Những người trong Phong Nguyệt Lâu bởi vì lời nói này của Thân Đồ Xuyên mà tĩnh lặng một hồi lâu, tiếp theo không biết là ai mở miệng trước, trong lầu nhất thời nổ tung.…
“Không phải nói Thân Đồ Xuyên đối với điện hạ rất chán ghét sao, sao hôm nay lại muốn thay điện hạ xuất bạc?”
“Không lẽ là vì sợ ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu thư Trương gia?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chắc chắn không phải! Hiện tại hắn bị hoàng thượng giam giữ ở đây không được đi đâu, nhưng ít hôm nữa đại xá, số bạc này có thể chuộc thân cho chính hắn, hắn lại nguyện ý đưa hết cho điện hạ, vậy chứng minh điều gì? Chứng minh trong lòng hắn đã duyệt điện hạ, đêm nay chỉ muốn điện hạ ở bên!”
Tiếng nghị luận của mọi người càng lúc càng lớn, sắc mặt Lục Thược cũng càng ngày càng tái nhợt, nhưng nàng ta không rời đi, chỉ giống như Liễu Phù Phong Nhược* đi tới trước sân khấu, xung quanh nhất thời yên tĩnh.
*Liễu Phù Phong Nhược: Mô tả một người phụ nữ với tư thế yếu ớt và động tác nhẹ nhàng.
Hốc mắt nàng ta đỏ hoe nhìn người trên khán đài: “Thân Đồ công tử, hôm nay ta đến không phải là muốn làm ngươi xấu hổ, chỉ là không muốn ngươi bị người ta sỉ nhục......”
Thanh âm của nàng ta phát run đến đáng thương, khiến người nghe không khỏi sinh lòng thương tiếc, chỉ tiếc tâm ta vốn hướng minh nguyệt, làm sao minh nguyệt lại chiếu xuống cống rãnh được chứ, nàng ta nhìn người ở trên khán đài, người trên đài lại đang nhìn người khác.
Lục Thược còn muốn nói gì đó, rèm cửa trên lầu hai lại kéo lên, Thân Đồ Xuyên xoay người rời đi, đi thẳng hướng lên lầu, toàn bộ quá trình cũng không thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái, nàng ta buồn bã cắn môi, hồi lâu sau mới xoay người rời đi.
Sau khi Quý Thính kéo rèm cửa lên, tinh thần sảng khoái bước đến cạnh bàn, đợi Thân Đồ Xuyên lên lầu, liền tiện tay lấy một quả táo từ trên bàn, ném về phía hắn nói: “Phần thưởng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thân Đồ lại thấy giống như đang thưởng cho chó vậy.” Mặc dù nói như vậy nhưng hắn vẫn thẳng thắn nhận lấy quả táo.
Quý Thính nhếch khóe môi: “Năm mươi vạn lượng, ngươi thay bản cung ra?”
“Thân Đồ không có tiền.” Thân Đồ Xuyên mặt không đổi sắc.
Quý Thính nhướng mày: “Vậy mới vừa rồi ngươi nói có năm mươi vạn lượng, còn nói nghe như thật vậy, vậy tới lúc tú bà tìm ngươi, ngươi lấy cái gì đưa cho nàng ta? Nói trước cho biết, bản cung cũng không có bạc cho ngươi đâu.”
Tú bà canh giữ ở cửa mắt xem mũi ngửi, trong lòng nghĩ thầm không không không, ta cái gì cũng không muốn, điện hạ người đừng nhắc tới ta nữa.
Trong sương phòng, vẻ mặt Thân Đồ Xuyên dịu dàng nhìn về phía nàng: “Vậy đành nợ trước, dù sao thì Thân Đồ luôn ở Phong Nguyệt lâu, cũng không thể chạy được.”
Đây là muốn ngày sau lấy tiền công gán nợ mà, Quý Thính khẽ cười giễu cợt một tiếng: “Vậy bản cung vẫn nên nghĩ cách trả lại bạc cho ngươi thôi, bản cung cũng không làm được chuyện tiêu tiền bán thân của ngươi.”
