Chương 23: Công bằng
Sau gáy cô là một bàn tay nóng rực.
Chóp mũi Chúc Yểu kề sát vào lồng ngực kiên cố của anh, hơi thở nam tính mạnh mẽ ập đến, khác với khí chất lạnh nhạt nội liễm, hơi thở của anh mang theo sự mãnh liệt trực tiếp... Chúc Yểu ngừng thở, lông mi khẽ run, cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại, yên tĩnh đến cực hạn. Cô giống như đầu gỗ, không biết nên làm cái gì bây giờ. Ở mặt này, cô thật sự không có kinh nghiệm.
Cô không rõ anh có ý gì, vì sao bỗng nhiên lại...
Làn da của cô gái nhỏ tinh tế mềm mại đến không tưởng khiến bàn tay của Nguyên Trạch theo bản năng siết lại. Xưa nay anh luôn bày ra thần sắc bình tĩnh, dường như trên đời này không có việc gì có thể ảnh hưởng đến anh.
Giống như lúc trước, lần đầu khi anh gặp công chúa cũng như vậy.
Đầu tiên là quân thần khác biệt, sau đó là nam nữ khác biệt, cho nên anh luôn đứng ở nơi rất xa, bảo trì khoảng cách với cô.
Công chúa hoàng thất kim tôn ngọc quý, ai cũng không thể nhúng chàm, càng đừng nói đến hiện tại, anh ôm cô như vậy.
Vẫn là Nguyên Trạch mở miệng trước: "Công chúa."
Giọng nói của anh thật sự rất dễ nghe, không giống như những nam sinh đang ở tuổi dậy thì khác.
Giọng của anh, ngày thường trong trẻo lạnh lùng, nhưng vào lúc nói chuyện với cô lại cố ý thả chậm, mang theo vài phần ôn nhu... giống như cảm giác gió xuân nhẹ nhàng thổi qua. Đặc biệt đôi khi trong tiết học, khi anh đè thấp âm thanh nói chuyện cùng cô, cho dù chủ đề là bài toán nhạt nhẽo đi chăng nữa thì vẫn khiến cô cảm thấy đỏ mặt tim đập nhanh.
Chúc Yểu đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân, là tiếng Tưởng Điềm Nha đang gọi cô: "Yểu Yểu..."
Chúc Yểu vội vàng chui ra từ trong lồng ngực anh.
Tưởng Điềm Nha ôm cuốn tiểu thuyết ngôn tình mới nhất của thư viện trong ngực, tìm được Chúc Yểu vô cùng vui vẻ nói: "Yểu Yểu, cuốn tiểu thuyết này rất hay, gần đây tớ mê nhất là kiểu nam chính cấm dục ngoài mặt lạnh lùng nhưng nội tâm lại hừng hực lửa nóng, tớ nói cho cậu biết nha___" Nhìn thấy bên cạnh Chú Yểu có người, đôi tay Tưởng Điềm Nha đang lật sách dừng lại, ánh mắt kinh ngạc, rất nhanh khẽ cười nói "Lớp trưởng, cậu cũng ở đây à."
Miệng cùng Nguyên Trạch chào hỏi nhưng đôi mắt cô vẫn luôn nhìn Chúc Yểu.
Làn da của Chúc Yểu rất trắng, cho dù là mùa đông cũng non mềm như có thể búng ra nước. Trong tay cô bây giờ đang cầm sách, cố gắng bày ra dáng vẻ thật nghiêm túc nhưng gương mặt đã sớm lặng lẽ đỏ ửng.
Nguyên Trạch gật đầu coi như đáp lại, sau đó nói với Chúc Yểu: "Cậu mượn sách trước đi."
Nguyên Trạch rời đi, Tưởng Điềm Nha đột nhiên bước qua ôm lấy Chúc Yểu, cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn chằm chằm mặt của cô, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
Đối diện với đôi mắt của Tưởng Điềm Nha, cô hiểu rõ với kinh nghiệm đọc ngôn tình của Tưởng Điềm Nha thì nhất định đã nhìn ra.
Vì thế tiểu công chúa thẹn thùng đỏ mặt, giọng điệu yếu ớt mang theo mệnh lệnh "Không được cười nữa."
