Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em ?


"Theodore !"
Thiếu nữ xinh đẹp trùm chiếc khăn ren bao phủ cả thân hình nhẹ nhàng gọi tên hắn, đôi mắt tử bích thấp thoáng sau tấm vải mỏng phát ra ánh sáng lung linh dịu dàng , môi cười diễm lệ khiến hắn nhất thời thất thần, trái tim dâng lên một tư vị ngọt ngào mê luyến đồng thời đan xen một chút đau nhói khó phai.
Hắn mấp máy môi, quên cả hiện thực nguy hiểm phủ vây mình, đôi chân vô thức bước lên tấm đệm đỏ trải dài giữa cung điện, hoa rơi lả tả hòa vào tiếng nước chảy mơ hồ khiến cho hình ảnh của thiếu nữ càng trở nên phi thường tuyệt trần, như một tác phẩm tinh tế quyến rũ làm người xem không thể dời mắt.
"Theodore ! Sao ngươi lạ quá vậy !?"
Đường cong trên khóe môi hơi hạ xuống, cô ngạc nhiên hỏi hắn, con ngươi tử bích long lanh tựa hồ nước xuân, mặc dù chỉ cách sau lớp vải mỏng cùng màu nhưng đôi đồng tử thủy tinh đó như tỏa sáng cả màn đêm, xuyên thấu trái tim còn đang thất thần của hắn, nhanh chóng hồi phục.
"Không ! Không ! Tại nàng đẹp quá nên ta....."
Sum ấp úng , lấy đại ra một lý do để biện hộ cho hành động thất lễ của mình nhưng bản thân cũng vô cùng kinh ngạc bởi chính lời nói từ miệng mình thốt ra. Hắn chưa bao giờ khen bất cứ người phụ nữ nào, trừ mối tình đầu đã phản bội hắn.
Thiếu nữ ngơ ngẩn nghiêng đầu, mái tóc đen mượt bay phấp phơi trong gió khiến cho hắn bỗng giật mình, sực nhớ đến ai. Tuy nhiên, ngay sau đó , một bàn tay ấm áp bất ngờ nắm lấy tay hắn đã cắt đứt dòng suy nghĩ dang dở. Cô nở nụ cười ngập tràn hạnh phúc, đôi mắt to tròn híp lại có chứa điều ẩn ý làm hắn phút chốc liền quên sạch mọi thứ.
Phụ nữ là viên kẹo ngọt ngào đối với đàn ông, đồng thời cũng là liều thuốc độc trí mạng nhấn chìm tất cả .
Thực sự rất nguy hiểm !
"Theodore ! Ngươi còn nhớ hôm nay là ngày gì không ?"
Yêu thương vân vê ngón tay Sum , người con gái hư ảo trong dòng quá khứ mơ hồ hồn nhiên hỏi hắn, giọng nói thoang thoảng cao vút như làn gió có chút nóng lòng, mong đợi khiến hắn vô thức ngẩn người, không biết phải trả lời thế nào.

Ngày gì !?
Sum tự hỏi, con ngươi ngọc xanh biển liếc bộ váy được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ vô cùng độc đáo, nổi bật lên các đường cong xinh đẹp của cơ thể cao gầy quyến rũ, bất giác làm hắn thốt ra một câu ngay bản thân cũng kinh hoảng tột độ .
"Ngày cưới của chúng ta !"
"Theodore ! Ta thật sự rất yêu ngươi !"
Thiếu nữ vui mừng hạnh phúc ôm chầm hắn, không gian lập tức nổi lên trận gió buốt lạnh lẽo nhưng chỉ có mình hắn cảm nhận được. Nắng bên ngoài khung cửa sổ vẫn chói chang mà tại sao lại đáng sợ tới vậy, hoàng cung đồ sộ nguy nga nhưng thật trống trải cô độc, hai thứ này hoàn quyện với nhau tạo thành một cảm giác nóng lạnh thất thường, kích thích sự cảnh giác bị chìm xuống tức khắc dâng trào dữ dội, cho thấy nơi đây thật sự có vấn đề.
Chỉ là bản thân hắn vẫn không cắt nghĩa được . Thiếu nữ này rốt cuộc là ai, gương mặt sau tấm khăn trùm đầu này có những bí mật gì, cả cái tên Theodore mà hắn vẫn thường hay mơ thấy, chẳng lẽ có liên quan tới cô ta.
Sum đổ mồ hôi, rất muốn hất tung cái khăn phiền phức đó. Tuy nhiên, bàn tay còn chưa kịp với tới thì đã bị một lực nhẹ vỗ vào, giọng nói lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn hờn dỗi.
"Theodore ! Sao ngươi không kiến nhẫn chút nào vậy, không lẽ ngươi quên ta không thể đối diện với ánh sáng sao !?"
Thiếu nữ phụng phịu, giữ cái khăn như bảo vật. Cô bỗng nhiên nở một nụ cười mờ ám rồi lặng lẽ quay người, bỏ lại hắn giữa chốn cung điện lạnh lẽo, ngập tràn cảm giác bất an.
Hắn ban đầu còn có chút thất thần nhưng ngay sau đó, thân hình cao to nhanh chóng sải những bước chân dài đến bên cạnh cô gái. Không để cho hình bóng xa lạ này thôi miên mình nữa, hắn lập tức giật tấm vải che gương mặt của cô, mặc kệ tiếng hét phản kháng , hắn điên cuồng ra sức giật , có điều tấm vải cứ như keo dích, nhất quyết không chịu tách rời đầu cô gái.
"Theodore ! Ngươi bị gì vậy !? Buông ra ! Buông ra !!!!"
"Cô là ai !? Rốt cuộc cô là ai !?"
"Ngươi điên rồi ! Mau buông ra !!!"
Thiếu nữ sợ hãi cào cấu, đánh mạnh vào cánh tay siết chặt đầu cô. Mỗi đợt va chạm cứ khiến trái tim hắn dâng lên cảm giác đau như thắt, tạp âm ù ù vang lờ mờ bên tai chẳng khác tiếng gió buốt giá lạnh, ngay cả sự việc đang diễn ra trước mắt cũng vô cùng quen thuộc, hình như nó đã từng xảy ra một lần trong cuộc đời của hắn.
Nhung tại sao bản thân không tài nào nhớ nổi.
Roẹt !
Âm thanh la hét giãy dụa bỗng dưng dừng lại, một mùi máu tanh nồng xộc lên, chui vào khoang mũi của hắn.
Sum trợn mắt, tức khắc cơ thể cứng đơ như gỗ, con ngươi kinh ngạc khi thấy một thanh kiếm sắc bén nằm trong tay mình tự lúc nào. Mũi kiếm vùi sâu vào da thịt người cô gái, đâm xuyên qua ngực bắn máu tung tóe , thậm chí có vào hạt dính trên má hắn, chảy xuống môi.
Cô gái nằm bất động dưới người hắn, hơi thở đã tắt nhưng nước mắt không ngừng rơi, đôi đồng tử vốn tràn đầy sức sống chợt tối sầm, chuyển sang một màu u buồn tuyệt vọng khiến cho lồng ngực hắn đau nhói tột cùng, ngập tràn cảm giác tội lỗi.
Theodore.....
Tại sao lại làm như thế đối với ta.....

Ta yêu ngươi thật lòng mà....
Tại sao lại phản bội ta.....
"Ta....ta..."
Sum run rẩy , âm giọng đứt quãng. Hắn vội vã vứt thanh kiếm, ôm chầm cô gái, lệ tuôn từ khóe mắt như thác đổ, từng từng giọt thấm vào cơ thể tro tàn, bi thương của cô gái.
Không gian bắt đầu biến đổi, lung lay dữ dội. Các đường nứt lan tràn va chạm nhau liền vỡ nát, quay về bóng tối u ám vô tận. Sum cúi đầu vùi mặt vào ngực thiếu nữ, mặc cho máu dính đầy mặt, hắn nấc lên từng tiếng bi thương, tội lỗi, cảm xúc hối hận , đau đớn cuồn cuộn mãnh liệt trong nội tâm, hóa thành vết sẹo cực lớn không thể lành.
"Đừng bỏ ta....làm ơn đừng bỏ ta....."
Hắn run lẩy bẩy cầu xin người con gái đã tắt thở , âm giọng thống khổ bất lực vang vọng giữa màn đêm. Bất chợt, trước tầm mắt bỗng xuất hiện thanh kiếm đẫm máu nằm bất động mà hắn vừa vứt lúc nãy. Liếc đôi mắt không hồn về phía thanh kiếm lại nhìn thiếu nữ nằm cô độc đau đớn trong lòng, hắn không chút do dự nhấc thứ đồ vật tội lỗi cho chính bản thân gây nên, môi lẩm bẩm những câu buông xuôi cuộc sống.
"Chờ ta....ta sẽ đi theo nàng....đừng bỏ ta...."
Đừng bỏ ta...
Ta yêu nàng.....
....
Vút !
Keng !
Một tạp âm chát chúa truyền đến , phá tan cơn ác mộng thống khổ của hắn.
Sum hoàng hồn , giật mình mở mắt, mồ hôi dày đặc trên trán cho thấy hắn đã bị cơn ác mộng giày vò rất lâu.

Mọi người vui mừng phấn khởi khi phát hiện hắn đã tỉnh dậy. Shin là người đầu tiên đến bên cạnh hắn, anh vội lấy tay đỡ hắn dậy, tảng đá đè nặng trong lòng tức thì được nhấc đi.
"Tạ ơn thánh Allah ! Mày tỉnh rồi !"
"Chuyện gì...vừa xảy ra vậy !?"
Hắn mấp máy môi, khó khăn hỏi, tiếng động mơ hồ bắt đầu to dần, mỗi đợt truyền đến như gió thét vọng trời đêm.
"Mày bị lọt vào tầng mộng sâu của ký ức nên đã bị cây ăn thịt đó hấp thụ tinh lực ! Đừng động đậy, mày bây giờ rất yếu, hãy nghĩ ngơi một chút đi đã !"
Shin nhíu mày , cặn kẽ giải thích, thật may là anh và cậu đến đúng lúc nếu không hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng mà hai người được gặp lại hắn.
"Sao có thể được....mày với Gin sao có thể...đánh lại..cái cây...đó !?"
"yên tâm đi ! Chúng ta có viện trợ rồi !'
Anh mỉm cười chỉ vào đám người đang đối phó với cái cây ăn thịt. Mặc dù cơ thể lúc này rất yếu nhưng Sum vẫn có thể nhận ra trong đám thợ săn đó còn có phe phái đối địch đang đánh nhau với cái cây.
"Cái gì..bọn họ..."
"Hiện giờ một mình ta không thể chống lại được sinh vật nguy đó, chỉ có cách hợp sức lại với nhau mới có hy vọng bảo toàn được tính mạng !"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui