Quay trở lại với nhân vật lãnh khốc của chúng ta, trong khi hắn đang ở trong tình trạng đấu tranh sinh tử với cái chết thì nó bất ngờ lọt vào một không gian bóng tối kì lạ.
Nơi này cũng tối đen như mực nhưng nhiệt độ còn lạnh hơn ở không gian đẫm máu kia, tựa như đang lòng đại dương của biển cả sâu thẳm, Bloodmix kích hoạt con ngươi sắc huyết di chuyển trong màn đêm của mình, nó thấy tóc mình bay lơ lửng mặc dù nơi đây lại chẳng lấy chút ngọn gió với tí nước nào, hơn nữa còn có những loài cá kì dị bơi xuyên thấu qua người nó, đôi mắt chúng tiếp xúc với đôi đồng tử lạnh lẽo sánh ngang băng ngàn năm , cả hai thật không khác gì vật vô tri vô giác.
Càng đi , lớp bóng tối cứ như bị đổ thêm vào khiến cảnh vật xung quanh mỗi lúc mờ dần, thậm chí ngay cả con ngươi vốn sinh ra là để tung hoàng trong bóng đêm của Ma Cà Rồng cũng không đối phó nổi, Bloodmix khó chịu búng tay, tạo ra ngọn lửa nhỏ dẫn đường.
Màn đêm được nhỏ thêm một giọt sáng lấp lánh phát ra âm thanh lách tách vui tai, tuy nhiên trong trường hợp này thì nó lại cảm thấy mình thật cô độc, cho dù ngọn lửa có rõ ràng đến mấy thì nó cũng chỉ ở một mình, đặc biệt là ở một nơi xa lạ âm u như thế này.
Không biết Black Moon vói Red Fire như thế nào rồi, nó nhất định phải cứu hai người bọn họ ra, với tinh thần dễ bị cảm xúc xâm chiếm như Black Moon thì cô chắc chắn sẽ rất khó thoát.
Tuy nhỏ hơi hồn nhiên, cũng dễ bị nỗi đau lớn nhất trong lòng tác động nhưng trái lại, nhỏ lại có một trái tim kiên định mạnh mẽ, hơn nữa nhỏ còn là người phát hiện ra vũ khí này đầu tiên nên rất có thể biết cách ứng phó, tạm thời có thể tin tưởng.
Vừa đi vừa xuy nghĩ, Bloodmix bất chợt va vào một vật lớn liền bổ vào xuống đất.
Nói là bổ nhào thế mà không hề đau, mũi xộc lên một mùi tanh tanh khó chịu, tay dính dính loại chất lỏng kì lạ khiến nó giật bắn, nhanh chóng định hình, con ngươi tử huyết đảo một vòng sau đó bất động câm bặt, thân thể không dám di chuyển sợ làm đánh thức con vật đáng sợ đang ở phía dưới nó.
Một con rắn nước khổng lồ ! - Bloodmix nín thở, căng thẳng thốt lên, hơn nữa là nó còn nằm trên lưng của sinh vật biển vĩ đại này.
Rốt cuộc cái vũ khí phiền phức này chứa thêm bao nhiêu thứ kinh hỉ nữa đây.
Mãi bận phân tâm suy nghĩ, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một dải sáng đỏ lung linh kì ảo, các sinh vật biển theo hướng tản của ánh sáng mà bao quanh nó, chuyển động nhẹ nhàng như đang nâng niu báu vật của đại dương.
Bản Thân Bloodmix cũng bị sự tò mò hấp dẫn theo, ý thức không kiềm chế nổi cơn khám phá sôi sục trong cơ thể liều lĩnh đi tới.
Khoảng cách giữa nó và tia sáng huyền ảo ngàng càng rút ngắn lại, cho đến khi cả thân thể bị bao trùm bởi dải sáng đó, nó lập tức ngỡ ngàng, tròng ngươi kinh ngạc căng hết mức như được chứng kiến một tác phẩm đẹp nhất thế gian.
Đây là thứ gì !?
Nhỏ bé mà lại nổi bật nhất màn đêm, cô độc nhưng lại có sức cám dỗ hút hồn người, Đóa Hoa Sen Đỏ kì lạ bay lơ lững giữa đại dương u ám vô tận, năm cánh hoa phát sáng linh lung tỏa ra một mày hồng giáng kì ảo, mê ly đầy quyến rũ , tung múa tự do quay cuồng , dường như có thể chi phối cả màn đêm hắc ám .
Bloodmix vô thức dặt tay lên ngực , không kìm chế nổi cảm thán.
Suốt mười tán năm nay, nó thật sự chưa bao giờ được thấy một loại bảo vật hoàn mỹ tới như vậy, đường nét bên ngoài tuy đơn giản nhưng cứ như được vớt ra từ dòng suối lạnh băng, hòa quyện giữa hai màu son huyết và hắc huyền đối nghịch mới làm nên một tác phẩm chứa vẻ đẹp điêu khắc bí ẩn, độc nhất vô nhị tới như vậy.
Cơ mà, tại sao một loại bảo vật có thể sánh ngang với cả thánh vật lại lưu lạc ở chốn tăm tối này, chủ nhân của nó là ai.
Bloodmix hít hơi, cố gắng dời ý thức mình khỏi sự cám dỗ chết người của bông hoa sen đỏ.
Hiện tại nó không có nhiều thời gian để chiêm ngưỡng những thứ vô bổ như thế này , ước chừng khoảng thời gian từ lúc bị lọt vào đây chắc cũng phải hai tiếng rồi, thế mà vẫn chưa tìm được lối ra, nếu cứ tiếp tục bị phân tâm như vậy thì không chỉ mình nó bị giam giữ mà cả những người khác chắc chắn cũng không thể thoát khỏi đây.
Không được ! Phải đi thôi !
Ý nghĩ thôi thúc khiến Bloodmix nhanh chóng quay lưng, tuy nhiên bước chân còn chưa kịp nhấc thì bỗng dưng xuất hiện một giọng nói non nớt.
Giọng nói này vừa mừng đau, vừa nhớ nhung vừa đợi chờ , tựa như nó đã bị phong ấn ở đây hàng nghìn năm, mong muốn được giải thoát.
Có điều, bản thân nó vẫn không sao hiểu nổi, vì sao nội tâm của nó lại cuộn trào những cơn sóng dữ dội như vậy, nóng rực hơn cả nham thạch, là một nỗi đau không thể diễn tả, tựa bị chia cắt xa lìa nhau nhiều năm.
Đóa hoa sen mãnh liệt lung lay, bụi tiên đỏ lơ lững trong không trung thấm sâu vào xương cốt nó.
Chẳng hiểu cớ sao, những bụi tiên huyền ảo này lại giống như những giọt nước mắt chầm chậm rơi xuống, mỗi đợt rơi phải trải qua biết bao nhiêu thời gian thế kỉ, cho đến ngày gặp được người mà bản thân luôn ao ước được nhìn thấy, được giải thoát.
Đây là loại cảm xúc gì !?
Bloodmix bất giác hiếu kì , bàn tay run rẩy khẽ chạm vào cánh hoa.
Bông hoa như bị cái gì tác động, ánh sáng bao phủ quanh nó bỗng dưng phát sáng dữ dội, tỏa hào quang rực lửa tận đáy đại dương.
Bloodmix theo bản năng lấy tay che mắt, cơ thể tựa bị ai ôm chặt.
Đợi cho luồng sáng thiêu đốt đó từ từ yếu dần, nó khó khăn cúi đầu thì bị một hình ảnh dọa đến chết đứng tột độ.
Rúc vào trong lòng nó, một thân ảnh bé gái mỏng manh bật khóc nức nở.
Quanh cơ thể đáng thương vắt đầy các xiềng xích to lớn xung đỏ tựa cái khóa khổng lồ, giam giữ không cho cô bé rời đi.
Cô bé khàn đục giọng, đôi mắt mù mịt không thấy đáy tuôn trào dòng lệ, âm thanh đau đớn thống khổ không ngừng thoát ra khỏi yết hầu làm cổ họng nó như bị ai đó bóp nghẹt , khó thở tột cùng.
Đừng đi....
Cứu với......
Đừng bỏ ta....
Làm ơn....
Ta rất nhớ ngươi....
Đừng bỏ ta....làm ơn...đừng bắt ta phải chờ đợi nữa....
Ta đã chờ ngươi lâu lắm rồi.........
Ta không muốn sống trong bóng tối đó nữa.....
Tiếng nấc cuối cùng vang lên đồng thời toàn bộ bóng tối không gian sụp đổ, tần sóng ai oán thét gào lung lay mặt đất dữ dội, các đường nứt sáng lóe xuất hiện thi nhau rơi xuống, đâm sầm vào thân con quái vật khiến nó rống giận khủng khiếp, con ngươi co hẹp đỏ lừ vì bị phá đám giấc ngủ.
"Chết rồi !"
Bloodmix chao đảo than thầm , bàn tay nhanh chóp chộp lấy đóa hoa sen đỏ, gai nhọn cứa vào tay rỉ máu, bốc mùi nồng nặc làm sinh vật biển như tìm đuợc món mồi ngon , điên cuồng há to mồm nhắm thẳng ngay nó.
Nó nén đau đớn, co chân bật nhảy.
Mỗi lần di chuyển đều lợi dụng các vật rơi rải rác xung quanh dần dần tiến lên phía trên, chẳng mấy chốc thấy đuợc con đường ánh sáng.
Cứ ngỡ là sẽ thoát khỏi, ai ngờ chào đón nó tiếp tục là một trận mưa zombie.
Những cái đầu đục khoét , răng nhai liên hồi kêu lạch cạch tứa đẫm máu trên thán thể nó, còn vụt mất đóa hoa sen đỏ.
"Vương !"
Tiếng hô hào từ trên cao vọng xuống của những tên thủ lĩnh truyền vào tai nó.
Bloodmix theo bản năng ngẩng đầu định nhảy lên nhưng có cái gì cứ níu kéo nó lại, bắt buộc nó phải lao xuống.
Tên thủ lĩnh khi thấy vương cực kì mừng rỡ, hắn phóng một sợi dây xích ma thuật quấn chặt quanh cổ tay vương, dùng lực kéo lên.
Bloodmix đổ mồ hôi, bóng dáng đóa hoa đang mất dần dưới hố sâu không đáy.
Một luồng nhiệt đau đớn không chịu nổi giày vò nội tâm, nó dứt khoát cắt đứt sợi dây đồng nghĩa với việc từ bỏ con đường sống sót của mình.
Tên thủ lĩnh kinh hồn bạt vía hét lên nhưng bóng tối đã che phủ nó vĩnh viễn.
Đây là đợt đi săn nguy hiểm nhất, cũng là nơi bắt đầu của những móc xích của tiền kiếp tàn khốc.
Tiểu Nhã : Ta đã để cho các fan đợi lâu ròi nhưng ai cũng biết đấy, sắp tới 12/4 là phải thi, ta còn núi bài chưa học, có lẽ đây là chap cuối cùng ta đăng, sau khi thi xong ta hứa sẽ đền bù cho mấy fan nhóa.
Dừng bỏ truyện ta nha T_T.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...