“Không sao, coi như là tự đưa mình cho điện hạ, để điện hạ dùng.” Thân Đồ Xuyên chầm chậm nói.
Quý Thính dừng một chút, muốn nói nàng cũng sẽ không ngày ngày đến đâu, có điều hôm nay rốt cuộc Thân Đồ Xuyên đã giúp nàng giải vây, vẫn là không nên nói những lời cay đắng trong lòng với hắn. Nàng nghĩ như vậy, ngoài miệng lập tức im lặng tích đức, chỉ ngồi ở trước bàn uống một chén.
Ba chén rượu lót bụng, nàng quét mắt liếc nhìn Thân Đồ Xuyên một cái. Như trúc như tùng, anh tuấn giữ lễ độ, mười phần dáng vẻ quân tử, nhưng tâm tàn nhẫn, đối với nàng như vậy, đối với Lục Thược cũng là như vậy. Không đúng, bây giờ đối với nàng cũng không tính là nhẫn tâm, chẳng lẽ là vì nàng không vội vàng?
Càng quan tâm hắn, hắn càng sĩ diện, lúc thực sự không quen hắn, hắn ngược lại nhu thuận hiểu chuyện.... Đây được coi là gì, hèn hạ đúng không? Biểu cảm của Quý Thính có chút vi diệu.
“Điện hạ đang nghĩ gì vậy?” Thân Đồ Xuyên hiếm khi không lịch sự hành động mà không có sự cho phép của nàng, ngồi xuống vị trí bên cạnh nàng, rũ mắt thay nàng rót rượu.
Quý Thính quét mắt liếc hắn một cái: “Đang nghĩ Thân Đồ công tử cũng không giống người nhẫn tâm, nhưng Lục Thược cô nương vì mạng của ngươi mà đến cả thanh danh cũng không cần, vậy mà ngươi lại khiến nàng ta mất mặt như thế.”
“Nàng ta cùng ta không quan hệ.” Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói.
Quý Thính châm chọc cười: “Đúng vậy, ai có thể cùng ngươi có quan hệ được chứ? ”
“Điện hạ.”
Quý Thính: “Hả?”
“Người cùng ta có quan hệ.” Thân Đồ Xuyên nhìn vào mắt nàng.
Quý Thính hơi ngẩn người, liền hiểu ra tiếng 'điện hạ' vừa rồi của hắn không phải gọi nàng, mà là đang trả lời câu hỏi của nàng. Nàng bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, một lát sau môi đỏ khẽ nhếch lên: “Thân Đồ công tử dạo gần đây luôn thích nhìn bản cung như vậy, bản cung cũng sắp cho rằng ngươi động lòng với ta luôn đấy.”
Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống, một lát sau khẽ cười một tiếng.
Quý Thính ngẩn người trong chốc lát, có chút vi diệu nhìn khóe môi hắn nhẹ nhàng nâng lên. Hai người quen biết cũng coi như đã được vài năm, nhưng nàng dường như chưa từng nhìn thấy hắn cười, cả ngày luôn dặn ra một vẻ mặt giống như người ta nợ bạc hắn, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy hắn thoải mái như vậy.
Nói thế nào được nhỉ? Tựa như tảng băng di động đang tan chảy, dòng suối róc rách chảy xiết, tuy rằng vẫn có chút lạnh lùng, nhưng lại giống xuân về hoa nở hơn.
Thân Đồ Xuyên thấy nàng nhìn mình chằm chằm không thèm chớp mắt, khóe môi vẫn không chịu buông xuống, chỉ là hai tai lại lặng lẽ đỏ lên: “Điện hạ nhìn gì vậy?”
