(t/g : tất cả chú ý chương này đa số là nói về cha mẹ của SHIN , GIN và SUM đẹp troai nhá !"
Tại nhà của SUM.....
Trong phòng khách .
Khói thuốc lá bay vi vu khắp căn phòng , tiếng rít dài từng đợt kéo mạnh ra rồi lan tràn nhập sâu vào cơ thể , nhẹ nhàng phả khói . TrẦN HẢI TRÌNH một mình thư giãn , hút thuốc ở phòng khách . Đôi mắt ông lấp lánh ánh biển xanh , có lúc mông lung có lúc trầm mặc như hồ nước làm thần thức ông như đang quay về thời niên thiếu , cái thời mà nguy hiểm cận kề , lúc nào cũng mang theo vũ khí cẩn thận từng bước một .
Sảy chân chân là gãy cánh ,bất cẩn là hy sinh !
Trong ngày sống sót cuối cùng , ông là người duy nhất đã lật đổ ngôi vị thủ lĩnh của tên trùm khét tiếng , cướp đoạt và thay thế hắn ta , tự do điều hành , mở rộng địa bàn , thâu tóm cả một đế quốc rộng lớn - MỸ .
Lúc đó , ông còn tưởng mình không qua nổi !
Khóe môi khẽ nhếch .
"Anh cười gì thế ?" - Giọng phụ nữ dịu dàng , tinh nghịch bất ngờ vang lên .
Ông quay đầu , cười híp mắt . Âu yếm kéo tay người người vợ ngồi xuống cạnh mình .
"Suy nghĩ lung tung !"
"Lúc nào chả vậy !" -Bà cứ nghĩ được nghe chuyện hay liền thất vọng chán chường.
"Con nít già !" - Ông thơm lên vầng trán trắng tinh , hít ngửi mùi thơm thoang thoảng .
"Yên tâm ! Nếu em già thì em sẽ phẫu thuật lại , nhất định không để vụt mất chồng đâu !" - Bà trêu lại , không hề tức giận .
Cả hai cười hạnh phúc . HOÀNG DUNG chính là thần hộ mệnh của ông , xung quanh ông có biết bao nhiêu là người con gái tuy nhiên người con gái nổi bật nhất chỉ có mình bà .
Tình yêu vốn dĩ có vậy !
"Thân mật quá nhỉ !" - Âm thanh phá đám truyền đến .
"NGỌC MINH !" - HOÀNG DUNG mừng rỡ , đứng dậy ôm cô bạn lâu năm .
"Anh ĐINH THẦN !" - Bà cười rạng rỡ quay sang chào hỏi .
"Ây dà ! Tiếp khác phải niềm nỡ thế chứ ! Đâu phải giống kẻ lạnh lùng , cứ ngồi đơ đơ như khúc gỗ đó đâu !" - ĐINH THẦN cố tình ôm bà , sau đó chuyển mục tiêu gây sự .
"Bỏ cái tay khỏi vợ tôi ngay !" - Ông lườm lườm , thật muốn chặt ngay tức khắc .
"Chỉ là ôm thôi mà !" - Đôi bạn đồng thanh .
"Đúng ! Nhưng phải khác giới !" - Ông thẳng thừng .
Vạch đen xuất hiện trên đầu ba người . Hy vọng thằng con không thừa hưởng gen di truyền vô sỉ này .
"Ahahahaha ! SUM đâu anh ?" - NGỌC MINH thay đổi kế sách .
"Đang ở tầng trên !"
"Có SHIN không ?" - ĐINH THẦN tiện tay rút điếu thuốc , hút hơi dài .
"Có ! Đang lên giường với thằng đó ! " - Ông ném gạt tàn cho ĐINH THẦN . Đột nhiên cảm giác không khí hơi ngột ngạt khó coi ,thì mới phát hiện mình vừa nói nhầm . Ba người đứng đằng kia cứng đơ , há mồm trợn mắt .
"Lộn ! Lộn ! Đang nói chuyện trên giường với thằng đó !" - Chết thật phải sửa thôi .
Phòng TRẦN thiếu gia......................
"ẮT XÌ !!!!!!!!"
SUM nhột mũi , hắt xì to . SHIN rút tờ giấy bênh cạnh , cung kính đưa chi hắn .
"Mời thiếu gia lau mũi !"
BỐP !
