Công chúa tại thượng

Mặc dù hơn một năm qua Thân Đồ Xuyên ngủ lại trong cung càng ngày càng trắng trợn, trên dưới cả triều đều ngầm hiểu quan hệ giữa hắn và Quý Thính, nhưng muốn cho hắn một danh phận thật thì không dễ dàng chút nào.
 
Hậu cung không được tham gia vào chính sự, đây là quy của trăm ngàn năm qua, là điều luật không phải một triều đại hay một thế hệ có thể thay đổi, hơn nữa, Thân Đồ Xuyên vốn ngồi ở vị trí cao, là nhân vật hết sức quan trọng trên triều đình, dù không có quy định ấy thì bất luận văn thần hay võ tướng đều không muốn hắn làm chủ trong cung.
 
“Mấy văn thần không muốn chàng từ quan, sợ hậu cung không được tham gia vào chính sự, bọn họ mất một người dẫn đầu, còn các võ tướng thì sao lại phản đối?” Quý Thính tức giận bạnh mặt ra, “Chàng rời triều đình thì bọn họ bớt được một đối thủ, vậy không tốt sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bọn họ sợ sau này ta nằm bên gối mà xúi giục nàng, vì thế để không cho ta tiến cung mà liều mạng ngăn cản ta từ quan.” Tâm trạng Thân Đồ Xuyên cũng không được tốt, "Lòng dạ tiểu nhân.”
 
“Đúng là lòng dạ tiểu nhân, chàng muốn xúi giục mà cần tiến cung mới xúi được à? Bây giờ cũng xúi được nè!” Quý Thính buồn bực.
 
Thân Đồ Xuyên vốn đang tức giận, nghe nàng nói câu này thì đột nhiên khoan khoái hẳn lên, nhưng thoải mái xong vẫn phải tiếp tục đối mặt với hiện thực, “Bây giờ bọn họ không cho phép ta từ quan, cũng không thể thay đổi quy định hậu cung không được tham gia vào chính sự, thế này rơi vào thế bí thật rồi, nàng định phá giải thế nào?”
 
“Để ta nghĩ cái đã.” Quý Thính than nhẹ một tiếng.
 
Thân Đồ Xuyên thấy nàng cau mày, im lặng một lát rồi vươn tay vuốt lên phần giữa hai lông mày của nàng, một lúc sau mới nói: “Nếu thực sự quá khó thì không cần nóng lòng nhất thời, ngày nào ta vào với nàng cũng như nhau cả thôi.”
 
Nếu như việc này giải quyết dễ dàng như vậy thì đâu đến mức nàng lên ngôi được hơn một năm rồi vẫn chưa thể cho hắn danh phận.
 
Quý Thính mím môi, hồi lâu sau mới dựa vào lồng ngực hắn: “Để ta suy nghĩ thật kỹ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm.” Thân Đồ Xuyên đưa tay xoa mái tóc dài của nàng, dùng cách thức của mình để ăn ủi nàng.
 
Đêm đó, Thân Đồ Xuyên vẫn ở lại trong cung như trước, hôm sau trời chưa sáng vội vã rời đi. Quý Thính buồn ngủ nhìn hắn ăn mặc ngay ngay, trong lòng bỗng đau lòng không nói ra được: “Ta nhất định phải mau chóng giải quyết việc này.”
 
“Thính nhi có tấm lòng này là đủ rồi, còn kết quả, không cần cưỡng ép.” Thân Đồ Xuyên nói xong hôn một cái lên trán nàng, “Dù sao cũng chỉ thêm mấy năm nữa, A Giản có thể làm đảm đương trách nhiệm được rồi, nàng không cần vất vả thêm nữa.”
 
“Đi đường cẩn thận.” Giọng Quý Thính như nhũn ra.
 
Thân Đồ Xuyên vuốt ve mặt nàng rồi quay người đi mất.

 
Sau khi hắn đi, Quý Thính không ngủ được nữa, vẫn nghĩ nên làm thế nào để đón hắn vào cung, thoát cái nàng nghĩ luôn đến lúc trời sáng.
 
“Hoàng thượng, nên lâm triều rồi.” Cung nữ thấp giọng nhắc nhở.
 
Quý Thính ngáp một cái, buồn ngủ nhắm mắt lại: “Hôm nay trẫm không thoải mái, không đi.”
 
“Nhưng các triều thần đã...” Nàng ta nói được một nửa, Quý Thính đã ngủ say rồi, cung nữ đành phải đi ra ngoài báo việc này cho Lý Toàn.
 
Tin tức không lâm triều được truyền đến chỗ các triều thần rất nhanh, chờ Thân Đồ Xuyên rời đi, bọn họ túm năm tụm ba bắt đầu thảo luận.
 
“Vì sao đột nhiên hoàng thượng lại không khỏe, chẳng lẽ mấy ngày trước chúng ta cứ luôn phản đối Thân Đồ Xuyên vào cung nên giận rồi?” Có người thấp giọng hỏi.
 
Một người khác gật đầu: “Có lẽ vậy, hôm ấy trông hoàng thượng có vẻ rất tức giận.”
 
Bọn họ thảo luận chốc lát, cuối cùng xác định Quý Thính tức quá đổ bệnh. Lý Tráng hồi phủ, báo việc này lại với phu nhân, Lý phu nhân nhíu mày: “Giờ hoàng thượng tức đến mức đổ bệnh rồi, sao các ông vẫn phản đối chuyện của người và Thân Đồ đại nhân?”
 
“Không phải chúng ta phản đối, chủ yếu là...” Lý Tráng buông tiếng thở dài, “Changr phải vì sợ Thân Đồ Xuyên mà vào cung sẽ khiến tình hình trong triều thay đổi thôi sao?”
 
“Các ông sợ tương lai hoàng thượng tin Thân Đồ Xuyên một cách mù quáng rồi cho văn thần nắm quyền quá lớn?” Lý phu nhân liếc hắn.
 
Lý Tráng không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
 
Lý phu nhân cười lạnh một tiếng: “Hoàng thượng làm bạn với ông nhiều năm, ông cảm thấy hoàng thượng sẽ là loại người bị xúi giục bên gối mà không phân biệt được đúng sai tốt xấu?”
 
“Ta không nói như vậy...”
 
“Nhưng ông nghĩ vậy đó, nếu hoàng thượng biết các ông phản đối cả nhà người đoàn tụ chỉ vì sợ thế lực của chính mình bị ảnh hưởng, không biết người sẽ đau lòng nhường nào.” Lý phu nhân lạnh mặt, “Đúng là mất mặt, mất hết nhân phẩm.”
 
Lý Tráng: “...”
 

Lúc Lý Tráng bên này bị mắng, tin tức Quý Thính tức giận đổ bệnh đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, chờ đến trưa nàng ngủ dậy, mở mắt ra đã thấy Thân Đồ Xuyên đọc sách ở cạnh.
 
“Chàng đến từ lúc nào thế?” Quý Thính nghi hoặc.
 
Thân Đồ Xuyên đặt sách xuống, đôi mắt trong vắt nhìn nàng: “Sau khi bãi triều.”
 
Quý Thính xoa mắt, nhìn hắn thật kỹ rồi nhướng mày: “Có vẻ như tâm trạng chàng không tệ.”
 
“Thính nhi vì ta mà làm đến mức này rồi, tâm trạng ta sao có thể không tốt đây?” Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng, “Cảm ơn nàng.”
 
Quý Thính: "?" Nàng làm gì?
 
Thân Đồ Xuyên chỉ ở trong cung một lát rồi lại đi về, chờ hắn đi khỏi, Quý Thính lập tức gọi Chử Yến tới hỏi cho rõ, lúc ấy mới biết bản thân nàng giả ốm trốn lâm triều một hôm, vừa giữa trưa đã lan truyền thành nàng tương tư thành bệnh.
 
Quý Thính: “...”
 
“Vốn dĩ Phù Vân còn đang ôn tập, nghe hoàng thượng bị ốm thì nóng ruột, vừa mới vào cung rồi, Thân Đồ đại nhân giải thích với hắn xong hắn mới thở phào một hơi, giờ đang đi tìm thái tử chơi rồi.” Chử Yến kể lại hết chức trách.
 
Quý Thính chớp mắt: “Thân Đồ Xuyên giải thích như thế nào?”
 
“Chỉ nói hoàng thượng vì để hắn làm chủ trong cung nên diễn một vở kịch thôi.” Chử Yến trả lời.
 
Quý Thính cười gượng một tiếng: “Hóa ra hắn hiểu như thế.” Hiểu lầm này đúng là lớn.
 
Nàng bỗng do dự giữa đâm lao phải theo lao và giải thích rõ ràng chỉ trong nháy máy, lập tức chọn vế trước, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Mấy hôm tới ta sẽ đóng cửa không ra ngoài, ngươi để ý tin tức bên ngoài, lúc nào cũng phải báo lại cho ta.”
 
“Vâng.”
 
Sau khi Chử Yến đi, Quý Thính thoải mái nằm xuống, sau đó mấy ngày liền đều không lên triều, trong lúc đó có rất nhiều quan thần muốn yết kiến nhưng đều bị nàng từ chối, lời bóng gió bên ngoài càng nhiều hơn, ai cũng bảo nàng tương tư thành bệnh, giờ đây sợ không qua khỏi.

 
Lời đồn đãi đã quấy rầy đến Chu lão tướng quân, lúc ông ấy vào cung, Quý Thính không tiện từ chối, chỉ đành dùng son phấn tô môi, rồi thoa ít lên mặt, nhìn cả người đều đầy vẻ bệnh tật mới đi gặp ông ấy.
 
“Sao ngươi lại thành thế này rồi? Không phải hôm qua vẫn yên ổn sao?” Chu lão tướng quân lạnh mặt, đáy mắt ngập tràn đau lòng.
 
Quý Thính ho hai tiếng, sầu não nhìn ông cụ: “Sư phụ, ta sợ không sống nổi mấy ngày nữa.”
 
“Ăn nói bậy bạ! Ông đây... Lão thần lớn tuổi từng này rồi còn sống khỏe re, ngươi còn trẻ, sao có thể không nổi mấy ngày nữa? Chu lão tướng quân buồn bực, “Ngươi không thể rời bỏ tên nhóc Thân Đồ kia thật ư?”
 
“Phải, ta không thể rời xa hắn.” Quý Thính ai oán mà kiên định.
 
Chu lão tướng quân bị nàng chọc tức không chịu nổi, mãi một lúc lâu sau mới cả giận nói: “Không có tiền đồ!”
 
Quý Thính ho khan vài tiếng, đỡ bàn từ từ ngồi xuống, híp mắt nghỉ ngơi, tỏ vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi hạc về tây. Chu lão tướng quân không nhịn được nữa, vỗ bàn cắn răng nói: “Ngươi yên tâm đi, việc này để ta giải quyết!”
 
Mí mắt Quý Thính khẽ nhúc nhích: “Thật sao?”
 
Chu lão tướng quân cười lạnh một tiếng: “Ta sẽ đi khuyên đám võ tướng, còn đám văn thần thì để Thân Đồ Xuyên, ta không quản được bọn họ chắc.”
 
“Cảm ơn sư phụ.” Quý Thính nhất thời cảm kích.
 
Chu lão tướng quân oán hận liếc nhìn nàng: “Ngươi mau nghỉ ngơi cho khỏe cho ta, bằng không cho dù hắn tiến cung thì ta cũng có thể đuổi hắn đi.”
 
Quý Thính cười hì hì, sau đó nhận ra mình vẫn đang “ốm bệnh” thì lập tức uể oải đáp lời.
 
Chu lão tướng quân đến thăm từng nhà võ tướng một, lúc đến nhà Lý Tráng, vừa mới nói rõ ra mục đích ông ấy đến, mắt Lý Tráng ngậm nước đồng ý luôn: “Lão tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ giúp hoàng thượng!”
 
Hắn ở nhà bị mắng mấy ngày trời, dù lão tướng quân không đến, hắn cũng không nhịn được mà đi tìm hoàng thượng.
 
