"Thủ Lĩnh ! Chúng tôi tìm ra điểm yếu của con quái vật này rồi !"
Đối lập với đáy đại dương âm u hắc ám, trận chiến ở nơi không gian máu me này vẫn chưa ngừng lại hơn nữa còn trở nên kịch liệt và tàn khốc hơn.
Số binh lính của phe Ma Cà Rồng càng lúc càng giảm dần, mặc dù bọn họ không có bị thiệt hại nhiều như bên thợ săn nhưng dường như tất cả dần đang chạm đến giới hạn của sự kiệt sức.
Không ngờ, con quái vật này lại sống dai, lì lợm tới như vậy.
Nếu không cắt nó thành năm bảy xẻ, bọn họ tuyệt đối không phải là Ma Cà Rồng.
"Tất cả tiến hành trận pháp, bên số 5 khai hỏa , số 6 sử dụng chùy lôi, đồng loạt nhắm vào con mắt của mục tiêu !"
Âm thanh của tên thủ lĩnh vang lên cao vút vọng khắp màn đêm, các Vampire đang điên cuồng tấn công cây ăn thịt người liền nhanh chóng ngừng lại, thi triển đội hình.
Dưới sự xắp sếp hoàn hảo của thủ lĩnh và nhờ những đợt huấn luyện ngày đêm gay gắt, chẳng mấy chốc, các Vampire đã hoàn thành trận pháp, xâu xé con quái vật một cách dễ dàng.
Một tràn mưa bom đạn bắn liên hoàn vào thân thể con quái vật, mỗi bộ phận trên cơ thể đều tứa máu, đổ tràn lan.
Hàng nghìn các con mắt vỡ tung kèm theo tần sóng rít gằn đau đớn đáng sợ, cuối cùng chỉ còn sót lại những bãi xác đẫm máu.
Thế này mới gọi là đấu !
Tên thủ lĩnh nhếch mép cười.
Tiếng hô gào rầm rộ từ sự vui mừng , thắng lợi lần lượt nổi lên, trong cái chiến thắng không có ít vẻ đắc ý, những Ma Cà Rồng bắt đầu chuyển mục tiêu, liếc ánh mắt xem
thường về bên phe cực kì thảm hại.
Mặc dù không cam lòng nhưng cậu vẫn phải thừa nhận giờ thợ săn lúc này quá yếu, chưa phải là địch thủ với Vampire.
Huống hồ trong lúc chiến đấu, bọn họ còn bị mất đi thủ lĩnh- trụ cột của cả đoàn quân.
Cứ tưởng trận chiến kết thúc tại đây, nào ngờ không gian lại lần nữa biến hóa.
Xác chết nằm rải rác giữa thềm đột nhiên tan biến, thay vào đó là những cái sợi leo gai khổng lồ từ đâu xuất hiện, ngoe nguẩy như cái xúc tu , chỉ cần một lần quơ là có thể nắm trọn nửa số người.
Tình thế bất ngờ bị đảo ngược.
Cả hai phe đều gặp nguy hiểm.
Gin giật thót, trợn mắt nhìn cái ba cái dây leo to tướng đổ ào về phía bọn họ.
Lập tức, kết giới bảo vệ được thi triển, chống đỡ được áp lực va đập từ sức nặng của chiếc xích mọc đầy gai.
Người khoác áo choàng đen đang chưa trị cho Shin bỗng dưng nhẹ nhàng ngồi xếp bằng, môi lẩm bẩm những câu thần chú cổ, tức khắc kết giới như được tiếp thêm lực lượng cường đại , màng bảo vệ mọc hóa dày dần , đủ thời gian cầm cự để tìm kế sách.
"Cám ơn em ! Y Tĩnh !" - Gin thu hồi phép thuật, cơ thể mệt lả vì kiệt sức.
"Ráng đi ! Cứu Viện sắp tới rồi !" - Người khoác áo choàng đen vỗ vai cỗ vũ, từ từ tháo mặt nạ.
Hóa ra, sau lớp khăn che phủ là một cô gái có nhan sắc thanh tú kiều diễm , nhưng mà xung quanh cô lại không có khí tức của con người, dường như là con lai.
Dưới sự điều trị ma thuật chữa thương của cô, Shin ngủ mê man cũng bắt đầu dần dần tỉnh lại.
Đôi mắt anh hơi lờ mờ, ý thức còn đang nửa nông nửa cạn trong phút chốc liền sực nhớ đến cái gì đó, bàn tay vội nắm lấy cái gáy Y Tĩnh, không kìm chế được tức giận la to.
"Tại sao lại cứu anh !? Tại sao lại cứu anh chứ, Sum đâu rồi ? Đáng lẽ em nên cứu cậu ấy chứ không phải anh !"
Lực bóp tuy làm bả vai khá đau nhưng Y Tĩnh lại không hề biểu lộ một chút cảm xúc.
Cô chậm rãi gạt tay anh, miệng khẳng định lời nói chắc nịch.
"Yên tâm đi ! Mạng của anh ấy lớn lắm, chưa thể chết được đâu !"
"Em điên à ! Với đống lũ zombie đầu thế kia, cậu ta còn bị cái thứ lời nguyền đó hành hạ, là sao có thể sống được cơ chứ !"
Shin tức điên với thái độ bình tĩnh của cô.
Anh biết, cô chính là em họ của hắn, bọn họ cùng lớn lên trong một căn nhà, trong một tình yêu thương nhưng cùng nhau vào sinh ra tử thì chỉ có anh với cậu.
Huống gì Y Tĩnh chỉ ham hiểu mấy loại trị thương với độc dược, làm sao có thể biết cái chết nguy hiểm như thế nào.
ĐOÀNG !!!!!!!!!!!!
"Cái gì vậy !?"
Gin hét lên quay người hỏi đám thuộc hạ, bọn họ giật mình vội chỉ tay về nơi xuất phát tập trung nhiều cái dây leo liên tục phóng ra, thấp thoáng một bóng dáng thiếu nữ quỷ dị mang đầy sát khí.
"Cô ta là ai !?"
Shin nhíu mày lạ lẫm hỏi.
Con ngươi của cô ta như chứa một cái gì đó rất đau buồn, đặc biệt là đôi mắt không hề có tròng trắng, màu xanh thẫm u ám nổi bật giữa mảng đêm tối âm u còn được che phủ bởi những sợi tóc xoăn trắng bạc rũ xuống, tăng thêm độ ma mị hắc ám.
Cô gái này là cái thứ gì !?
"Không cần biết con nhỏ đó là ai....." - Y Tĩnh bất giác lên tiếng, giọng nói đã mất đi vài phần bĩnh tĩnh, cảnh giác chính là thứ quan tọng nhất ngay thời điểm này.
"......Chỉ cần biết là đừng nhìn vào con mắt của con nhỏ đó !"
!?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...