Sau một lần xoa bóp, Quý Thính cảm thấy eo thoải mái hơn hẳn, lúc này nhìn thiếu niên kia tán thưởng: “Không ngờ ngươi tuổi còn trẻ mà tay nghề lại tốt như thế, không hổ là người Lý phu nhân tiến cử.”
“Điện hạ quá khen rồi.” Xoa bóp là việc tốn sức, thiếu niên làm xong thì khuôn mặt đỏ ửng cả lên.
Lý phu nhân cười nói: “Vì biết tay nghề Trương đại phu tốt, lại không cần để ý nam nữ khác biệt nên thiếp thân mới đặc biệt mời tới cho điện hạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính gật đầu: “Quả thật là vậy, chỉ riêng điểm không cần quá để ý nam nữ khác biệt đã đáng để bổn cung giữ hắn lại rồi.” Nàng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Trương Duyệt: “Ngoại trừ xoa bóp, ngươi còn biết gì khác không?”
“Thưa điện hạ, ngoại trừ xoa bóp ra thì thảo dân còn có thể làm tan máu bầm, khơi thông kinh lạc*, còn cái khác thì không thạo lắm.” Thiếu niên trả lời thành thật.
*Kinh lạc: đường vận hành của khí huyết toàn thân, có kinh mạch và lạc mạch.
Khóe môi Quý Thính cong lên: “Nghề học gì cũng có chuyên môn riêng, cái này có thể hiểu được, có tay nghề thế này cũng đủ rồi, người ở lại phủ trưởng công chúa, đợi bổn cung khỏi rồi mà người muốn về nhà thì bổn cung sẽ cử người đưa ngươi về, nếu không muốn về thì sau này cứ ở lại phủ đi.”
“Đa tạ điện hạ.” Thiếu niên vội đáp: “Trong nhà thảo dân còn cha mẹ, e là không tiện ở lại kinh đô, nhưng quê nhà cách kinh đô không xa, sau này điện hạ có cần thì cứ gửi một phong thư gọi thảo dân đến là được.”
“Cứ quyết định vậy đi.” Quý Thính gật đầu.
Lý phu nhân thấy Quý Thính đã ra quyết định rồi thì nhàn nhã nói: “Tướng quân còn đang chờ bên ngoài, thiếp thân không quấy rầy thêm nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Muốn về rồi sao?” Quý Thính giữ lại: “Chi bằng ở lại phủ dùng cơm đã.”
“Không cần đâu, chờ điện hạ khỏi hoàn toàn thì giữ phu thê ta lại ăn cơm cũng không muộn.” Lý phu nhân khiêm nhường.
Quý Thính ngẫm lại thấy cũng đúng, vì vậy vui vẻ để nàng ấy đi.
Lý phu nhân cúi chào rồi quay người đi, nàng ấy vừa ra thì gặp ngay Thân Đồ Xuyên, hơi khựng lại rồi nhún chào: “Thỉnh an phò mã gia.” Nàng ấy hành lễ xong thì ngẩng đầu lên, thấy rõ vẻ mặt Thân Đồ Xuyên thì hơi sững sờ: “Trong người phò mã gia có chỗ nào không khỏe sao?”
“Phiền Lý phu nhân quan tâm, ta vẫn khỏe.” Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu.
Lý phu nhân đáp lời: “Phò mã gia nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Sắc mặt này của hắn cho thấy rõ vì ngủ không ngon.
Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Lý phu nhân mỉm cười, muốn tránh hiềm nghi mà đi luôn, mới đi được hai bước thì nghe Thân Đồ Xuyên nói: “Lý phu nhân thế này là muốn về rồi sao?”
Hắn đã hỏi thì Lý phu nhân đành phải dừng lại tiếp tục trò chuyện với hắn: “Thưa phò mã gia, thiếp thân và tướng quân còn có việc nên đi trước.”
Nàng ấy nói chuyện, Lý Tráng đang đi dạo quanh sân cũng đi tới, hành lễ với Thân Đồ Xuyên xong thì muốn đi. Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn hai phu thê họ: “Vừa nãy ta nghe người làm nói lúc Lý tướng quân và phu nhân đến còn dẫn theo một người nữa, bây giờ hai vị định đi, sao không thấy vị kia đâu?”
“Ngài nói Trương đại phu ấy hả.” Lý phu nhân ban đầu hơi sừng sỡ, sau đó bừng tỉnh.
“Đại phu?” Thân Đồ Xuyên hơi ngây ra.
Lý Tráng ở bên cạnh đáp: “Chẳng phải eo điện hạ vẫn chưa đỡ đó sao, phu nhân lo lắng không thôi, đặc biết mời một vị đại phu giỏi xoa bóp ở quê lên.”
Thân Đồ Xuyên nghe đầu đuôi câu chuyện xong thì vẻ mặt hòa dịu đi một chút: “Đạ tạ Lý phu nhân quan tâm lo lắng nhưng sợ là có lẽ không giúp được gì, thật ra trong phủ cũng có đại phu thạo về xoa bóp nhưng do nam nữ khác biệt, không tiện tự mình chữa trị cho điện hạ, vì thế chỉ ở bên cạnh chỉ đạo cho cô gái học y hoặc nha hoàn, lần này Lý phu nhân dẫn tới đại phu là nam, e là kết quả cũng thế thôi.”
“Sao có thể chứ, Trương đại phu đã tự tay xoa bóp cho điện hạ rồi kia.” Lý phu nhân cười trả lời.
Thân Đồ Xuyên bỗng im bặt: “Tự tay xoa bóp?”
“Đúng vậy, điện hạ rất hài lòng, còn bảo hắn ở lại.” Lý phu nhân lại bổ sung thêm.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh đi: “Giữ lại?”
“Không sai, bây giờ vẫn đang ở trong phòng điện hạ đó.” Lý phu nhân tùy mặt gửi lời, thấy vẻ mặt Thân Đồ Xuyên không tốt, nghĩ gì đó rồi nhắc một câu: “Phò mã gia yên tâm, trước kia Trương đại phu đã chữa cho rất nhiều nữ tử rồi, chắc chắn sẽ không có ý nghĩ khinh nhờn xíu nào đâu.”
“Nếu phò mã gia không còn việc gì thì ty chức dẫn phu nhân về trước.”
Phu thê Lý Tráng nói xong thì cùng nhau đi mất, Thân Đồ Xuyên sầm mặt, không vui chút nào.
Lý phu nhân vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Quý Thính và thiếu niên kia, còn mấy nha hoàn nữa. Quý Thính thưởng thức khuôn mặt quá mức anh tuấn của thiếu niên, cho dù thiếu niên không có hứng thú với phái nữ nhưng bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, mặt hơi ửng đỏ.
“Môi hồng răng trắng thế này còn đẹp hơn cả con gái, rốt cuộc ăn gì mà lớn vậy?” Quý Thính cảm thấy hứng thú hỏi.
Mặt thiếu niên càng đỏ hơn: “Do, do cha mẹ sinh tốt.”
“Vậy thì cha mẹ ngươi cũng rất đẹp, không biết là ngươi kém hơn hay lớp trẻ vượt qua thế hệ trước?” Lúc này eo Quý Thính không đau lắm nhưng vẫn không dễ xuống giường đi lại, chẳng làm được gì, dứt khoát nằm lỳ ở trên giường nói chuyện phiếm.”
Thiếu niên suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ta dễ nhìn hơn một chút.”
“...Ngươi cũng không khiêm tốn gì nhỉ.” Quý Thính bật cười.
Thiếu niên ngại ngùng cúi đầu: “Lời thảo dân nói đều là thật, cha mẹ ta đều nói ta thừa hưởng hết ưu điểm của bọn họ.”
“Cũng đúng, bình thường trẻ con đều hưởng ưu điểm của cha mẹ.” Quý Thính nói xong thì dừng lại một chút, đột nhiên thấy tiếc nuối. Nếu nàng cũng có thể sinh... Với vẻ ngoài của nàng và Thân Đồ Xuyên, không biết sẽ sinh ra đứa trẻ xinh đẹp nhường nào, chỉ tiếc cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, đời này nàng đã định không có duyên với con cái.
“Điện hạ?” Thiếu niên thấy nàng không nói gì thì gọi nàng một câu.
Quý Thính hoàn hồn nhìn về phía cậu ta: “Trương...”
“Trương Duyệt.” Thiếu niên vội tiếp lời.
Quý Thính gật đầu: “Không sai, Trương Duyệt, dù sao cũng đang nhàn rỗi, bóp vai cho ta đi, mấy ngày nay vai ta luôn đau mỏi.”
“Điện hạ nằm sấp là được, ta dãn cơ cho điện hạ là đêm nay điện hạ có thể ngủ ngon rồi.” Trương Duyệt thoải mái nói.
Quý Thính vui vẻ đáp một tiếng, cứ thế trong phòng ngủ yên tĩnh lại.
Khi nàng đang hưởng thụ được bóp vai thì Thân Đồ Xuyên mặt tái xanh đứng ở sân chờ vị đại phu trong truyền thuyết đi ra nhưng đợi gần nửa canh giờ vẫn không thấy người đâu.
Nàng lại để một nam nhân ở lại phòng họ cả một buổi chiều.
Thân Đồ Xuyên không nhịn nổi nữa, sầm mặt định đi vào trong phòng, nha hoàn thấy thế thì vội cản lại: “Phò mã gia...”
“Tránh ra.” Thân Đồ Xuyên không vui nói.
Nha hoàn hơi khó xử: “Phò mã gia chờ đã, nô tỳ đi thông báo một...”
“Ta vào phòng của mình, vì sao còn phải để ngươi đi thông báo?” Thân Đồ Xuyên nói vậy nhưng không di chuyển thêm nữa.
Nha hoàn áy náy nhún người chào, vội vàng chạy vào phòng, vừa vào cửa đã gọi: “Điện hạ.”
“Sao lại hoảng loạn như thế?” Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, nằm ở trên giường uể oải buồn ngủ.
“Phò mã gia đến.” Nha hoàn vội nói.
Quý Thính bỗng tỉnh táo lại ngay tức thì: “Hắn tới làm gì?”
“Không biết, bây giờ đang đứng bên ngoài chờ.” Nha hoàn trả lời.
Quý Thính cười lạnh một tiếng: “Trước đó mời hắn đến thì hắn không đến, bây giờ không mời, hắn lại muốn đến, coi chỗ ta là chỗ nào chứ, há lại để hắn nói đến là đến, nói đi là đi?”
Nha hoàn hơi khựng lại, dè dặt hỏi: “Vậy, vậy nô tỳ bảo ngài ấy quay về?”
Quý Thính nhất thời không nói gì.
Mấy ngày không gặp, mặc dù còn giận hắn nhưng quả thực... Lại nhớ hắn.
Trước giờ nha hoàn vẫn luôn hiểu tâm tư của nàng, thấy nàng như vậy thì mỉm cười: “Vậy nô tỳ ra mời phò mã gia vào.”
“...Ai cho ngươi mời.” Quý Thính lầm bầm một câu, nhưng mà âm thanh quá nhỏ, nha hoàn không nghe thấy.
Trương Duyệt đang bóp vai cho Quý Thính hơi lưỡng lự, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, thảo dân cần tránh đi không?”
“Không cần.” Quý Thính nhắm mắt lại: “Tiếp tục bóp.”
“Vâng.” Trương Duyệt thu nét mặt lại, tiếp tục ngoan ngoãn bóp vai cho nàng.
Vì vẫn luôn nằm trên giường, Quý Thính chỉ mặc một cái áo đơn, mái tóc dài như thác nước bị gạt lên trên gối, để lộ một đoạn cần cổ trắng nõn. Để tiện dùng lực nên Trương Duyệt quỳ một chân xuống bên cạnh giường, nhìn thoáng qua thì như đang ở trên giường.
Lúc Thân Đồ Xuyên đi vào thì thấy khung cảnh khiến khí huyết sôi trào như thế, gắng kìm nén lại rồi mới sầm mặt ngẩng đầ lên.
Quý Thính nhắm mắt lại hệt như không sợ gì cả, thật ra vành tai đã dựng hết lên, khi hắn đến gần thì lập tức nhìn về phía hắn, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn thì hơi khựng lại: “Ngươi ngủ không ngon hả?”