Thân Đồ Xuyên nghe nói Chu lão tướng quân đi khuyên bảo võ tướng thì hắn cũng bắt đầu qua lại nhà các văn thần, nhưng không cần biết văn thần hay võ tướng, luôn có mấy vị vô cùng cố chấp, cố chấp đến mức không nghe ai hết, nhất quyết phản đối Thân Đồ Xuyên vào cung. Vì mấy nhà đó có thế gia làm chỗ dựa, nhất thời quả thực không đụng vào được.
 
“Chàng đừng gấp, để ta nghĩ cách.” Bản thân Quý Thính cũng sứt đầu mẻ trán mà vẫn an ủi Thân Đồ Xuyên.
 
Thân Đồ Xuyên mím môi: “Những người này mềm không được, cứng không xong, sợ là rất khó thay đổi suy nghĩ.”
 

“Vậy phải làm thế nào?" Quý Thính cau mày.
 
Trong mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên sự rét lạnh: “Dương không được, chỉ có thể âm.”
 
Quý Thính ngẩn người, đăm chiêu nhìn hắn.
 
Sáng sớm hôm sau, tiên sinh kể chuyện ở khắp kinh đô đột nhiên bắt đầu kể cùng một câu chuyện, trong câu chuyện ấy, nữ hoàng và thừa tướng có tình cảm sâu đậm, nhưng vì các thế gia phản đối mà không thể đến với nhau, tình tiết đau khổ đáng thương lấy đủ nước mắt của người dân, đồng thời thế gia trong chuyện cũng bị mọi người mắng chửi.
 
Câu chuyện này chỉ kém chuyện điểm mặt gọi tên, đương nhiên dân chúng biết thế gia phản đối là nhà nào, không mắng tên giả trong câu chuyện, cứ mắng mấy nhà tồn tại ngoài đời thật.
 
Thế gia coi trọng danh tiếng nhất, lúc đầu chỉ có chút sốt ruột, sau khi ngày nào cũng có người đến trước cửa hắt phân thì cuối cùng bọn họ cũng không ngồi yên được nữa, nhưng tìm thế nào cũng không thể tìm thấy người hắt phân. Người dân mắng nhiếc, cửa bị hắt phân, đám con cháu trong tộc không ngóc đầu lên nổi, bọn họ bị hành mấy ngày thì vác đôi mắt thâm đến thỏa hiệp.
 
Trong buổi triều sáng, Quý Thính tằng hắng một tiếng, ốm yếu hỏi văn võ cả triều: “Vậy trẫm muốn dùng lễ nghi dành cho hoàng hậu mời Thân Đồ Xuyên làm chủ hậu cung, có ai phản đối không?”
 
Bên dưới lặng ngắt như tờ.
 
Quý Thính hài lòng, cúi đầu xuống chạm mắt với Thân Đồ Xuyên, không nhịn được cười một cái, khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên, đáy mắt ngập tràn sự dịu dàng.
 
Rất lâu sau này, Quý Thính gối lên cánh tay Thân Đồ Xuyên, nói chuyện phiếm câu được câu không về chuyện năm đó, nàng đột nhiên hỏi một câu: “Lúc trước, câu chuyện cho các tiên sinh đi kể là chàng tự viết hả?”
 
“Đúng vậy.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
 
Quý Thính chậc một tiếng: "Vô liêm sỉ."
 
Thân Đồ Xuyên không nói gì, lúc nàng sắp ngủ rồi thì bỗng nói: “Mấy thế gia bị hắt phân mấy ngày nhưng chẳng bắt được người hắt phân nào, chắc hẳn họ không phải người dân bình thường, đúng chứ?”
 
“Đúng vậy.” Quý Thính nhớ tới chuyện khi đó bỗng vui vẻ, “Ta bảo Chử Yến dẫn ám vệ đi hất đó.” Mấy thế gia kia sao mà tóm nổi.
 
“Chậc, bỉ ổi.” Thân Đồ Xuyên không nhanh không chậm nói.
 
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, ôm eo hắn lầm bầm một câu: “Chúng ta thế này có tình là trời sinh một đôi không?”
 
“Vẫn luôn là vậy.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui