"Tử Nhi...Tử Nhi ! "
Một âm thanh trầm thấp, hiền từ vọng tới, đánh thức Bloodmix đang ngủ say giữa cõi mộng.
Không cần suy nghĩ, nó cũng biết đó là ai, chỉ là lúc này, nó không muốn tình dậy quá sớm.
Nó vẫn muốn ngủ thêm một chút, để có thể ngắm nhìn hắn trong giấc mộng thông qua chiếc lông vũ mà nó đã nhờ bạch ô nha đưa đi giùm.
Không biết......!có phải do nó đang ngủ nên mới thấy hắn khóc !?
Phải chăng...hắn khóc là vì bức thư của nó không !?
Sở dĩ cả hai đều biết thân phận của nhau nên tình cảm mà nó dành cho Sum càng khó tiến tới.
Giá như lúc đó nó bị hắn đâm cho đến bất tỉnh thì sẽ không tuyệt vọng, tương tư mệt mỏi như thế này.
Nhưng cho dù có là vậy thì tâm trí nó vẫn không ngừng nhớ đến hắn.
Tại sao ước nguyện nhỏ nhất cũng không thể thực hiện được !?
Bất chợt , giữa viền mắt Bloodmix xuất hiện một giọt lệ lăn xuống.
Bá tước ngồi bên cạnh thấy vậy thì ngừng kêu hẳn, bàn tay cứng cáp khẽ xoa đi viên ngọc ấy để nỗi đau bên trong viên ngọc có thể hòa tan vào da thịt ông.
Huyết Xích Tử thực rất yêu thương cô con gái tội nghiệp này, nó lúc nào cũng mang vẻ bề ngoài lạnh lùng, lãnh khốc.
Nhưng càng cố gắng che giấu con người thật của mình thì chỉ bản thân càng tiếp nhận thêm nhiều tổn thương.
Đó chính là lí do tại sao ông lại muốn giết những kẻ có thể làm rung động trái tim vô hình của nó, thà để nó kết hôn với một người mà bản thân không hề yêu còn hơn để nó đi yêu một người đến si tình, ngốc nghếch, vứt bỏ cả lớp mặt nạ giả tạo của mình.
"Bloodmix ! Chỉ cần con không yêu, con muốn giữ cho mình bao nhiêu lớp mặt nạ cũng được cả ! Nhưng một khi con đã yêu, thì cho dù con có vô ngàn lớp mặt nạ cũng không thể đánh thắng được loại độc dược nguy hiểm đó, không những thế những tổn thương mà con tiếp nhận còn đau hơn gấp trăm lần ! Triệu lần ! Vạn lần ! Con có chịu nổi không !?"
Huyết bá tước nói bằng xót xa, hy vọng có thể thức tỉnh được nó.
Nhưng ông không hề biết rằng, một khi Bloodmix đã quyết thì rất khó có thể kìm lại.
Tình yêu mà nó gửi gắm cho hắn trong lời bảy tỏ không chỉ là một câu nói bình thường, chúng là bằng cả linh hồn , bằng cả thể xác , bằng tất cả cảm xúc chân thật mà bao lâu nay nó kìm nén, cố gắng áp chế dưới lớp vỏ lạnh lùng của mình.
Một hòn đá khi bắt đầu lăn thì làm sao có thể dừng lại ngay lập tức !? Huống hồ nó cũng đã giải phóng chính mình, làm sao có thể thu hồi lại được !?
Những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu cứ kéo dài miên man cho đến khi có tiếng gõ cửa bất thình thình vang lên, Huyết Xích tử giật mình mở mắt, vội vàng đắp chăn lại cho nó, ánh mắt phẫn nộ xen lẫn cảnh giác với người nam nhân đang mỗi lúc tiến lại gần.
Trên môi hắn ta nở nụ cười quỷ dị trông vô cùng đáng sợ , những bước đi huýt sáo rất thoải mái, sảng khoái, hắn ta không hề tỏ ra chút sợ hãi nào với vị chủ nhân tối cao , đầy quyền lực của mình.
" Cổ - Uy - Minh ! Lá gan ngươi cũng không nhỏ đâu !" - Huyết Xích Tử gằn từng tiếng dữ tợn nói, con ngươi đỏ ngầu lườm rít tên thủ phạm đã đâm con gái mình.
Cổ Uy Minh xem lời nói của Huyết Xích tử như một câu bông đùa, khóe môi vẫn giữ nguyên điệu cười cà nhởn, không hề đáp trả.
Điều này khiến cho ông cảm thấy mình bị coi thường, xúc phạm nặng nề, chưa có kẻ nào dám coi khinh ông như thế cả.
"Thưa bá tước ! Ngài nói vậy thật khiến hạ thần đau lòng ! Tình cảm mà thần dành cho công chúa còn không đếm hết, làm sao nỡ chấm dứt đi mạng sống của viên kim cương tuyệt đẹp này được !?" - Y híp mắt, lời lẽ nịnh nọt ngọt xớt nhưng tổ chỉ khiến người khác càng thêm ghê tởm, tức giận.
Ông không thể nào thấy bất cứ sự chân thật nào xung quanh con người y, chỉ toàn là một luồng âm khí giả dối
"Vậy ai cho phép ngươi vào phòng khi chưa có sự đồng ý của ta !? Còn dám phá hủy tất cả camera quanh nơi này, phong bế khí tức ! Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì !??"
"Huyết bá tước à ! Ngài thật thích nghi bay, nếu thần lúc đó đến không kịp thì công chúa đã mất mạng ! Mà cho dù ngài có cho thần vào thì sao !? Ai cũng cảnh giác với thần, làm sao thần không thể hủy camera với phong bế khí tức của mình được ! Với lại lúc đó, ngài còn bận giải quyết đám nhân loại khắc tinh , thần xin ngài bằng cách nào đây !?"
Mỗi lời nói là một chiếc móc xích dồn Huyết bá tước đi vào đường cùng, ông không thể đáp trả y bất cứ điều gì, sự thông minh và gian xảo của y khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở, thật rất muốn vung lưỡi dao , kết thúc cái mạng chó của y tại đây.
Tất nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ luẩn quẩn, nhất thời hiện lên trong đầu, ông không thể làm điều đó đối với một người vô ( số ) tội như y.
Lưỡi dao mà y đã găm vào Bloodmix không phải dùng để mưu sát, nó chính là một trong những bảo vật quý báu của tổ tiên Cổ gia để lại.
Lưỡi dao này còn được các bậc trưởng bối bảo hộ, giữ gìn vồ cùng cẩn thận, lưu truyền từ đời này sang đời khác, chỉ có kẻ mạnh nhất hoặc là người được quyền kế vị mới có thể sử dụng nó.
Còn không, bất cứ ai có ý nghĩ muốn chiếm đoạt nó chỉ cần đụng vào, ngay tức khắc kẻ đó sẽ bị biến thành đứa trẻ, vĩnh viễn không bao giờ trở lại được trạng thái bình thường.
"Hừ ! Tốt nhất là ngươi nên an phận thủ thường đi ! Nếu không phải do ta nể gia đình người thì lúc đó ! Ta đã chém chết ngươi rồi !
Huyết Xích Tử không muốn đôi co với y nữ nên đứng dậy bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên lời cảnh cáo.
Cổ Uy Minh thong thả gật đầu nhận lệnh , có điều ánh mắt y cứ tà tà thực thực, làm cho người khác có cảm giác không an tâm.
Không bao lâu sau, ngay khi cảnh cửa phòng tĩnh dưỡng đóng lại, xuất hiện một bóng người con trai khác.
Cứ như đã dự đoán được điều này, Cổ Uy Minh ngồi vắt vẻo chân, chờ hắn ta tiến tới.
Mỗi bước đi rất chậm, rất nặng, tựa như phải vác theo một cái gì đó vào, trông thực rất khổ sở.
"Thiếu gia Duncan vốn thông minh , nhanh nhạy đâu mất rồi !? Sao ngươi đi chậm thế !?"
"Ngươi gọi ta đến đây có việc gì !?"
"Ta muốn...giao dịch với ngươi !"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...