“Nếu ngươi cười như vậy cả ngày, có thể bản cung sẽ không phải trả lại tiền cho ngươi.” Quý Thính đặt cánh tay lên bàn, bàn tay trắng nõn lười biếng chống lên hai má, đôi mắt vẫn trước sau như một không chịu dời đi.
Tim Thân Đồ Xuyên bỗng dưng đập dồn dập, bàn tay giấu trong tay áo hắn yên lặng nắm chặt, trên mặt lại cố gắng giấu giếm biểu cảm: “Vì sao?” Là không định đối xử với hắn như một người ngoài nữa?
“Còn có thể vì sao?!” Ánh mắt Quý Thính sáng ngời: “Nếu ngươi cười nhiều hơn một chút, có thể khiến cho khách mê đến thất điên bát đảo, đoán chừng mấy ngày là có thể thu được năm mươi vạn lượng rồi, nào còn cần bản cung trả lại?”
Thân Đồ Xuyên chỉ cảm thấy giống như có một chậu nước lạnh dội lên đầu, khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Thân Đồ làm ăn như thế nào, cũng không làm phiền điện hạ phải lo lắng.” Hắn lạnh lùng nói.
Quý Thính nâng khóe môi lên, hiển nhiên là tâm tình của hắn không tệ. Thân Đồ Xuyên tiếp tục rót rượu cho nàng, Quý Thính rất nhanh liền uống có chút say, mắt say lờ đờ mông lung muốn lấy điểm tâm trên bàn, Thân Đồ Xuyên nhíu mày đẩy chén đĩa ra, nàng nhất thời bất mãn nhíu mày.
“Điện hạ muốn ăn cái gì, trực tiếp nói với Thân Đồ là được.” Thân Đồ Xuyên chầm chậm nói.
Quý Thính liếc hắn một cái: “Sao hả, muốn đút cho bản cung ăn?”
Thân Đồ Xuyên hơi ngẩn người, một lát sau ánh mắt trấn tĩnh lạ thường hiện lên trên khuôn mặt: “Nếu điện hạ muốn như vậy.”
Quý Thính khẽ cười một tiếng, nghiêng người lên bàn nhìn hắn: “Bản cung muốn ăn bánh hạch đào.”
Thân Đồ Xuyên lập tức cầm bánh hạch đào đưa đến bên môi nàng, Quý Thính cắn một miếng, hàm răng vô tình đập vào đầu ngón tay hắn, hắn theo bản năng thu ngón tay lại, cả người đều cứng đờ, xúc cảm mềm mại trên đầu ngón tay vẫn không thể tản ra hết được.
Quý Thính ăn xong bánh hạch đào thì nhíu mày, sau khi súc miệng bằng rượu mới có chút ghét bỏ nói: “Ngọt quá mức.”
“Điện hạ không thích?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính gật đầu: “Ừm, không thích, lát nữa kêu người gói cho bản cung một ít, bản cung mang về.”
“Nếu điện hạ không thích, vì sao phải mang về?” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi lạnh.
Quý Thính bị hắn nhắc nhở như vậy mới sực tỉnh, ý thức được Chử Yến đã bị mình phái đi, nàng dừng một chút trả lời: “Cũng đúng, vậy không mang về nữa.”
Thân Đồ Xuyên cũng không chịu bỏ qua như vậy, bình tĩnh nhìn nàng hỏi: “Điện hạ muốn mang về cho ai?”
“Bản cung cũng không mang về nữa, ngươi còn hỏi những thứ này để làm gì?” Quý Thính lười biếng hỏi ngược lại.
Tay Thân Đồ Xuyên hơi nắm chặt, một lát sau mới miễn cưỡng buông ra, thanh âm cũng càng thêm lạnh lẽo: “Trong lòng điện hạ quả đúng là có thể nạp bách xuyên, mặc dù tới nơi này của Thân Đồ, nhưng cũng không quên người hầu trong phủ, chỉ là điện hạ yêu thích rất nhiều người, liệu có nhớ rõ ai thích ăn ngọt ai thích ăn mặn không? Cẩn thận lại đưa nhầm, không lấy được lòng, ngược lại còn nhận thêm oán trách.”
“Sẽ không có chuyện đấy đâu, sở thích của bọn họ, bản cung nhớ rõ rành mạch.” Quý Thính nói xong thì dừng lại một chút, vô tội bổ sung thêm một câu: “Cho dù là nhớ nhầm, bọn họ cũng sẽ không oán giận, chỉ biết vui mừng vì bản cung ngay cả nhớ nhầm cũng không nhớ nhầm đến của người ngoài. ”
Lời nói của nàng cứa vào tim người khác mà không hề hay biết, Thân Đồ Xuyên chỉ cảm thấy lồng ngực giống như phát nổ, đáy mắt cũng hiện lên một tia tức giận, chẳng qua bị hắn cố gắng kiềm chế lại: “Vậy xem ra cảnh giới của Thân Đồ không đủ cao, không có được lòng dạ bao la như bọn họ, có điều cũng chưa chắc không bằng bọn họ, có câu con người tham sống đố kỵ, bọn họ chưa bao giờ đố kỵ, nhưng điện hạ vẫn nên hành động cẩn thận với bọn họ một chút.”
Quý Thính tuy rằng thích uống rượu, nhưng tửu lượng bình thường, lúc này một người đã uống không ít, đầu óc có chút chậm chạp, nghe xong nửa ngày mới phản ứng lại: “Ngươi không được bình thường?”
Thân Đồ Xuyên căng mặt không nói gì.
Quý Thính vỗ bàn, không vui nói: “Bản cung tốn năm mươi vạn lượng bạc để mua vui, không phải để chịu sự tức giận của ngươi!”
“Bạc mà điện hạ mua vui hình như là từ ta mà ra.” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nói.
Quý Thính nghẹn ngào một chút, liền đứng dậy muốn đi: “Nếu không phải bản cung trả tiền, hôm nay sẽ không lưu lại......”
Lời còn chưa dứt, tay áo của nàng liền bị nắm chặt, sau đó nghe thấy Thân Đồ Xuyên giống như chịu thua nói một câu: “Là lỗi của Thân Đồ, điện hạ đừng đi.”
Quý Thính chậm chạp cúi đầu, nhìn bàn tay hắn một lát, sau đó nhìn theo ống tay áo của hắn lên trên, liền thấy được lỗ tai phiếm hồng của hắn.
“Tai ngươi bị sao vậy?” Nàng nghi hoặc đưa tay bóp, khi bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ vào lỗ tai, cả người Thân Đồ Xuyên đều căng cứng, lỗ tai vốn chỉ phiếm hồng trong nháy mắt đã đỏ như giọt máu, nàng còn trêu chọc người ta mà không tự biết sợ hãi nói: “Bị trúng độc sao?”
“......Điện hạ, đừng đùa nữa.” Thân Đồ Xuyên cứng ngắc nói.
Quý Thính bĩu môi, buông lỏng tai hắn ra.
Thân Đồ Xuyên đứng lên, trong nháy mắt cao hơn nàng một đầu, chênh lệch chiều cao quá nhiều mang đến cho Quý Thính một chút cảm giác áp bức, nàng nhất thời có chút bất mãn: “Ngồi xuống, không cho phép cao hơn bản cung.”
Thân Đồ Xuyên thuận theo ngồi xuống, sau khi bình tĩnh lại một chút nhìn nàng nói: “Điện hạ, người cũng ngồi đi.”
Quý Thính nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống một lần nữa: “Rót rượu.”
Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Hôm nay người đã uống rất nhiều rồi.”
“Ngươi có rót không?” Quý Thính nheo mắt lại, câu tiếp theo chính là ngươi không làm thì để nàng đi tìm người khác.
Thân Đồ Xuyên biết nếu mình cự tuyệt, lời nói sau đấy của nàng nhất định không dễ nghe, hắn im lặng trong chốc lát: “Bình rượu không còn nhiều lắm, ta gọi người đưa bình mới tới.”
Quý Thính suy nghĩ một chút, miễn cưỡng đồng ý.
Thân Đồ Xuyên lập tức cầm bầu rượu đến cửa, tú bà nhìn thấy hắn đi ra thì vội vàng tiếp nhận: “Chính là muốn thêm rượu?”
“Không cần, ngươi đổ phần rượu còn lại đi, cũng không cần phải rửa bình, trực tiếp đổ nước mật ong vào mang tới đây.” Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói: “Phải để ấm, nhưng không cần quá nóng.”
Tú bà không hiểu: “Mang bình nước mật ong đến là được, vì sao phải dùng...” Nói đến một nửa nàng ta liền cảm nhận được gì đó, trong chốc lát không nói thêm gì sau đó nghiêm túc thỉnh giáo: “Mật ong và rượu là hai loại hương vị khác nhau hoàn toàn, có thể lừa được điện hạ sao?”
“Có thể.” Thân Đồ Xuyên nhắc tới Quý Thính, biểu cảm liền có chút ôn hòa: “Nàng ấy luôn cảm thấy mật ong có vị của rượu, khi còn nhỏ chưa bao giờ chịu ăn gì chấm mật ong, ngược lại lớn lên lại thích.”
“......Vâng” buổi tối rõ ràng tú bà không ăn gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút no, vội vàng cầm bình rượu đi, chỉ chốc lát sau lại một lần nữa đưa tới.
Thân Đồ Xuyên bưng bầu rượu đi vào, lại phát hiện Quý Thính đã buồn ngủ nằm bò trên bàn, hắn dừng một chút rồi đi tới, đặt bình rượu lên bàn, vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng: “Điện hạ tỉnh dậy đi, không thể ngủ như vậy được.”
Khi bị hắn đánh thức, nàng không vui hừ nhẹ một tiếng, bị làm phiền liền vùi mặt vào tay áo, sống chết không chịu tỉnh lại. Hiện giờ tình huống này nước mật ong đúng là cũng không cần đến nữa, Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn bầu rượu một cái, thấp giọng nói với Quý Thính: “Điện hạ, nơi này ồn ào, ta dẫn người lên lầu ngủ.”
Quý Thính lẩm bẩm một tiếng không nhúc nhích.
“Nếu người không chịu dậy, không bằng ta ôm người lên trên?” Thân Đồ Xuyên nói xong, vất vả lắm mới khôi phục lại được đôi tai trở lại bình thường nhưng giờ lại bắt đầu có xu hướng đỏ lên.
Quý Thính vẫn như cũ không nhúc nhích, chiếc cổ mảnh khảnh dưới ánh đèn trắng nõn trơn bóng, trên mặt có một nốt ruồi nhỏ màu đen vô cùng đáng yêu, tim Thân Đồ Xuyên đột nhiên đập nhanh một cái, thân thể cũng hơi cứng ngắc. Yết hầu hắn giật giật, thanh âm cũng có chút khàn khàn: “Ta đếm đến ba, nếu điện hạ hoàn toàn không lên tiếng trả lời thì ta phải đắc tội rồi.”
Quý Thính ngủ rất ngon, một chữ cũng không nghe thấy.
“Một...” Giọng nói của Thân Đồ Xuyên bất giác kéo dài.
Đột nhiên Quý Thính giật giật, Thân Đồ Xuyên theo bản năng mở miệng: “Ba!”
Quý Thính lại yên tĩnh trở lại. Thân Đồ Xuyên căng thẳng trong chốc lát sau đó bả vai mới thả lỏng ra, tiếp theo nghĩ đến bộ dáng mới vừa đếm của mình, nhịn không được tự giễu cười: “Thân Đồ Xuyên, ngươi tự xưng là chính nhân quân tử nhưng hiện giờ cũng có lúc đê tiện như vậy.”
