện hạ không biết đâu, âm thanh đó đáng sợ lắm, nghe nói là trên núi có linh hồn chết oan, khóc lóc kể lể oan khuất của mình.” Phù Vân kể lại như thật.
Quý Thính ngạc nhiên: “Mơ hồ vậy sao? Không phải tin vịt đó chứ?”
“Sao vậy được, điện hạ đừng quên là dưới chân núi bên kia có mấy chục hộ dân, chính là bọn họ nghe thấy.” Phù Vân nhấp một ngụm trà ấm, “Mấy chục hộ dân cũng có ít nhất hơn trăm miệng, tất cả đều nói vậy, sao lại là tung tin vịt được chứ?”
Quý Thính mỉm cười: “Tiết Mang chủng đến rồi, cho dù có phải là lời đồn hay không thì hẳn là hoàng thượng sẽ không để chuyện này được phép lưu truyền trong kinh thành đâu.”
“Điện hạ đoán không sai, vừa nãy Phù Vân từ bên ngoài trở về thì đã thấy có sai dịch trên đường phố, e là không ai dám phát tán chuyện này nữa đâu.” Phù Vân nói xong không khỏi thở dài, “Gần đây rất buồn chán, hiếm lắm mới có vài chuyện mới lạ mà lại bị đè xuống mất.”
“Yên tâm đi, chuyện mới lạ còn nhiều lắm.” Quý Thính thản nhiên nói.
Phù Vân nghi hoặc nhìn nàng một cái, không hiểu là ý gì, lúc y vừa ném lời nàng nói ra sau đầu thì kinh thành lại lan truyền tin đồn rằng thi thể ở bãi tha ma bị biến mất, chưa đợi đè xuống thì tiếp tục có tin dân chúng ở ngoại ô kinh thành đào được hòn đá tử thần.
Khoảng thời gian này kinh thành có thể xem như cực kì náo nhiệt, tin đồn lan truyền khắp phố phường, mỗi người đều góp chuyện đàm tiếu, phủ nha của kinh thành có muốn điều tra cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, gần như mất kiểm soát.
Tú bà kể hết những chuyện này cho Thân Đồ Xuyên, cuối cùng có chút nghi hoặc: “Thật là kì lạ, năm rồi không hề có chuyện này, sao năm nay lại nhiều như vậy, chủ tử ngài không biết đâu, khắp phố đều đồn là tân đế mệnh mỏng, không gánh vác được ngôi vị cửu ngũ nên mới không áp chế được tai họa.”
Thân Đồ Xuyên trần tư hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tối nay sau giờ giới nghiêm, ngươi đi một chuyến đến phủ Triệu thị lang, báo cho Triệu thị lang rằng chứng cứ xác thực minh oan cho phụ thân có thể trình lên rồi.”
Tú bà sửng sốt: “Nhưng không phải ngài nói là hoàng thượng coi trọng thể diện, dù có trình chứng cứ lên, y cũng không vì lão gia mà sửa lại án sử sai sao?”
“Đúng là không, nhưng có thể gây thêm một phần rắc rối cho y.” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nói.
Đã đến lúc.
Trong phủ Chu lão tướng quân, Quý Thính đã dùng bữa xong, đang chơi cờ cùng lão tướng quân trong thư phòng.
“Kĩ năng đánh cờ của người có vẻ đã tiến bộ hơn một chút rồi, là tiểu tử Mục Dự Chi dạy sao?” Chu lão tướng quân hỏi.
Quý Thính mỉm cười: “Đúng vậy, hắn ta dạy.”
“Hừ, tên tiểu tử khốn khiếp kia đúng là có chút bản lĩnh, không uổng công năm đó người cứu hắn ta.”, Chu tướng quân giống như một người mẹ chồng hung ác tuyển chọn con dâu vậy, mới vừa khen được một câu đã bắt đầu bất mãn, “nhưng những thứ này thì có ích gì chứ, cũng chẳng buộc được lòng người.”
“....Sư phụ, người là trưởng bối lại bàn luận về chuyện của tiểu bối, không phải hơi mất uy nghiêm sao?” Quý Thính bất đắc dĩ.
Chu lão tướng quân xụ mặt: “Vậy thì nói về chuyện không mất uy nghiêm, mấy ngày nay lòng người trong kinh thành hoảng sợ là do nét bút của người?”
Quý Thính khựng lại một chút, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Sư phụ, Thính Thính không biết người đang nói gì cả.”
“Lại giả vờ với lão tử.” Chu lão tướng quân nheo mắt lại.
Quý Thính gượng cười một tiếng: “Đúng là đồ nhi làm.”
“Mục đích của người là gì?” Chu lão tướng quân hỏi.
Quý Thính cẩn thận quan sát bàn cờ, suy nghĩ một lát rồi đặt một quân cờ xuống, lúc này mới mở miệng nói: “Không có mục đích gì cả, chẳng qua chỉ muốn hoàng thượng noi theo tổ tiên, lấy đại xá thiên hạ xoa dịu oán trách của mọi người.”
Chu lão tướng quân khựng lại một chút, lông mày dần nhíu lại: “Người muốn cứu Thân Đồ Xuyên?”
“Đúng vậy, hoàng thượng đã nhiều lần muốn lấy hắn trao đổi với Hổ Phù của ta, ta nghe phát mệt rồi, dứt khoát mang người đi, tránh cho hoàng thượng nhớ thương mãi.” Quý Thính cười nhẹ, “Việc này ta không tiện ra mặt, vẫn phải xin sư phụ đi nói chuyện đại xá với hoàng thượng, y biết người ghét nhất là ta với hắn dính líu với nhau, tất nhiên sẽ không nghĩ là người vì Thân Đồ Xuyên, ta cũng có thể thoát khỏi hiềm nghi.”
Chu lão tướng quân cười lạnh một tiếng, tùy tiện hạ một quân cờ xuống: “Người làm ra trận ồn ào lớn như vậy, cũng chỉ là vì một nam nhân, dựa vào đâu ta phải giúp người?”
“Người quên rồi sao, chúng ta vẫn còn hai vị tham tướng vẫn đang ở trong ngục, dù sao cũng không thể nào vì bị giam lâu rồi nên mặc kệ được.” Quý Thính nháy mắt với ông ấy.
Chu lão tướng quân sửng sốt, lúc này mới nhớ ra sau khi hoàng đế đăng cơ không lâu, hai tham tướng trong quân đã đánh đứa con trai của nhà Lễ bộ thượng thư trên đường phố, vì y nóng lòng muốn mượn sức văn thần nên đã dứt khoát bắt giam hai tham tướng đó lại.
Bởi vì tham tướng không có lý nên mặc dù ông ấy muốn cứu nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể để hoàng đế tống người vào ngục, đến nay đã nửa năm rồi. Dù sao cũng không phải người quan trọng nên ông ấy đã nhanh chóng quên mất việc này, không ngờ Quý Thính lại nhớ.
Tâm trạng ông ấy có chút phức tạp: “Nếu chỉ vì cứu Thân Đồ Xuyên, tất nhiên có cách dễ dàng hơn, người làm nhiều như vậy là vì nghĩ đến hai vị tham tướng kia sao?”
“Dù sao cũng là người của ta, tất nhiên không thể bị giam mãi như vậy được, chỉ là lúc trước tránh nghi ngờ nên chỉ có thể để bọn họ oan ức một khoảng thời gian, bây giờ hoàng thượng đã sớm quên bọn họ rồi, là thời điểm để cứu ra.” Quý Thính mỉm cười nói.
“Khó trách sao mọi người trong quân đều phục người, chỉ riêng tấm lòng này thì người bên ngoài đã không thể nào sánh kịp.” Chu lão tướng quân thở dài, không khỏi có chút buồn rầu, “Nếu người sinh ra là nam tử, nhất định tiên hoàng sẽ cảm thấy yên lòng lúc ra đi.”
“Nếu ta là nam tử thì e là đã chết rồi đó sư phụ!” Quý Thính phá hỏng bầu không khí.
Chu lão tướng quân: “....”
Trước khi lên đường hồi phủ lại chọc tức lão gia tử một lần nữa, Quý Thính sảng khoái quay trở về, sáng sớm hôm sau liền nghe tin có thần tử muốn sửa lại án sử sai cho Thân Đồ Sơn bị hoàng thượng tức giận quở trách.”
Nàng không khỏi khịt mũi, cảm thấy mấy lão già cổ hủ này đến đúng lúc lắm, tuy rằng hoàng thượng sĩ diện không chịu sửa lại án xử oan, nhưng thế nào cũng chột dạ, cho dù là vì cho mình đường lui thì cũng không khắc nghiệt với Thân Đồ Xuyên nữa, chỉ là cần phải có người đưa thêm một cái bậc thang, tránh trông giống như y đang chột dạ.
Mà lúc này Chu lão tướng quân đưa ra chuyện đại xá thiên hạ, chẳng khác nào lúc y buồn ngủ còn được kê gối đầu, đúng là không thể kịp thời hơn. Quý Thính không ngờ kế hoạch của mình lại thuận lợi đến vậy, tâm trạng vô cùng vui vẻ, nhưng khi nàng nhìn thấy Phù Tinh Phù Nguyệt đi tiểu lên lá cờ cầu nguyện thì tâm trạng vui vẻ lập tức sụp đổ.
“Người đâu! Người đâu!” Lúc nàng hổn hển chạy đến thì hai con chó này đã nhanh chóng trốn mất, chỉ để lại một đống cờ cầu nguyện ngâm trong nước tiểu.
Đến khi Phù Vân dẫn người xông vào thì đã thấy nàng đứng đó khóc không ra nước mắt, hơn phân nửa cờ cầu nguyện trước mặt nàng đều bị ướt, tỏa ra một mùi hương khó ngửi.
“Sao, chuyện gì thế này?” Phù Vân khiếp sợ đi dọn dẹp, kết quả phát hiện chữ viết trên lá cờ đã bị hủy hết, hoàn toàn không thể sử dụng được nữa, y lập tức lo lắng đến toát mồ hôi, “Ngày mốt là hiến tế, bị hỏng ít nhất cũng hơn một trăm lá, bây giờ chép không kịp nữa rồi!”
Quý Thính thở dài thườn thượt: “Chép không xong cũng phải chép, phải chép lại.” Khoảng thời gian này nàng đã để lại cho Quý Văn ấn tượng là luôn đóng cửa chép cờ cầu nguyện, nếu cuối cùng số lượng cờ không đủ, e là y sẽ nghi ngờ, nếu lại phát hiện ra điều gì của nàng nữa thì sau này nàng sẽ rất khó để hành động.
“Nhưng, nhưng mà....” Phù Vân lo lắng đến mức không nói nên lời.
Quý Thính cảm thấy tâm như tro tàn: “Đưa mực cho bổn cung, bổn cung sẽ bắt đầu chép.”
“....Vâng.”
Phù Vân lập tức đỡ nàng đến bàn, lại sai người lặng lẽ đi mua cờ cầu nguyện trống rồi hầu hạ nàng bắt đầu chép.
Quý Thính khổ sở vùi đầu chép, chép đến chạng vạng cũng chỉ được năm lá, mà nàng còn gần một trăm hai mươi lá phải chép, khoảng cách xa vời vợi.
Nàng suy sụp ôm mặt: “Phải làm sao bây giờ!”
“Đúng rồi, sao người không đi tìm Thân Đồ Xuyên?” Phù Vân vắt hết óc cũng chỉ nghĩ được Thân Đồ Xuyên.
Mắt Quý Thính lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại ủ rũ: “Chép không xong đâu, cả đêm hắn cũng chỉ viết được ba bốn mươi tờ thôi.”
“Viết được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bây giờ cũng không còn cách nào khác.” Phù Vân nói xong liền kéo Quý Thính ra ngoài, dứt khoát nhét người vào xe ngựa.
Khi Thân Đồ Xuyên gặp Quý Thính liền thấy nàng trông như quả cà tím trong gió rét vậy, trên mặt còn dính mực nước, hắn khựng lại một chút rồi lấy khăn gấm ra lau giúp nàng: “Sao điện hạ lại đến đây?”
“Thân Đồ Xuyên, cờ cầu nguyện của bổn cung bị Phù Tinh Phù Nguyệt phá hỏng rồi, có thể chép giúp bổn cung thêm một ít không?” Quý Thính nói xong cũng cảm thấy bản thân không biết xấu hổ, vội nói thêm, “Ngươi muốn gì cũng được, bổn cung có thể....”
“Cờ cầu nguyện trống đâu? Có mang theo không?” Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng.
Quý Thính sững sờ một lát: “Có mang theo.”
“Vậy bắt đầu thôi.” Thân Đồ Xuyên nói xong liền vỗ vỗ lưng nàng an ủi.
Quý Thính ngây người nhìn hắn, mãi đến khi hắn đã đến trước bàn thì mới hoàn hồn lại: “Ngươi đồng ý giúp bổn cung rồi đó.”
“Điện hạ, mài mực.” Thân Đồ Xuyên nhắc nhở.
Ánh mắt Quý Thính hiện lên một tia mờ mịt, đến khi hắn thúc giục lần thứ hai mới đi qua, vén tay áo lên mài mực giúp hắn, nhìn thấy hắn hạ bút xuống rồi mới cẩn thận hỏi: “Không thì kêu gã sai vặt vào mài đi, vậy thì bổn cung cũng có thể chép, chúng ta cùng chép.”
“Ta không thích người ngoài, nếu người muốn sao thì mài nhiều thêm một chút rồi chép sau.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính nghi hoặc nhìn hắn một cái, lúng túng hồi lâu rồi mới lên tiếng đáp lại, sau khi mài mực được một ít, Thân Đồ Xuyên liền nhường một bên bàn cho nàng.
Quý Thính cảm ơn hắn rồi ngồi bên cạnh bắt đầu chép, hai người dùng chung một cái bàn nhưng lại vô cùng hòa hợp.
Ánh nến trên bàn nhẹ nhàng lay động, kéo bóng của hai người ra thật dài, theo ngọn nến càng ngày càng ngắn thì mí mắt của Quý Thính cũng mỗi lúc một nặng trĩu, nhanh chóng tiến vào trạng thái gà con mổ thóc, mặc dù nàng đã kiên trì nhưng rất nhanh đã gục xuống bàn, mặt vốn đã được Thân Đồ Xuyên lau sạch lại bị dính mực lên.
Thân Đồ Xuyên quay đầu nhìn nàng, sau một hồi yên lặng liền nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng. Hắn chỉ dừng lại một chút rồi lập tức rời đi, lúc rời đi tai đỏ bừng cả lên, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như lúc đầu.
“Đây là thù lao, điện hạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...