"Xéo ! Mày nghĩ tao là con nít 5 tuổi hay sao mà đưa cho tao cái khăn giấy hả !?"
Ăn trọn luôn cơm đấm , cái miệng vì cố nhịn cười mà quai hàm méo trật lên trên . Anh lăn qua lăn lại, gào rú hồi rồi mò dậy , cầm lấy cây chổi phát thẳng vô đầu hắn .
BANG !
"ÉC ! Thằng chó ! Mày biết mày vừa gì không hả !!!!?????" - Cục u to bự chảng như quả bưởi .
"Dạ em biết ! Ba từng dạy em có oán báo oán có ân báo ân vì anh có ân với em nên em báo đáp lại cho anh !" - SHIN đưa chổi giữa mặt, cúi gập người hành lễ .
SUM tức sôi người , giật phắt cây lau nhà dưới gầm giường . Cả hai hành lễ lần nữa với nhau , sau đó là màn đấu kiếm tuyệt đẹp bắt đầu diễn ra giữa cây lau nhà với chổi . Tấn công kịch liệt , diễn biến cao trào , và nội dung không kém phần hài hước . Nói chung thật - là - nguy - hiểm !
Dưới phòng khách..............
"Sao ồn thế nhỉ !" - Bà ĐINH nhâm nhi tách trà , thấy lạ hỏi .
"Không cần lo ! Chắc bọn chúng lại đánh nhau ấy mà !" - Ông ĐINH ôm vai vợ , mặc kệ hai thanh thiếu niên .
"Ờ ! Chỉ là đánh nhau thôi !" - Bà ĐINH gật gù tán thành .
Có cha mẹ nào như vầy sao ? Thánh thiệt ! Nơi này đúng là ngọa hổ tàn long ! - GIN vuốt mồ hôi hột . Cậu cùng ba mẹ đến đây sum họp .
"GIN con gọi hai đứa đó xuống đi !" - Bà VƯƠNG nói con trai .
"Sao lại là con !?" - Cậu phản đối, bây giờ mà lên trên đó chẳng khác gì chui đầu vô lửa . Lỡ gì bị trúng đồ vô mặt thì sao !?
"Con - có - ý - kiến !?" - Sắc mặt bà VƯƠNG trở nên đáng sợ , ngân dài giọng .
"Vâng thưa mẫu thân !" - Im lặng là tốt nhất .
Cậu ỉu xìu , nước mắt giàn dụa bước khỏi phòng khách . Ông VƯƠNG tự hào hôn vợ , ở đây không có ai là chả có võ , toàn là nhân vật xuất chúng uy nghiêm, có lúc dùng để đánh nhau nữa chớ .
Nam nữ bình đẳng ! Anh hùng đấng mày râu thì cũng có nữ hùng đấng mày ngài .
"Lúc đi xem kịch cậu có phát hiện gì không ?" - VƯƠNG QUÂN HÀN hỏi .
"Có ! Lúc đến gần cái đoạn con bé phù thủy đó bước ra , tôi đã cảm nhận được một nguồn ma lực hắc ám trỗi dậy bao vây xung quanh khán đài nên đã nhanh chóng rời đi . " - ĐINH THẦN cười bình thản , trả lời gắn gọn .
"Là cuốn sách bi kịch gây ra à ?" - NGỌC MINH suy đoán .
"Ừ !" - ĐINH THẦN .
"Sao cậu không nói thằng con cậu hủy diệt cuốn sách bi kịch đó đi ?" - VƯƠNG QUÂN HÀN rít thuốc .
" Tôi chỉ muốn thằng con tôi thăm dò thử thôi chứ không có ý định kết liễu cuốn sách đó !" - HẢI TRÌNH lạnh nhạt uống trà.
"Thế mà thằng con cậu còn cải trang đi cứu một cô bé đấy !" - VƯƠNG QUÂN HÀN trêu chọc .
"Khách qua đường thôi !" - Ông cũng hơi bất ngờ .
"Cậu không sợ những người dưới khán đài đó bị giết à ?" - ĐINH THẦN quay sang cười nói, thật ra ông biết hết .
"Đã có người giúp chúng ta rồi !" - HOÀNG DUNG trả lời thay , ánh mắt biết rõ mọi chuyện .
"Có phải là những MA CÀ RỒNG rời khỏi hiệp hội hắc ám đó không ?" - TIÊU LỮ TUYẾT nháy mắt cô bạn . (t/g : mẹ GIN đó nha !)
"Ừm ! Nhưng khôn biết là bọn họ có mục đích gì khác không nữa , nói chung vẫn chưa xác định được !" - HOÀNG DUNG tinh nghịch đáp trả .
"Hắc ám hiện giờ vô cùng mạnh , chúng ta chỉ mới có dấu hiệu cân bằng lại thôi , vẫn chưa là đối thủ của lũ đó !" - HẢI TRÌNH cau mày .
"Không sao ! Chỉ với chúng ta là được rồi ! Nếu nói về vũ khí thì hai bên bằng nhau , còn về mưu mô bên đó có vẻ mạnh hơn nhưng suy xét về võ thì chúng ta hơn hẳn , lũ đó chỉ sử dụng ma thuật là chủ yếu ít động tay động chân . Chúng ta chỉ cần nâng cấp phòng ngự là được !" - LỮ TUYẾT phân tích .
"Vợ anh giỏi thật !" - VƯƠNG QUÂN HÀN thán phục .
"Đương nhiên !" - Bà vểnh môi . Chưa kịp gì đã bị NGỌC MINH dội xô nước lạnh .
"Chớ vội mừng bạn thân của tớ à ! Tớ nói cho cậu nghe nếu chúng ta nâng cấp phòng ngự thì bọn họ không nâng nâng cấp ma thuật lên à ?"
"Hừ ! Có sao đâu ! Họ nâng ta nâng ! Họ nâng nhiều ta nâng nhiều ! Họ nâng cao hơn nữa ta nâng gấp trượng !" -LỮ TUYẾT không phục .
"Nhưng họ sở hữu ma thuật cổ nhiều hơn chúng ta !"
"Thì chúng ta sử dụng vũ khí cổ nhiều hơn họ !"
"Thôi thôi ! Cho tui xin cho tui xin ! Lớn chừng này còn đi đấu đá nhau !" - HOÀNG DUNG giải bày hai cô bạn . Đúng là chả thay đổi gì cả , gặp nhau là cứ thích gây sự thôi .
Ba người cùng cười thầm trong bụng . Mỗi con người yêu thích một vẻ đẹp khác nhau cũng như các ông chồng yêu thích mỗi tính cách của người vợ . Chỉ cần ta yêu thật lòng , cho dù họ có nhiều khuyết điểm đến mấy thì vẫn đáng yêu trong mắt các người đàn ông .
"Được rồi !" - LỮ TUYẾT khoanh tay , ngoan ngoãn im lặng .
"À ! Anh có để ý người đàn ông nói chuyện với chúng ta ?" - NGỌC MINH cười mờ ám .
"Em tính ngoại tình hả ?" - ĐINH THẦN cảnh cáo .
"Không có ! Ý em là anh có cảm nhận được anh ta có gì lạ không ?"
Từng câu nói như bùa phép lọt vào lỗ tai ông . Ông dần dần quay về lại quá khứ , nhớ lại những cử chỉ , hành động , đặc biệt là mùi thuốc dược thoang thoảng tỏa ra từ chiếc áo sơ mi trắng mà anh ta mặc . Qủa thật rất kì lạ , trông nhìn thì có vẻ giống thương nhân nhưng thương nhân lại chưa bao giờ có mùi của thuốc tây hết . Không ! Không phải ! Không phải mùi thuốc tây , hình như là .... mùi độc dược !
"Phát hiện gì không ?" - HOÀNG DUNG nổi hứng tò mò .
"Có !"
"Gì !?" - Tất cả đồng thanh .
"Độc dược !"
"Rõ hơn đi !" - Tiếp tục đồng thanh .
"Anh ta tỏa ra mùi độc dược !"
"Độc dược !?............Chắc là nghiên cứu khoa học thôi !" - LỮ TUYẾT phẩy tay mất hứng . Nguyên đám mất hứng theo .
NGỌC MINH thở dài ỉu xìu . Đột nhiên ánh mắt đen láy tình cờ lướt qua khung ảnh trên bàn gỗ phía sau . Bên trong tấm khung là một bức ảnh cũ kỹ đã úa vàng nhưng hầu như không để lại các vết xước hay ổ mục , chắc chắn chủ nhân bảo quản bức ảnh này rất kỹ .