“Điện hạ còn sẵn lòng quan tâm tới ta?” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng hỏi.
Quý Thính nghe cái giọng điệu ấy của hắn thì lập tức không chịu thua, tỏ ra xa cách với hắn: “Tìm bổn cung có việc gì?”
“Mới mấy ngày không gặp mà điện hạ lại tự xưng bổn cung rồi?” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Duyệt.
Trương Duyệt thoáng chạm mắt với hắn, trong mắt vốn còn hơi hoảng hốt nhưng chỉ sau một cái chớp mắt đã bị hắn nhìn mà run lên, ngón tay cũng không khống chế lực được.
“Shh...” Quý Thính cau mày.
Trương Duyệt vội hỏi: “Thảo dân làm điện hạ đau sao?”
“Ừ, đau.” Quý Thính chậm rãi nói.
Đáy mắt Trương Duyệt lóe qua vẻ xấu hổ: “Vậy thảo dân nhẹ một chút, nếu điện hạ cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói với thảo dân.”
“Biết rồi.” Quý Thính trả lời.
Thân Đồ Xuyên càng nghe đoạn đối thoại của bọn họ càng cảm thấy chói tai, mở miệng ra giọng cũng lạnh đi: “Lần đầu tiên ta thấy điện hạ nhẫn nại vậy đó, chẳng lẽ là vì vị Trương đại phu này có vẻ ngoài vừa mắt điện hạ?”
Quý Thính nhíu mày, mở mắt ra nhìn hắn: “Ngươi đến chỉ vì chuyện cỏn con này?” Nàng còn tưởng nhớ nàng mới đến, không ngờ lại vì dục vọng chiếm hữu.
“Điện hạ, nam nữ không nên đụng chạm tiếp xúc,” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói: “Vì nghĩ cho danh tiếng của điện hạ, sau này vẫn nên đừng để nam tử xoa bóp cho nàng nữa.”
Quý Thính không vui: “Bổn cung không thoải mái mấy ngày nay mà không thấy ngươi tới quan tâm bổn cung, vất vã mãi bổn cung mới tìm được một đại phu khiến người dễ chịu hơn, ngươi lại tới quản chuyện không đâu?”
Hắn chẳng hề quan tâm nàng, chỉ lo người khác cướp nàng đi mất thôi.
“Ta cũng chỉ suy nghĩ vì điện hạ, bây giờ thiên hạ có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện hạ như thế, suy cho cùng điện hạ vẫn phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm.” Thân Đồ Xuyên nghiêng mặt đi: “Nếu như điện hạ nhất quyết muốn có người hầu hạ, mấy ngày nay ta đã học...”
“Ngươi không có việc gì thì lui xuống đi.” Quý Thính ngắt lời hắn.
Thân thể Thân Đồ Xuyên cứng đờ: “Nàng bảo ta đi?”
“Ngươi đến chỉ khiến bổn cung thấy ngột ngạt hơn thôi, vẫn nên trở về đi.” Quý Thính nói xong thì nhắm mắt lại một lần nữa, dáng vẻ không định nhiều lời thêm.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu rồi sầm mặt quay người đi.
Hắn vừa đi khỏi, Quý Thính mở mắt ra ngay, không còn tâm trạng gì nữa, khoát tay với Trương Duyệt: “Ngươi cũng lui ra đi.”
“Vâng.” Trương Duyệt đáp một tiếng, cúi đầu nghe lời đi ra ngoài, mới đi được vài bước đã quay lại, do dự chốc lát rồi nói: “Điện hạ, có lẽ phò mã gia hiểu nhầm rồi, hay là thảo dân đi giải thích với ngài ấy?”
“Hắn cả ngày chỉ biết hiểu nhầm.” Quý Thính thở dài, im lặng một lát rồi mở miệng nói: “Thôi bỏ đi, ngươi vẫn nên đi giải thích một chút, ta sợ hắn sẽ tự tức chết mất.”
“Vâng.” Lúc này Trương Duyệt mới quay người đi khỏi đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...