Hắn cúi người xuống, đỡ Quý Thính tựa vào người mình, một tay ôm lấy bả vai nàng, một tay vắt ngang qua dưới đầu gối nàng, trực tiếp ôm người đang ngồi từ bàn lên, mùi hương của hoa nhài và gỗ tếch lập tức vây quanh hắn.
Lẫm Khánh trưởng công chúa ngày thường uy nghiêm khiếp người, vóc người lại nhỏ bé như vậy, ôm lên như một con vật nho nhỏ, ngược lại có chút giống như tiểu cô nương, cũng không biết lúc trước khi dẫn đại quân xuất chinh trấn thủ, nàng có từng có một tia bối rối nào không. Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ôm nàng lên lầu.
Hắn không đến sương phòng tú bà đã chuẩn bị sẵn trước đấy, mà trực tiếp mang về phòng ngủ của mình, giúp nàng tháo đồ trang sức lau mặt giống lần trước, bởi vì lúc trước trong lòng đã luyện tập vô số lần nên lần này hắn có thể dễ dàng giúp nàng làm tốt mọi thứ, toàn bộ quá trình Quý Thính đều ngủ say sưa, một chút không thoải mái cũng không có.
Thân Đồ Xuyên làm xong tất cả những chuyện này, trên người đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, hắn lẳng lặng đứng bên giường, nhẹ giọng nói một câu: “Lần này đừng nhận nhầm ta là người khác nữa.”
Quý Thính nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng rồi ngủ tiếp.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên nâng lên một độ cong không rõ ràng, vuốt thẳng lại chiếc áo đã bị nàng làm nhăn, lúc này mới xoay người rời đi.
“Ngươi đi đâu vậy?” Quý Thính mơ hồ hỏi.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút: “Đi nghỉ ngơi. ”
Quý Thính lại nói lầm bầm một tiếng, nhắm mắt nghiêng người qua bên cạnh, tư thế thoải mái mới say khướt nói: “Không được đi, ở lại với bản cung.”
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia dao động, hắn yên lặng một lát rồi quay đầu lại, nhìn bộ dạng người trên giường nghiêm túc hỏi: “Điện hạ biết ta là ai không?”
“Tất nhiên là biết.” Ánh mắt Quý Thính vẫn nhắm mắt như cũ, nghe vậy có chút đắc ý nhếch khóe môi lên.
Thân Đồ Xuyên yên lặng tay nắm chặt, biết rõ câu trả lời của nàng rất có thể không phải là điều hắn muốn, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Ta là ai?”
“Bản cung dùng năm mươi vạn lượng bạc để mua.” Quý Thính khe khẽ nói.
Bàn tay Thân Đồ Xuyên bỗng nhiên buông lỏng, tim đập nhanh hơn so với vừa rồi mấy nhịp, chấn động đến nỗi cả lồng ngực đều đau buốt: “Điện hạ biết ta là ai, còn cho phép ta ở lại?”
“Đương nhiên, bản cung tốn nhiều tiền như thế, ngươi đừng tưởng muốn đi là có thể đi luôn như vậy.” Quý Thính càng ngày càng buồn ngủ, nói xong câu cuối cùng thì thanh âm lại mơ hồ không rõ, mê man có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Hai bên tai Thân Đồ Xuyên đỏ bừng: “Vậy đêm nay Thân Đồ sẽ ở lại.”
“Giúp bản cung cởi áo ra....” Quý Thính theo bản năng cảm thấy xiêm y không thoải mái, sau khi nói được một câu cuối cùng thì hoàn toàn ngủ say.
Thân Đồ Xuyên đứng bên giường hồi lâu, lần đầu tiên được ngồi vào bên giường khi nàng vẫn còn đang ngủ trên giường, nhưng cũng chỉ ngồi một bên mép, phần lớn thân thể vẫn lơ lửng giữa không trung.
