Công chúa phải ngoan một chút

Chương 29: Làm nũng
Khác với nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước khi nãy, lần này anh hôn thật sự rất dùng sức. Chúc Yểu cảm giác mặt mình được anh ôm trong lòng bàn tay, thật cẩn thận, có cảm giác được xem như trân bảo.
 
Gió tuyết rét lạnh len lỏi vào trong mũ áo khoác, nhưng Chúc Yểu hoàn toàn không thấy lạnh, chỉ cảm nhận được đôi tay và bờ môi nóng rực của anh, hai đôi môi mút vào dây dưa, hơi thở hai người đan vào nhau. Trong tay cô vẫn cầm ly trà sữa, vụng về ngốc ngốc đứng tại chỗ, tùy ý để anh hôn… Não đình công. Mãi cho đến khi anh buông cô ra, đáy mắt anh một mảnh đen nhánh thâm trầm, hơi thở hổn hển, yên lặng nhìn cô.
 

Đôi mắt Chúc Yểu mơ màng nhiễm đầy sương mù, như một tầng lụa mỏng, đỏ mặt cắn bờ môi đã bị hôn đến đỏ bừng, không biết nên phản ứng như thế nào. Sau một lúc lâu trầm mặc, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Tớ, chúng ta buổi chiều còn đi ôn tập hay không?”
 
Đầu ngón tay dường như còn lưu lại xúc cảm tinh tế kia, ngón tay Nguyên Trạch khẽ nhúc nhích, đôi mắt thâm thúy, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đỏ hồng giấu dưới vành mũ của tiểu công chúa, sau đó anh giơ tay phủi đi tuyết đọng trên mũ và vai áo của cô.
 
“Ừm, bây giờ lập tức đi.” Giọng nói của anh khàn khàn.
 
Chúc Yểu rũ mắt, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve ly trà sữa, khớp xương bị đông lạnh nên hơi đỏ lên, làn da cô lại trắng, cho nên vệt đỏ nhìn qua lại rất rõ ràng. Nguyên Trạch rất nhanh nắm lấy tay cô, dắt cô đến thư viện tiếp tục ôn tập.
 
Giảng tiếp hai bài tập.
 
Trong thư viện có mở điều hòa, rất ấm áp. Từ cửa sổ sát đất nhìn ra, không trung bên ngoài khá u ám, bông tuyết bay đầy trời. Chúc Yểu tập trung tinh thần nghe Nguyên Trạch giảng hai bài tập môn ngữ văn.
 
Thành tích môn ngữ văn của Nguyên Trạch cũng rất tốt, nói cho cùng thì ngày xưa khi còn ở Đại Ngụy, các khoa thi cử đều thi tài văn chương. Mười lăm tuổi đã ghi danh bảng vàng, bây giờ việc thi đại học đối với anh mà nói, chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng.

 
Anh giảng rất kĩ, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, giọng nói trầm thấp lặng lẽ chui vào tai cô, cứ như vậy hai người vô thức đã giải quyết xong một bài tập.

 
Ánh đèn của thư viện sáng rọi, anh nghiêng đầu giảng bài, làn da trắng hiếm có, mặt mũi thanh lịch sạch sẽ, làm cho người khác có cảm giác thanh tâm quả dục…
 
Anh như vậy, khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc anh hôn cô khi nãy.
 
Chúc Yểu phản ứng rất chậm, sau khi bị anh dắt đến thư viện lần nữa mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ, nhưng anh lại như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt thật bình tĩnh.
 
Khoảng thời gian buổi chiều lặng lẽ trôi đi, trong thư viện rất yên tĩnh.
 
Nguyên Trạch cầm sách, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chúc Yểu. Cô rũ mắt, ngón tay trắng nhỏ yên lặng cầm bút viết, sườn mặt tinh tế nghiêng nghiêng. Dáng vẻ cô như vậy, thật nghiêm túc. Tuy đã trải qua hai đời nhưng tiểu công chúa vẫn ngây ngô non nớt như vậy… Cô vẫn còn quá nhỏ.
 
Vừa rồi xảy ra chuyện như vậy… Nguyên Trạch trầm mặc mím môi, ngón tay chậm rãi lật một trang sách, lặng lẽ thu lại tâm tư.
 
Lúc hai người rời khỏi thư viện đã là 3 giờ rưỡi. Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, trước thư viện có công nhân vệ sinh đang quét dọn tuyết. Chúc Yểu nhìn thấy xung quanh một mảnh tuyết trắng xóa thì lập tức vui mừng, đôi mắt to sáng ngời, giọng điệu vui vẻ: “Thật đẹp…” Sau đó cô lại ngửa đầu nói với anh, “Nguyên Trạch, chúng ta về đi, được không?”
 
Chỉ có ba trạm xe buýt, cả đoạn đường chỉ cần đi nữa giờ đã đến nơi.

 
Nguyên Trạch cúi đầu, nhìn thấy môi của tiểu công chúa đã bị đông lạnh đến phát tím liền nói: “Quá lạnh… Bệnh cảm mạo của công chúa còn chưa khỏi.”
 
Chúc Yểu cắn môi dưới, đôi mắt trông mong nhìn anh, không nói gì. Sau đó, cô lặng lẽ duỗi tay kéo ống tay áo của anh.
 
Ánh mắt Nguyên Trạch dừng lại.
 