Ai vậy ? Tình cũ của HẢI TRÌNH ư ? Không , lúc mình và anh ta quen nhau thì anh ta chỉ yêu một mình HOÀNG DUNG , không thể có cô gái nào khác . Vậy người thiếu nữ trong bức ảnh đó là ai mà lại có thể khiến ột người lười ghét quan tâm đến đồ vật như anh ta mà lại giữ gìn kỹ như thế ?
"HẢI TRÌNH cô gái đó là ai vậy ?" - NGỌC MINH gắng nhịn hỏi nhưng vô ích .
Sự chý ý dời chuyển đến bức ảnh . Khi con ngươi xanh biển tiếp xúc gần với tấm khung , HOÀNG DUNG là người tâm lý nhạy cảm nên có thể nhận ra một nét đượm buồn vô cùng sâu sắc , ẩn hiện sâu giữa con ngươi . Dường như , cô gái đó ảnh hưởng tới chồng bà rất nhiều .
Ông đứng dậy nhẹ nhàng cầm khung ảnh . Bàn tay to lớn khẽ khàng vuốt ve , ông nâng niu tựa thứ bảo ngọc trân quý , chỉ cần mạnh tay tý là sẽ tan thành nát bụi .
Bà chưa bao giờ thấy ông biểu hiện lộ liễu như vậy, đôi đồng tử còn đang căn tràng sức sống bỗng trở nên u ám , trống rỗng .
"HOÀNG DUNG ! Em đừng hiểu lầm !" - HẢI TRÌNH đặt bức ảnh lại chỗ cũ , đi đến ngồi cạnh bà .
"Là sao ?" - Bà hơi ngạc nhiên , chẳng lẽ mình đa cảm quá !
"Cô gái đó là em gái anh chứ không phải tình cũ hay tình mới gì đâu !"
À! Ra là vậy ! Thảo nào anh ấy có biểu hiện đau buồn , thương tiếc như thế ! Mình thật là !
"Cậu kể về cô bé đo đi ! " - VƯƠNG QUÂN HÀN thương cảm . Tuy ông là người có vẻ hay cười đùa nhưng nếu là chuyện đau buồn hay nghiêm túc ông tuyệt đối không bao giờ tỏ ra mất lịch sự .
"Nó là một cô gái tốt , khôn ngoan , chăm chỉ , là người giỏi giang , thông minh . Khi ba mẹ tôi mất , nó là người duy nhất gánh hết việc nhà để cho tôi đi học , lúc đó hoàn cảnh tôi nghèo lắm , chả có đầy đủ sách vở , nó một mực nhường hết cho tôi , bảo tôi nhất định phải đỗ học sinh giỏi để còn nuôi sống gia đình sau này . "
Tất cả im lặng lắng nghe .
"Càng lớn nó càng đẹp , rất nhiều anh chàng say mê . Bao nhiêu lời tỏ tình nó từ chối thẳng thừng vì chưa có ai có lọt vào đôi mắt xanh của nó . Haizzzzz ! Qủa thật nam nhi thời đó chỉ quan tâm đến việc là mình đã động lòng rồi chứ bọn họ không có quan tầm là người mình yêu có động lòng hay chưa nên sự việc đã dẫn tới cưỡng ép . Một thôm , tôi đi học về , nhà tôi ở khu ngỏ hẻm nên tôi rẽ vào cất xe , nào ngờ một hình ảnh đầy bạo lực đã rơi vào tròng con mắt của tôi . Nó bị một nam thanh niên to lớn cưỡng hiếp . Qúa tức giận , tôi liền chạy tới đánh hắn nhưng vì quá gầy god , ốm yếu tôi không những đánh không lại còn bị hắn ta đạp gãy xương . Nó khóc lóc bảo tôi chạy đi , tôi đấm tay mình xuống mặt đất cảm thấy yếu đuối vô dụng vì không thể bảo vệ được nó ."
"Tôi cứ tưởng là sự việc sẽ kết thúc trong đau khổ . Có điều .... thật không ngờ , một cái bóng đen tình cờ xuất hiện , cái bóng đó vật đổ tên yêu râu xanh kia . Hắn ta gào thét lổm ngổm bò dậy , chưa kịp mắng chửi gì lập tức bị xẻ làm đôi . Đó là cảnh tượng đẫm máu kinh hoàng nhất trong cuộc đời tôi được chứng kiến !"
Ông cười cười , nụ cười hiện lên thỏa mãn . Chắc cảnh tượng kinh hoàng đó đã mang rất nhiều kinh nghiệm quý báu trong việc sống sót , tồn tại ở xã hội đen .
"Tôi trợn mắt , vô cùng ngạc nhiên có điều vì mất nhiều máu nên tôi đã ngất xỉu . Hôn mê sau hai ngày thì tỉnh dậy , tôi sẵn sàng đối mặt với sự thật đau khổ của phần chân tuy nhiên một chút cảm giác nhói đau cũng không hề có , tôi hết sức kinh ngạc khi phần chân mình lành lại một cách bất ngờ . Em ấy bảo là người đó cứu tôi , nó mừng lắm kể rốt rít và cũng từ đó nó chính thức động lòng !"
Việc em gái mình yêu đương nhiên là chuyện tốt nhưng cũng chính vì tình yêu đó mà xảy ra bi kịch .
"Lúc đầu tôi không ngăn cấm, tiện thể để còn học hỏi , biết cách bảo vệ em mình . Nó đi tìm người ấy khắp nơi , suốt 3 năm cho đến khi nó tròn 18 tuổi mà vẫn không thấy người ấy , còn anh ta lại hơn nó đến 12 tuổi . Đôi lúc tôi không muốn em mình phải đi tìm thứ hy vọng viển vông nên khuyên nó dừng lại nhưng nó một mực phản kháng , trong đêm mưa nó chạy ra ngoài khóc và đã gặp lại anh ta . Nó mừng rỡ , ôm anh ta , không chút e dè nói "em thích anh " , ban đầu anh ta giật mình sửng sốt sau đó cố tình né tránh , giải thích hai ta không thể đến được với nhau tuy nhiên nó bám dai như đỉa , xuất hiện mọi lúc mọi nơi khiến anh ta đành phải bỏ cuộc và thừa nhận anh ta thích nó từ ngay cái nhìn đầu tiên . Hai người yêu nhau thật sự ."
Nói tới đây , ông rớt nước mắt . Bà nhẹ nhàng gạt đi .
"Thật sự tôi ân hận lắm vì để nó yêu anh ta . Sau 10 năm trời che giấu , sự thật khủng khiếp được lộ ra , anh ta là một MA CÀ RỒNG chuyên đi giết người , hút máu . Nghe xong , tôi tức giận bảo nó chấm dứt với anh ta ngay . Nó kiến quyết không chịu , bảo là đã mang thai con anh ta nên tôi đành phải đồng ý , viết một khế ước bảo tồn linh hồn em ấy . Anh ta thề nhất định sẽ bảo vệ em ấy mãi mãi..............nhưng ông trời đúng là thích trêu người, thời xưa con người cực kì sợ hãi và ghét cay ghét đắng MA CÀ RỒNG , đúng thời điểm đó , nó và tôi đã được một thợ săn huấn luyện để trở thành VAMPIRE HUNTER . Bí mật cố gắng chôn vùi bị ba mẹ của kẻ cưỡng hiếp nó vớt lên , vì trả thù mà bọn chúng loan tin đồn khiến nhiều người nghe lời , thiêu cháy nó . Trước khi chết , nó đã hạ sinh đứa con gái , đưa cho anh ta bảo vệ , anh ta cầu xin nó cùng anh với đứa con trốn đi , nó lắc đầu từ từ bước về bục thánh giá , hòa mình vào trong ngọn lửa . Không tiếng hét đau đớn hay khóc lóc gì cả , nó cười mãn nguyện rồi biến mất . "
Một câu chuyện buồn thuộc về quá khứ của ông trùm khét tiếng nhất nhước MỸ . Ai ngờ , đằng sau bộ mặt tàn sát và nhẫn tâm đó lại là người có ký ức thê lương như vậy , ra vào chiến trường đẫm máu nhiều năm , để thỏa nỗi lòng cô đơn và đau khổ , ông bộc phát sự bạo tàn , sát sinh hàng loạt kẻ địch không chút nương tay , bất kể kẻ nào là thù của ông là ông giết sạch . Chỉ duy nhất có những người bạn và người vợ mới biết được cuộn băng dòng đời bi thương như thế .
"Thế em gái anh tên gì ?" - Bà thông cảm cho cuộc đời bất công , thề nhất định sẽ bảo vệ che chở ông thay thế cho người em dâu đã khuất .
"Em ấy tên TRẦN ĐƯỜNG NGUYỆT !"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...