Hắn định giúp Quý Thính cởi áo ngoài ra, nhưng đến khi làm thì lại phát hiện thực sự không dễ dàng, riêng việc kéo vạt áo của nàng cũng đã khiến hắn phải dừng lại hồi lâu, chỉ là lột áo khoác ngoài trên người, cũng là chuyện không dễ dàng gì. Hắn phải đỡ Quý Thính dậy, mới có thể giúp nàng kéo tay áo ra, mà Quý Thính lại đang ngủ say, một khi bị nâng lên thì lập tức giống như không xương ngả người vào trong lồng ngực hắn.
Tim Thân Đồ Xuyên đập càng lúc càng nhanh, tay cũng trở nên không giống tay mình, nửa ngày sau mới cầm lấy tay áo nàng, kéo tay nàng lôi ra, chỉ là cởi áo khoác ngoài thôi nhưng lại mất không ít thời gian của hắn. Cũng may hôm nay thời tiết không nóng, bên trong nàng mặc cũng không nhiều, chỉ có một thân áo lụa, trực tiếp mặc đi ngủ cũng được.
Thân Đồ Xuyên đặt áo ngoài sang một bên, muốn đỡ Quý Thính nằm thẳng xuống, chỉ là khi tay hắn vừa nắm lấy cánh tay nàng, đột nhiên lại thấy luyến tiếc. Ngày thường nàng đều mặc quần áo lộng lẫy rất đẹp, nhưng mà bởi vì chúng đều được thêu hoa văn nên có chút cứng ngắc lại bao bọc lấy cả người nàng.
Nhưng giờ phút này nàng lại rất mềm mại, mềm mại giống như tầng lụa mỏng trên người nàng. Ánh mắt Thân Đồ Xuyên càng ngày càng tối, trước khi sắp không thể kiềm chế được, vẫn là đặt nàng nằm xuống.
Quý Thính không còn bị áo ngoài nặng nề trói buộc, lập tức thoải mái xoay người, ôm chăn lẩm bẩm một câu: “Nước ......”
Thân Đồ Xuyên lập tức đi rót một ly nước ấm, đỡ nàng lên chậm rãi uống, sau khi đợi nàng uống hết một chén nước mới hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”
“Muốn...” Quý Thính nhắm chặt hai mắt, nhất định không chịu mở ra.
Thân Đồ Xuyên tiếp tục đi rót thêm một chén, lần nữa chờ nàng chậm rãi uống hết, sau khi thấy lông mày nàng giãn ra mới từ từ buông chén xuống, do dự một chút cuối cùng vẫn hỏi: “Tối nay muốn ta ở lại không?”
“Muốn...” Quý Thính vô thức lẩm bẩm một câu.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc trong chốc lát, kiềm chế ý đồ nhếch khóe môi lên: “Được.”
Đêm càng ngày càng muộn, khách khứa không ở lại qua đêm sớm đã đi về, người ở lại cơ bản cũng đều trở về phòng, cả Phong Nguyệt Lâu tĩnh lặng trở lại. Thân Đồ Xuyên nằm bên cạnh Quý Thính, còn chăm chú nhìn một bên mặt khi ngủ say của nàng.
Quý Thính uống rượu, ngủ nhiều hơn so với bình thường, hôm sau tỉnh lại là lúc mặt trời đã lên cao, lúc mở mắt ra thấy sự bày trí quen thuộc của căn phòng, nhưng không đủ khả năng khiến nàng khiếp sợ nữa, chỉ là nam nhân bên cạnh này, vẫn rất đáng để nàng kinh ngạc một chút.
Nàng ngồi dậy nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Thân Đồ Xuyên, cau mày lặp lại suy nghĩ, hôm qua có phải mình thừa dịp say rượu mà làm bừa với người khác hay không, nhưng cẩn thận nhớ lại nửa ngày, cũng chỉ nhớ được là mình đã ngủ ở lầu dưới.
Vậy phải là Thân Đồ Xuyên làm gì với mình chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...