Mười phút sau, hai bên đường yên tĩnh, chỉ có tiếng ủng ngắn dẫm lên tuyết phát ra âm thanh “loạt xoạt”. Mà trên cổ Chúc Yểu lúc này đang bị quấn bởi chiếc khăn quàng cổ bằng bông thật dày, cổ áo khoác bị dựng thẳng lên, vành mũ che đi cái trán bướng bỉnh. Cái đầu nhỏ bị mũ áo khoác bao lại, bên ngoài bị chiếc khăn choàng cổ quấn kín mít, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe.
 
Trên tay còn đeo một đôi bao tay có hình tai thỏ lông xù.
 
Chúc Yểu nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu không lạnh sao?” Vì bị bao kín mít nên giọng của cô nghe có chút rầu rĩ. Tại sao vừa rồi khi đi mua khăn choàng cổ lại chỉ mua cho cô, còn anh lại không cần?
 
Cô bị bao thành một cục béo ú, mà anh đứng ở bên cạnh cô, như một khối ngọc thạch thon dài, nện bước ung dung nhàn nhã, trên mặt không nhìn ra một tia sợ lạnh nào.
 
Nguyên Trạch giơ tay đè lại vành nón cho cô, cảm thấy dáng vẻ này của cô thật đáng yêu, mỉm cười nói: “Không lạnh.”
 
Ánh mắt Chúc Yểu lộ vẻ hâm mộ, lẩm bẩm nói: “Tớ rất sợ lạnh… Trước kia chỉ cần đến mùa đông thì tớ liền ở lì trong tẩm cung, không dám đi ra ngoài. Khi tuyết rơi, anh hai sẽ đến kêu tớ đi ra ngoài chơi ném tuyết và nặn người tuyết. Cậu có biết không, anh ấy rất nghịch ngợm, mỗi lần nặn người tuyết xong anh ấy sẽ nhét bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng của mình vào cổ người khác, còn rất thích đùa cợt họ… Nói xong cô lại cười hì hì, “Nhưng mà anh ấy đối với tớ là tốt nhất, từ nhỏ đến lớn, anh ấy đều không có bắt nạt tớ.”
 

Nguyên Trạch “Ừ” một tiếng, im lặng nghe những chuyện vui vẻ khi còn nhỏ của cô. Tất cả chỉ là những việc nhỏ rất bình thường lại ấm áp, nhưng lại là những việc mà anh không bao giờ có thể trải qua. Anh không nói gì, chỉ nghiêm túc nghe cô kể. Khác với dáng vẻ thẹn thùng khi ở trường học, ở bên ngoài, số lời nói của cô lập tức nhiều hơn. Cô là người hoạt bát vui vẻ, đối với người quen cũng sẽ nói nhiều hơn bình thường.
 
Nửa tiếng đồng hồ cứ như vậy trôi qua. Tới cửa tiểu khu, Chúc Yểu nhận cặp sách, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói với anh: “Ngày mai, chúng ta cùng nhau ăn sáng có được không?”
 
Lên năm ba thì bọn họ ngày nào cũng phải đi học.
 
Nguyên Trạch gật đầu: “Được.”
 
Chúc Yểu cười cười. Không biết vì sao, khi cô còn là công chúa Đại Ngụy, luôn chỉ có thể đứng xa xa nhìn anh, thật lâu mới có thể chạm mặt một lần, mà hiện tại, gần như mỗi ngày đều được ở gần anh, biết buổi sáng ngày mai lại có thể gặp mặt nhưng cô lại cảm thấy mình phải chờ đợi thật lâu. Lúc này đôi mắt của cô đang mong chờ nhìn anh, luyến tiếc khi phải tạm biệt với anh.
 
Cô không nói, anh cũng không nói, hai người ngơ ngác đứng nhìn nhau, có chút ngây ngốc.
 
Nghĩ nghĩ, Chúc Yểu tháo bao tay ra, tháo khăn quàng cổ xuống, giơ tay, rồi lại nhón mũi chân. Nguyên Trạch ngẩn ra, cũng khom lưng phối hợp với cô. Cô quấn khăn quàng lên cổ anh.
 
Bàn tay trắng nhỏ mềm yếu, một vòng, hai vòng, ước chừng phải đến ba vòng, cuối cùng cô mới thắt lại đuôi khăn quàng. Cô chớp chớp mắt nhìn anh, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Vậy… chúng ta ngày mai gặp lại.”
 
Bên kia, Chúc Hằng vừa đến cửa tiểu khu, chống chân xuống từ trên xe mô tô, một tay tháo mũ bảo hiểm xuống đặt trên xe, tiếp đó động tác rất thành thạo mà móc ra một điếu thuốc, đưa lên ngậm bên miệng. Hắn vừa chuẩn bị bật lửa châm thuốc thì lại nhìn thấy thân ảnh em gái nhà mình cách đó không xa. Lông mày nhíu lại, hắn nhìn thấy bên cạnh cô còn có một nam sinh khác.
 
Hắn ngay lập tức ném điếu thuốc đi, chân dùng sức dẫm lên. Cả người giống như một dây pháo sắp nổ!
 
Chúc Hằng nhanh chóng vén lên tay áo, vô cùng lo lắng chạy tới.

 
Hắn vừa chạy vừa lớn tiếng quát: “Con mẹ nó, mày dám chạm vào em gái tao thử xem!”
 
---------------------------------------------------------------------------
 
Tác giả có điều muốn nói:
 
Thái tử bạo chúa đã online chờ dạy bảo.













 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui