Binh lính Tây Ương quốc gần trong gang tấc, nhưng vương thất Đông Nguyên quốc vẫn còn ở lại, chưa hàng chưa diệt, cho nên không tính đã mất
nước. Nhưng tình huống như vậy cũng chống đỡ không được bao lâu .
Mãi cho tới vài ngày trước đó, Thái Hậu đã già đi rất nhiều gọi ta đến
trước mặt bà ta, hỏi ta: “Trường Nghi công chúa, ngươi có phải rất hận
ta hay không, cả phụ hoàng ngươi nữa?”
“Phụ hoàng mẫu hậu sinh dưỡng nhi thần, nhi thần không hận.” Ta thành thật trả lời.
“Chính là cũng không có cảm tình, phải không?” Bà ta bất đắc dĩ cười cười, “Ta thủy chung không có dự đoán được sẽ có một ngày như vậy…”
Bà ta quỳ xuống ở trước mặt ta.
Ta không chút kinh hoảng, ta biết nguyên nhân bà ta quỳ xuống là cái gì.
Nếu như so sánh thì việc bà ta quỳ xuống cũng không tính là đại quá lớn
gì.
Bà ta nói: “Trường Nghi công chúa, trong số cảnh vệ của Đông
Nguyên, võ công như ngươi không ai bì được, chỉ có dùng khả năng của
ngươi đi truy sát Vô Mẫn Quân, thay cho phụ hoàng người, còn có báo thù
quốc gia…”
Ta đáp ứng, mặc dù ta đối với bọn họ không cảm
tình, trong trường hợp đó ta dù sao cũng là công chúa Đông Nguyên quốc,
mười sáu năm ta sinh tồn kì thực đều không phải là nhờ phụ hoàng nuôi
dưỡng, mà là dân chúng Đông Nguyên quốc dưỡng dục. Cơm ăn của ta đều là
từ những nông phu, áo mặc của ta đều là từ những nữ dân trên phố, cung
điện của ta là do vô số mồ hôi nước mắt nhân dân.
Trừ bỏ võ nghệ, ta
cũng không có năng lực giống như bọn họ, nếu như sống trong dân gian chỉ sợ cuộc sống khốn khổ đến cực điểm. Trong trường hợp đó ta mặc dù không được sủng, nhưng vẫn đã có một chút hưởng thụ, tất cả mọi thứ đó đều từ chính thuế má của dân chúng Đông Nguyên quốc mà có.
Ta liền dùng sở trường duy nhất này– võ công, đi báo đáp toàn dân chúng Đông Nguyên quốc.
Mặc dù ta biết, lần này có đi không có về.
***
Vô Mẫn Quân hiện tại đã muốn trở về Tây Ương quốc, nguyên nhân là bởi vì ở Tây thành, hoàng đế Tây Ương quốc bệnh tình nguy kịch, thân là thái tử
duy nhất, lại là tướng quân trẻ tuổi đã lập kỳ công, Vô Mẫn Quân tự
nhiên là người được lựa chọn tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Huống chi Đông
Nguyên quốc phong phiêu vũ diêu, hắn đã muốn không nên chính mình tự
mình thủ trận.
Với hắn ta mà nói, hiện tại canh giữ ở bên cạnh hoàng đế tại Tây thành chờ ông ta tắt thở, tựa hồ mới là chuyện trọng yếu nhất.
Thông qua nhiều ngày chuẩn bị như vậy, ta biết Vô Mẫn Quân ở tại Chưởng Kiền
điện, xem ra tên này là có dã tâm lớn tới mức không ai bì nổi, Chưởng
Kiền điện, hắn còn muốn đem cả biển Càn Khôn đều nắm trong lòng bàn tay
sao.
Ta thật cẩn thận vạch mái ngói nóc nhà ra, thanh âm rất nhẹ,
không người phát giác. Chưởng Kiền trong điện to như vậy mà hoàn toàn
tối đen, ta nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, hẳn
là Vô Mẫn Quân đã chìm vào giấc ngủ, nếu hắn tỉnh , tiếng hít thở sẽ hỗn loạn một chút.
Ta phi thân đi xuống, đánh ngất một vài tên thị vệ
còn chưa kịp phản ứng lại, sự tình tiến hành thuận lợi ngoài kiến của ta dự, ta mở cửa ra, rất nhanh đi vào, bộ pháp nhẹ nhàng ổn định, lặng yên không một tiếng động. Sau đó ta hướng về giường Vô Mẫn Quân tới gần.
Trong bóng đêm không thể nhìn rõ, ta chỉ có thể mơ hồ cảm giác được có một
dáng người nam tử rất cao đang nằm nghiêng, rút ra chủy thủ, ta một đao
đâm xuống, cái người kia vốn nên ngủ say lại trong thời khắc chỉ mành
treo chuông nghiêng trở thân mình mà khí lực ta dùng là quá lớn, chủy
thủ lại cực vì sắc bén, hắn đào thoát chạy đi, toàn bộ chủy thủ đâm
xuống giường, trong lúc nhất thời ta không có biện pháp gì.
Nhân lúc
ta bận rút chủy thủ ra, người kia đã muốn nhẹ thẳng đứng thẳng lên,
không lưu tình chút nào lấy tay vung lên hướng về phía ta, ta lắc mình
tránh thoát, chỉ cảm thấy âm thanh gió vút qua bên tai thật lớn, kình
lực từ tay của Vô Mẫn Quân lại lớn như thế, thật sự làm cho người ta
ngoài ý muốn.
Ta không thể rút ra chủy thủ, đành phải
buông tha, hai người liền trong bóng đêm sử dụng tay không đánh nhau,
tuy nói ta chưa từng gặp phải địch thủ, nhưng Vô Mẫn Quân tựa hồ cũng là địch thủ đầu tiên mà ta gặp phải.
Dáng người hắn linh hoạt, một chút chậm chạp của người vừa tỉnh dậy đều không có, dùng sức lớn mà không
chậm chạp, trong bóng đêm không nhìn thấy rõ ràng vạt gì mà cũng có thể
thực chuẩn xác công kích điểm trí mạng của ta, ta từ ngoài cung lẻn vào, thể lực đã sớm chống đỡ không nổi, các chiêu đánh qua đánh lại, dần dần lâm vào thế hạ phong.
Đằng nào cũng thế, không thể vì nước báo thù, vậy vì nước hy sinh thân mình đi.
Ta có chút bất đắc dĩ nghĩ như vậy.
Tưởng là nghĩ như vậy, bản năng ham sống lại vẫn khiến cho ta càng tận lực
đấu với hắn, mãi cho đến khi rốt cục hắn lộ ra một khe hở, ta lập tức
chen chân vào đốn ngã hắn, Vô Mẫn Quân vì tránh không kịp, ngã sấp xuống sàn, nhưng cũng bắt được góc áo của ta. Hai người chúng ta cùng nhau
ngã xuống, hơn nữa không may là chúng ta đều bất tỉnh.
***
Lúc tỉnh lại, hóa ra trời đã mờ sáng, ta cảm thấy đau đầu không chịu nổi,
lại có chút nghi hoặc chẳng lẽ ta không phải đã chết sao, như thế nào
còn có thể có cảm giác “Đau” như vậy?
Nhưng mà khi mở to mắt ta liền
ngây ngẩn cả người, bởi vì thế nhưng ta lại nhìn thấy “Chính mình”,
chính ta đang mặc cái y phục dạ hành kia, sắc mặt cực kỳ khó coi trừng
mắt nhìn ta. Trên đầu “Ta” còn có một chút vết máu lưu lại ở vết thương, đại khái là hôm qua đụng phải.
Này…
Ta hơi hơi cúi đầu, đã thấy
chính mình cư nhiên mặc một bộ quần áo thái tử Tây Ương quốc, trường bào có vạt áo dài màu tối, cổ tay áo và cổ áo đều có vẽ hoa vân tường vân,
trông rất nặng nề.
Lại nhìn hai tay hai chân, thon dài trắng noãn, có lẽ bởi vì có nhiều năm cầm vũ khí nên bàn tay có chỗ chai sần, nhưng
đây tay chân của nam nhân.
Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn “Chính mình”, nửa ngày nói không nên lời một câu.
Ta, Trường Nghi công chúa Đông Nguyên quốc, cư nhiên cùng thái tử quốc gia đối địch với mình trao đổi thân thể…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...