Hắn bị trói trong hình dạng của chúa Giê-su, nhưng thay vì lấy những chiếc đinh cắm vào gân thì cô ta quấn chặt tay hắn bằng tóc của mình.
Rưsila cười khúc khích, ngồi lơ lững trên chiếc xích đu dài thòn lòn đầy tóc. Nhưng đôi mắt của cô ta thì không như âm thanh vui vẻ phát ra từ miệng mình. Chúng đầy sự rét lạnh với khát máu. Một màu đen u ám. Một màu đen vô tận, chứa hàng ngàn những nỗi phẫn hận cùng căm thù tích tụ suốt bao nhiêu năm.
"Ngươi là ai ?" - Hắn không hề tỏ ra sợ hãi, lạnh lùng thốt lên. Hai ánh mắt đối diện nhau tràn ngập sự hiềm khích. Cho dù có ở trong tình thế bí bách , nhưng hắn vẫn ngoan cố, kiên cường ngẩng đầu. Điều này làm Rưsila càng trở nên thích thú , quả nhiên hắn thật sự rất giống kiếp trước của hắn, GAN DẠ ĐẾN NGU XUẨN.
"Một linh hồn không thể siêu thoát !" - Thong thả đưa ngón tay lên vuốt mái tóc, Rưsila vô cùng tự nhiên khi giới thiệu về mình. Thân phận hiện tại của cô ta rất hiếm người biết, nhưng nếu là ngàn năm về trước thì không ai không nghe đến cái tên - Nữ Quỷ Của Địa Ngục.
"Vì sao ngươi lại nhập vào cơ thể của Bloodmix !"
"Không cần biết !"
"Có cần ta giúp ngươi siêu sinh không !?"
"Được ! Nếu như là mạng của tên nhà ngươi !"
"Sợ là không được !"
"Sao ngươi có thể chắc chắn như thế ? "
"Bởi vì ngươi đã bị chiếc mặt nạ của ta phong ấn rồi !"
Sum thong thả thoái mái trả lời, hoàn toàn không biết mình đã chạm trúng sợi dây nhạy cảm lớn nhất của Rưsila. Đúng , khi cô ta điều khiển thân thể của Bloodmix, chiếc mặt nạ mà Theodore đưa cho hắn đã tạm thời phong ấn linh hồn của cô ta. Tuy nó chỉ có thể phát huy sức mạnh phong ấn của mình trong một thời gian nhưng đủ để làm thực lực của cô ta bị giảm sút. Huống hồ, vết thương giữa ngực của cô ta cũng tương tự y như nó, cho dù có phá được phong ấn thì chưa chắc cô ta đã hồi phục được sức mạnh.
Không ngờ, thằng nhóc này lại may mắn đến như vậy. Bao nhiêu lần kì công sắp đặt kế hoạch, thế mà vẫn không lấy được cái mạng nhỏ khốn nạn của hắn ta. Muốn hủy diệt mục tiêu lớn nhất thì phải loại bỏ tất cả các chướng ngại vật, nhưng càng gồng mình nghĩ cách thì mọi kết quả mà bản thân thu được chỉ khiến cô ta càng phẫn nộ tới phát điên. Tức chết đi được ! TỨC CHẾT MẤT !!!!!!!!!!
Thấy mãi không có tiếng trả lại lời đáp lại, Sum ngẩng đầu thì phát hiện Rưsila ôm chặt cơ thể rên hừ hừ, con ngươi đen đặc tản ra một cỗ hàn quang cuồng nộ gần như muốn bóp chết hắn.
"Ngươi đừng tưởng...ngươi sẽ gặp may mắn thêm một lần nữa....cố tận hưởng những tháng ngày cuối cùng đi....lúc đó trái tim ngươi sẽ hối hận những việc ngươi đã làm ! Ta tuyệt đối sẽ khiến cuộc sống ngươi không được yên ổn ! Hai ngươi vĩnh viễn không thể đến với nhau ! CHO DÙ LÀ CẢ THIÊN TRƯỜNG ĐỊA CỬU !!!!!"
Lần cuối cùng cô ta xuất hiện cũng là lúc hắn không bao giờ thấy hình bóng thiếu nữ mắt tím quen thuộc trong mơ. Cảm giác ngộp thở khi khung cảnh căn phòng nổ tung bởi tiếng hét cảnh cáo tàn khốc đầy bão tố khiến Sum kinh hoảng mở mắt, cứ như vừa từ cõi chết trở về. Tay chân hắn rụng rời sốc đến nỗi quên mất cả cử động. Cho đến khi cái bồn tắm đỏ lòm quỷ dị đập vào mắt mới làm cho sợi dây thần kinh ngủ quên của hắn lập tức phản ứng, cơ thể nhuốm đầy máu vội vàng đứng dậy, chạy đến chỗ vòi sen, mở nước chảy xối xả dội lên người.
Là..là...là mơ sao !?
Không ! Chính xác hơn là điềm dữ !
Còn không.....tại sao cái bồn tắm ban đầu đầy nước lại trở thành thứ chứa toàn là máu chứ !?
Cộc ! Cộc ! Cộc !
"Ai !!!!???" - Hắn giật bắn, quay phắt đầy kêu lên. Cơn kinh hoảng do giấc mộng hắc ám đã khiến hắn trở nên nhạy cảm với âm thanh rất nhiều.
Người phía sau cửa không trả lời, tạo ra một cỗ im lặng vô cùng quỷ dị, điều này càng làm cho hắn hoang mang, tăng độ cảnh giác. Nhẹ nhàng cất vòi sen về chỗ cũ, hắn cầm con dao thủ sẵn trong túi áo choàng tắm, một khắc liền di chuyển nhanh đạp đổ cửa, quơ con dao sắc lẹm trong tay hướng về phía thân ảnh không rõ ràng, bị bóng tối trong phòng bao phủ. Tuy nhiên, ngay sau đó.....
"Thằng kia ! Mới đấu xong đã bị vấn đề thần kinh à !!!!!???" - Gin giật mình đơ người, cậu bị dọa đến nỗi hoảng loạn mà hét lên.
Sum bất động, trợn mắt ngạc nhiên, con tay cầm dao vội thu hồi bỏ vào túi áo. Shin đứng bên cạnh cũng sợ tới hóa đá, cảm thấy thật may mắn vì cậu đã thế mạng, nếu không thì mũi dao nhọn hoắc đó đã tặng anh một chuyến xuống uống trà với diêm vương rồi.
"Sao tao gọi mà hai tụi mày không trả...." - Hắn nghi ngờ, nhăn mày lên tiếng, sợ rằng đây sẽ là cơn ác mộng thứ hai. Nào ngờ, chưa kịp nói xong thì cậu đã cắt ngang trả lời, mà câu lời còn tràn ngập những từ ngữ chửi tục khiến cho Sum cảm thấy mình thật hồ đồ và nông nỗi.
"Mày tưởng tao muốn gõ cửa lắm hả ! Tại cái thằng Shin khốn nạn *beep* *beep*....này này ! Ban đầu là nó gõ cửa , tự nhiên thấy mày gắt lên liền đưa cho tao ! Ai ngờ ! Chưa kịp đáp lại thì tự nhiên cái cửa đổ xuống ! Khốn nạn ! Chân tao bị sưng do né cái cửa ! Mà mới né suýt bị mày cầm dao ám sát ! Biểu sao trả lời hả !!!!!" - Cậu tuôn một tràn dài liến thoắng, phun xối phun xả vô mặt cả hai người. Sum với Shin chỉ biết im lặng cúi đầu tạ lỗi, đầu cả hai đều chảy vạch hắc tuyến.
Và cuộc nói chuyện diễn ra thật lâu, lâu, lâu..................
Mấy phút sau...
"Phiu !!!!!"
Gin thở dài, tâm trạng đã hoàn toàn trở về mức ổn định, chỉ có anh với hắn nằm liệt trên sàn nhà vì đứng yên quá lâu. Không nghĩ cái thằng cha Gin này lại thù dai tới như vậy, chửi người ta cả mấy tiếng đồng hồ, còn hơn ba mẹ anh bắt anh quỳ khi phạm lỗi.
"Thế nào !? Mày có xuống dưới phòng không, Sum !? Phụ huynh mày đang chờ kìa !" - Cậu cuối cùng cũng nhớ tới nhiệm vụ quan trọng , vội vàng kéo hai người dậy. Thì ra, ba mẹ hắn đã kêu hai đứa bạn tốt lên nói hắn tắm nhanh xuống dùng cơm.
Sum gật đầu, nhưng nói sẽ xuống sau.Việc đầu tiên là quay lại chỗ phòng tắm - nơi mới diễn ra cơn ác mộng kinh hoàng. Hắn nhanh chóng xóa đi những vết tích do Rưsil để lại, rút cạn máu trong cái bồn tắm đỏ lòm vẫn còn xộc lên mùi hôi nồng tanh, tay chà rửa qua loa rồi gọi người hầu lên thay cái gương mới. Tưởng chừng công việc che giấu hiện trường thật dễ dàng nhưng chúng lại ám ảnh hắn đến tận mai sau vẫn không thể quên. Cho đến khi cuộc chiến thật sự giữa con người với Ma Cà rồng xảy ra, hắn mới biết cô ta là con quỷ độc ác, tàn bạo nhất trong lịch sử Vampire nhưng đồng thời cũng là kẻ đơn độc, đáng thương đến nhường nào.
Rưsila...là kẻ khát máu, tàn nhẫn.....
Có điều, sâu tận trong nội tâm ...cô luôn cất giấu những kỉ niệm tuyệt vời nhất của mình với người con trai mà bản thân từng yêu.
**************
"Sao mấy đứa đó xuống lâu vậy !?"
Dưới phòng bếp rộng rãi, tiện nghi , các phu nhân cao quý của ba nhà Vương, Đinh, Trần đang lục đục tìm đồ nấu nướng. Hoàng Dung là người đầu tiên nghĩ ra ý tưởng này trước, một phần là muốn giảm bớt sự căng thẳng, lo âu cho Lữ Tuyết đồng thời bà cũng muốn ôn lại những kỉ niệm xưa khi cả ba cùng nhau nấu ăn. Còn mấy vị lão gia vốn không biết làm công việc nội trợ chỉ tổ ngáng chân người ta nên đã rủ nhau lên phòng khách ngồi tâm sự. Khoảng thời gian yên bình cứ kéo dài cho đến khi mãi không thấy có ai xuống, cơn lo lắng, bồn chồn của Lữ Tuyết bắt đầu dâng lên.
Biết bệnh của bạn lại sắp chuẩn bị tái phát, Hoàng Dung ngừng công việc nhặt rau, dìu bà ngồi xuống nghỉ. Bà còn gọi người hầu đưa cốc nước cho Lữ Tuyết uống, trong đó có bỏ vài một ít loại thuốc dược không mùi có thể làm giảm sự căng thẳng của thần kinh.
Sau khi nhận đồ uống xong, Lữ Tuyết mới nhớ lại khoảng thời gian trước đó. Ba ngày nay, bà cứ lơ mơ như người vô hồn, đôi lúc hay nói vu vơ một mình khiến Quân Hàn rất lo lắng.
"Lữ Tuyết ! Cậu đỡ hơn chưa !?" - Hoàng Dung vỗ vai, kiểm tra tình hình của bà. Căn bệnh mà Lữ Tuyết chịu đựng từ nhỏ cho đến lớn vô cùng kì lạ, khi tái phát sẽ bị mất trí nhớ một thời gian nhưng vẫn nhớ được những gì của hiện tại .
"A...không ! Không ! Để tớ gọi mấy đứa xuống !"
Bà cười cười đứng dậy, nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Nhưng thực chất là lại đến phòng khách để gặp Vương Quân Hàn đang bàn luận về công việc với hai người đàn ông.
Trong lúc đi, nội tâm bà không ngừng dâng lên những luồng bất an kì lạ. Lữ tuyết có một khả năng đặc biệt là có thể đoán trước được những điềm báo không hay sắp ùa tới, chính vì thế mà bà phải gặp ông càng sớm càng tốt.
"Vương phu nhân !..." - Tiếng của một nữ hầu vang lên.
"Lui ra đi ! Ta tự nói được rồi !"
Không để cho nữ hầu nói hết, bà đã cắt ngang phất tay. Vương Quân Hàn ở trong phòng loáng thoáng nghe thấy giọng của vợ mình thì liền dừng công việc. Tuy nhiên khi ông còn chưa kêu lên thì Lữ tuyết đã vồ vào người ông. Sắc mặt từ hồng chuyển sang đỏ rồi đỏ chuyển sang trắng , đáng sợ hơn cả lúc bà khóc ở trên chiến trường.
"Tuyết ! Em sao vậy !? Khó chịu trong người sao !?"
"Không ! Em không sao...nhưng Hàn...em cảm thấy có một cỗ lực lượng hắc ám đang diễn ra rất mạnh ! Dường như...chúng đang di chuyển rất nhanh !"
Lữ Tuyết run run người, khó khăn thốt ra từng lời nói đứt quãng. Hải Trình với Đinh Thần bỗng dưng thấy ông đột ngột bước ra ngoài thì cũng ngạc nhiên vội đi theo. Không ngờ, lại vô tình nghe thấy lời nói tiên tri đáng sợ phát ra từ Lữ tuyết.
"Tuyết ! Em vừa nói cái gì vậy !?" - Quân Hàn nhíu mày, cứ tưởng bệnh của vợ mình trở nặng định rút điện thoại gọi bác sĩ nhưng bà đã nhanh chóng cản lại, giọng nói ở nơi cổ họng càng nghẹn ứ, khó nghe hơn. Dựa vào gia đình của Lữ tuyết từng là các bậc tiên tri thì khả năng lời nói của bà xác suất sẽ xảy ra rất lớn. Huống hồ, mấy ngày nay, bên thế lực hắc ám chẳng có động tĩnh gì trong khi phe thợ săn đã đắc tội với chúa tể Ma Cà Rồng.........Nếu thực sự là như vậy thì ông phải cấp tốc tăng gấp phòng thủ cho Trần gia !!!!
"Quân Hàn ! Mau gọi mấy đứa xuống nhanh lên ! "
"Hải Trình ! Cậu nghe hết rồi ư !?"
"Không có thời gian nói đâu ! NHANH LÊN !!!!"
Ông hét toáng, vội vàng đưa Hoàng Dung với Ngọc Minh lùi về một phòng. Còn anh với cậu trong lúc đứng ngoài cửa chờ hắn thay đồ thì bỗng nhiên thấy Quân Hàn như người bị ma rượt, gấp rút vác cả ba xuống phòng, không để cho ai nói gì khiến tụi hắn cảm thấy vô cùng kì lạ bởi hành động của ông.
Sau khi thấy người đã tụ họp đông đông đủ, Hải Trình mới dám bật các hệ thống điện tử được lắp đặt bên trong Trần gia. Ông nhanh chóng khởi động tất cả các hệ thống phòng thủ mạnh và kiên cố nhất có thể, những người hầu cùng với mấy vệ sĩ ở ngoài đã được bảo vệ bởi một thứ kết giới bao quanh căn biệt thự. Bây giờ việc duy nhất của mọi người chỉ có ngồi chờ và đương đầu với những gì sắp ập tới.
Tích tắc..tích tắc...
Tích tắc..tích tắc...
Tích tắc..tích tắc...
Tiếng kim đồng hồ chạy tượng trưng cho sự chờ đợi quả thực khiến người ta rất bồn chồn khó chịu. Hắn thực sự không hiểu tại sao ba hắn lại nói tất cả mọi người lại tập trung ở đây. Hơn nữa không khí u ám, lạnh lẽo trong phòng dường như bắt nguồn từ mẹ của Gin mà ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mọi người lại nghiêm túc đến đáng sợ như thế !?
"Sum !"
"Vâng !?"
"Hãy kể lại những gì con đã thấy trong trận chiến lại cho ta nghe ! Kể cả việc cô bé tóc đỏ tại sao lại xuất hiện ở đó !"
Hải Trình lạnh lùng ngẩng đầu yêu cầu nói. Một phần vì muốn xua tan cái cảm giác áp bức đang đè nén trong người đồng thời ông cũng muốn nghe lại toàn bộ sự việc của ngày hôm đó để có thể tìm hiểu nguyên nhân, ứng phó được trước sự xâm lấn của thế lực hắc ám đang tiến đến nơi này mỗi lúc một gần hơn.
Sum ban đầu hơi ngạc nhiên, có chút chột dạ. Bởi vì một người chưa bao giờ để tâm tới những trận chiến của con trai mình nay lại muốn nghe hắn kể lại toàn bộ sự việc cho ông nghe. Nếu như hắn nói ra những gì mình đã thấy tức là thân phận của ba người đó sẽ bị bại lộ. Nhưng dưới cái nhìn áp bức và nghiêm túc của ông, hắn thực sự không thể không nói.
" Chuyện là như thế này....."
..........
Qua mấy phút sau, cuối cùng Sum cũng có thể kết thúc được câu chuyện. nhưng thay vào đó, thần sắc biến đổi trên từng khuôn mặt của mỗi người lại khiến bầu không khí ngày càng trở nên khó thở hơn. Người nổi bật nhất chính Hoàng Dung, độ trắng bệch hiện rõ trên ngũ quan làm bà không khác gì người sắp chết. Cái tên Huyết Tử Nhi thực sự khiến người ta phải rùng mình. Tại sao, bây giờ bà mới để ý đến cô bé hay xuất hiện cùng với con trai của mình !?
" Sum ! Con phải cắt đứt......."
Xẹt !
Nói chưa hết câu, ánh sáng xung quanh phòng bỗng nhiên bị cúp. Ở phía hành lang nơi ngoài vườn, vang lên những tiếng kêu thoang thoáng không rõ rồi căm bật, làm Hoàng Dung sợ run tới xụi lơ. Tiếp theo, những màn đêm như bóng ma bay ào đến, cúp hết nguồn sáng trên từng cái bóng đèn. Tất cả người bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn, ai ai cũng dựa sát vào nhau để phòng vệ . Cho đến khi hắn cảm nhận được một cảm giác mát lạnh, sắc bén giữa cổ mình thì đột nhiên ánh sáng chói chang quay trở lại, nhưng số lượng người ở phòng lại tăng lên một cách bất ngờ đến kinh khủng .
Ma...Ma...Ma Cà Rồng !!!!
Tại sao bọn chúng có thể vào đây !!!!???
Hải Trình cấp tốc rút thanh kiếm treo trên tường lao đến phía Sum, mặc dù đã đoán trước được điều này những không ngờ bọn chúng lại vào nhanh như vậy. Người phụ nữ tóc đỏ đang kề dao tại cổ hắn chỉ đứng yên mỉm cười, ả biết tốc độ giữa con người với Ma Cà Rồng là chênh lệch tới tuyệt đối nên không cần gấp gáp, cơ thể linh hoạt nhẹ nhàng né mũi kiếm tử thần của Hải Trình rồi nhẹ nhàng di chuyển đến gần người đàn ông tóc bạc , cung kính đáp.
"Chủ nhân ! Kẻ ngài muốn lấy mạng đây !"
"KHÔNG !!!!!!!" - Hoàng Dung kinh hoàng gào lên.
Huyết Xích Tử lạnh lẽo liếc mắt, con ngươi đỏ rực hung tợn nhìn hắn. Ông ta nhấc bàn tay to lớn thô lỗ nắm chặt cổ áo, không coi ai ra gì liến quát lên.
"NHÂN LOẠI ! NGƯƠI CHÊ ĐỜI CÒN DÀI PHẢI KHÔNG !!!!!!!????"
Sum cúi đầu, nghiến răng cố gắng tránh né áp lực kinh hoàng của tần sóng dội lên mặt mình, nhưng ngay sau đó liền bị Xích Tử lắc mạnh, thô bạo ném hắn va đập trúng tường, máu lần nữa chảy đầy lưng. Hoàng Dung bất chấp tất cả liền chạy đến bên Sum, mặt bà dâng trào nước mắt. Tuy nhiên, bà còn chưa kịp chạm vào hắn thì một tốc độ kinh hoàng tát mạnh vào má mình, làm bất ngờ bá choáng váng té nhào xuống.
"Không ngờ có ngày gặp lại ! Trần phu nhân ! Chẳng phải tôi đã cảnh cáo con trai bà tuyệt đối không được đến gần con gái tôi sao !? Đừng nghĩ con gái tôi có ơn với bà thì muốn làm gì thì làm !!!!" - Huyết Xích Tử nhăn mày hung tợn, không coi ai ra gì liền phẫn nộ quát tháo . Đôi mắt tím biếc tràn đầy sát khí lườm rít hắn, hận không thể giết ngay tại đây.
Hắn kinh ngạc, thất thần nhìn mẹ. Không nghĩ trong quá khứ của bà lại có nhiều câu chuyện bí mật đến như vậy, nhưng mà người đàn ông này hắn chưa gặp bao giờ, làm sao có thể nhớ được ông ta đã cảnh cáo lúc nào cơ chứ.
"Huyết Xích Tử ! Chuyện cô bé có ơn với tôi hay không là chuyện khác ! Chuyện ông đến đây định giết con trai tôi mới là vấn đề ! Tương lai là điều mà con người lẫn sinh vật đều không thể biết trước, huống hồ lúc đó cô bé lại đeo mặt nạ! Làm sao tôi có thể nhận ra con gái ông của hiện tại cơ chứ !?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...