Kết quả Tưởng Điềm Nha lại càng cười đến sáng lạn. Cô cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Chúc Yểu vô cùng đáng yêu, nếu mình là nam sinh nhất định sẽ thích cô ấy. Tưởng Điềm Nha lặng lẽ đưa mặt lại gần, trong lòng mang theo tò mò, rất nhẹ rất khẽ hỏi một câu: "Hôn chưa?"
Chúc Yểu quay đầu đi, không nói chuyện.
Tưởng Điềm Nha cũng đưa mặt qua bên kia, kéo cánh tay cô năn nỉ nói: "Yểu Yểu cậu nói đi, có cảm giác gì vậy."
Nào có hôn đâu. Chỉ là khi nhớ lại mặt lại đỏ, Chúc Yểu chống lại đôi mắt của cô, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Thật sự không có..." Hơi thở của anh giống như còn lưu lại trong không khí, Chúc Yểu nhẹ nhàng cắn môi dưới, hơi cúi đầu, thẹn thùng khe khẽ nói, "Mới...mới chỉ ôm một chút."
...... Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Mãi cho đến buổi tối lúc làm bài tập, trong đầu Chúc Yểu vẫn luôn tồn tại hình ảnh hai người ôm nhau ở thư viện kia.
Đèn bàn chân không sáng ngời, áo ngủ màu ngó sen càng làm tôn thêm vẻ nhu nhuận ngoan ngoãn của thiếu nữ, Chúc Yểu cầm bút, ánh mắt thất thần, suy nghĩ đã bay đi rất xa. Lần trước còn có thể giải thích là do trò chơi, anh nói anh là thần tử, bảo vệ cô chính là trách nhiệm, mà hôm nay, cô thật sự không tìm ra lý do để biện minh. Tính cách của anh không phải đường đột như vậy, vậy điều này có phải nói lên...
Chúc Yểu không dám nghĩ tiếp, hít sâu, tạm thời nhét đề bài vào đầu.
Tới gần 11 giờ, dưới nhà truyền đến âm thanh mở cửa, là Tiêu Minh Châu vừa tăng ca từ công ty trở về. Cơm cũng đã ăn, sau khi vào nhà lập tức cởi áo khoác hỏi vú Phương: "Yểu Yểu ngủ rồi sao?"
Vú Phương cẩn thận tiếp nhận tây trang, nói đến Chúc Yểu bà lại đau lòng: "Đèn trong phòng còn sáng, chắc là còn đang làm bài tập... tiểu thư Yểu Yểu gần đây thật sự rất cố gắng."
Tiêu Minh Châu rất đau lòng. Cho dù là ở Đại Ngụy hay là ở hiện đại, con gái luôn đặc biệt ngoan ngoãn, cho dù là công chúa hoàng thất thì trên người cũng không hề có khí chất kiêu căng. Có đôi khi bà nghĩ, nếu con trai có thể ngoan ngoãn bằng một nửa con gái thì tốt rồi.
Khi Tiêu Minh Châu tiến vào phòng khách, thấy Chúc Tấn Ung đang nằm trên sô pha xem TV, dáng vẻ nom rất nhàn nhã.
Chúc Tấn Ung đương nhiên cũng chú ý Tiêu Minh Châu đã trở về, đôi mắt không nhìn thẳng bà mà chỉ dám trộm liếc mắt vài cái. Ông không chủ động nói chuyện với vợ, chỉ chờ bà mở miệng theo thói quen giáo huấn ông một chút, nhưng đợi trong chốc lát lại không thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng bà đi lên cầu thang.
Hừ. Chúc Tấn Ung nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, không vui ấn nút điều khiển từ xa.
Tiêu Minh Châu đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ gõ, thấy bên trong không có động tĩnh nên mở cửa đi vào. Vừa bước vào bà lập tức nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của con gái ghé vào trên bàn học.
Bà đi qua, ánh đèn chiếu lên gương mặt của con gái, lông mi an tĩnh khép lại, hô hấp đều đều, ngủ thật sâu. Ánh mắt dừng trên bàn tay cô, vẫn còn nắm bút thật chặt... Tiêu Minh Châu theo bản năng nhíu mày, sau đó cẩn thận lấy bút trong tay cô ra, mang cô lên giường, đắp chăn lên rồi nhẹ nhàng vén góc chăn.
Sau khi chăm chú nhìn một lúc lâu, Tiêu Minh Châu đi thu dọn vở bài tập trên bàn. Khi dọn đến mấy bài kiểm tra, thành tích tuy rằng không phải rất lý tưởng nhưng so với trước kia thì rõ ràng đã rất tiến bộ. Xếp lại bài kiểm tra, tay Tiêu Minh Châu dừng lại trên tập vở bìa mỏng, chuẩn bị duỗi tay khép lại, ánh mắt lại chợt sửng sốt.
Cầm lên lật xem.
Chữ viết trên vở ghi chú tinh tế lại không mất khí khái, rồng bay phượng múa, rất có phong phạm quý phái, chữ viết mạnh mẽ đĩnh đạc như vậy hiển nhiên không thuộc về con gái. Người nếu như chữ thì Tiêu Minh Châu rất tán thưởng, chỉ là, bà biết tính cách con gái bảo thủ, ở trường học thân nhất cũng chỉ có Tưởng Điềm Nha, cũng chưa nghe nói con gái có thân thiết với nam sinh nào.
Nuôi con gái chính là lo lắng như vậy…
Khép lại vở ghi chú, Tiêu Minh Châu nhìn di động lẳng lặng nằm trên bàn, nghĩ nghĩ, cầm lên, mở màn hình chính.
Trên màn hình hiển thị yêu cầu nhập mật mã.
Tiêu Minh Châu cầm di động, hai mắt chăm chú nhìn con gái đang ngủ ngon ở trên giường, nghĩ nghĩ lại buông di động xuống, tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng, cửa phòng khép lại.
Chúc Hằng có muốn trọ ở trường hay không còn phải xem tâm tình, ví dụ như hôm nay, tâm trạng tốt sẽ về nhà. Phương thức Chúc Hằng nhập học đặc thù, cho nên trường học phần lớn là mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không đi trêu chọc con gái hiệu trưởng Phùng thì cái gì cũng dễ nói chuyện.
Chúc Hằng bình thường ở nhà đều chơi game, lúc này khi Tiêu Minh Châu bước vào phòng lại kinh ngạc thấy hắn đang ghé vào bàn học.
Tiêu Minh Châu hoài nghi mình nhìn nhầm rồi, hơi sửng sốt.
Nhìn thấy Tiêu Minh Châu tiến vào, Chúc Hằng vui vẻ gọi một tiếng “Mẹ.” sau đó giơ lên cây bút trong tay, giọng điệu đặc biệt đắc ý, “Mẹ nhìn xem, bây giờ con trai của mẹ rất nghiêm túc đó.”
Tiêu Minh Châu biết hắn đang giả bộ nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói chuyện của Chúc Yểu cho hắn nghe. Chúc Hằng nghe xong đôi mắt đột nhiên trợn to, kinh ngạc nói: “Không thể nào… tên nào dám nhúng chàm em gái con.”
Cái danh ác bá của hắn ở trường không phải để không, nam sinh Hành Trung không ai dám đắc tội Chúc Hằng cho nên sinh hoạt ở trường của Chúc Yểu từ trước đến giờ vẫn luôn rất yên bình.
Tiêu Minh Châu không muốn bởi vì chuyện này mà phá hỏng tâm tình của con gái, vì thế bà nói: "Con mấy ngày này chú ý một chút là được, đừng nói cho Yểu Yểu biết."
Chắc Hằng nhanh nhẹn đồng ý. Ánh mắt của Tiêu Minh Châu lướt qua bàn học, Chúc Hằng chột dạ giấu tờ giấy ra sau vở.
Tiêu Minh Châu mắt sắc, trong nháy mắt kia bà rõ ràng thấy được một chữ "Phùng", ánh mắt trở nên nghiêm khắc, "Trong khoảng thời gian này con có còn quấn lấy con gái của hiệu trưởng Phùng hay không?"
Chúc Hằng khẩn trương đến nuốt nuốt nước miếng, cười cười nói: "Sao có thể chứ?" Lại nhỏ giọng nói một câu "Con gái xinh đẹp còn rất nhiều, ai coi trọng con mọt sách kia cơ chứ..."
...... Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Thời gian thể dục giữa giờ kết thúc, quầy ăn vặt bên kia đã có đầy người chen chúc.
Chúc Hằng ngồi xổm trên bồn cây dưới tàng cây, giày thể thao bằng da dẫm lên gạch men sứ trắng xanh. Từ khi chuyển thế đến hiện đại, Chúc Hằng đam mê nhuộm tóc, một tháng ba mươi ngày thì hắn phải đi tiệm nhuộm tóc đến vài lần, đến nỗi xanh đỏ tím vàng, một quả đầu bị hắn nhuộm thành bảy sắc cầu vồng, kết quả về nhà bị Chúc Tấn Ung đánh cho một trận tơi bời.
Trong khoảng thời gian này hắn đã không còn nhuộm tóc nữa, nhuộm hết cả đầu lại thành màu đen, chỉ là kiểu tóc bây giờ đơn giản lại soái khí, hơn nữa giá trị nhan sắc của hắn lại không tồi, nữ sinh đi ngang qua ngẫu nhiên cũng sẽ quay lại nhìn.
“Đại ca, anh xem kia có phải Phùng…”
Chúc Hằn trong miệng ngậm kẹo que vị dâu tây, không chờ đàn em mở miệng nói hết đã đưa mắt nhìn qua. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt tà khí, vẻ mặt cà lơ cà phất, nhìn qua thật vô lại. Hắn cứ như vậy rất có hứng thú nhìn chằm chằm cả buổi.
Nữ sinh bên cạnh hình như nói với cô cái gì đó, cô cảnh giác nhìn qua bên này, sau đó khẩn trương chạy mất.
“Đại ca, muốn đuổi theo không?”
Chúc Hằng giơ tay, môi mỏng hé ra, tiếp theo chậm rãi phun ra ba chữ: “Đuổi cái rắm.”
Chúc Yểu cùng Tưởng Điềm Nha đi ra từ quầy ăn vặt.
Nhìn thấy em gái, ánh mắt Chúc Hằng lập tức biến thành sủng nịch. Đứng lên, hai tay đút túi quần, nhìn thấy phía sau Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha còn có một nam sinh thanh tú bám theo…
Chúc Hằng thường ngày trốn học đánh nhau, ngay cả bạn cùng lớp cũng không biết mặt hết, càng đừng nói đến bạn của Chúc Yểu, hắn không khỏi nhăn mày lẩm bẩm: “Tên này là ai?”
Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, Chúc Hằng móc ra di động từ trong túi quần, giơ lên, “Tách” một tiếng chụp vào máy.
Đến đầu cầu thang số 4 của tầng ba, hắn tiện tay bắt lấy một nam sinh tra hỏi: “Ban mấy?”
Nam sinh này trông có vẻ khá thành thật, nhìn thấy người giữ mình là Chúc Hằng, lập tức lắp bắp trả lời: “Ban, ban 9.”
Thật đúng lúc. Chúc Hằng lôi cổ áo nam sinh kéo tới một góc. Biết Chúc Hằng chính là ác bá ở Hành Trung, mặt nam sinh lập tức bị dọa cho trắng bệch, khẩn trương nói: “Có, có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, chỉ muốn hỏi chú em một số vấn đề.” Chúc Hằng buông cổ áo nam sinh ra, người xưa có câu yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên hắn săn sóc thay nam sinh sửa lại cổ áo, sau đó lấy ra ảnh chụp trong điện thoại cho nam sinh xem, “Nam sinh này là ai, có phải hằng ngày hay đi gần em gái của tôi hay không?”
A? Nam sinh sửng sốt, vừa nghe hắn không có tới gậy sự với mình thì thân thể lập tức thả lỏng. Cúi đầu xem ảnh chụp rồi nghiêm túc trả lời: “Đây là học sinh mới chuyển trường của ban chúng tớ, tên là Đường Việt, nghe nói thành tích rất tốt, còn tham gia cuộc thi cờ vây cấp thành phố đạt được giải quán quân. Cùng Chúc Yểu… cùng Chúc Yểu thì… hình như là có quen biết từ trước, khá thân thiết.”
Chúc Hằng tức giận đến chửi bậy một câu, dáng vẻ thật giống như con mèo xù lông.
Nam sinh kia bị dọa đến thân thể run rẩy.
Chúc Hằng vỗ vỗ vai nam sinh trấn an: “Chú em đừng lo…” Sau đó ánh mắt hắn đột nhiên trở lên lạnh lùng, ý uy hiếp rất rõ ràng, “Những chuyện hôm nay tôi hỏi cậu, nếu cậu để cho em gái tôi biết được___”
“Cậu cứ, cứ yên tâm. Tớ sẽ không nói cái gì hết.”
Chúc Hằng cong môi cười, vừa lòng vỗ vỗ nam sinh: “Được rồi, trở về phòng học đi.”
…
Chúc Yểu cùng Tưởng Điềm Nha trở lại phòng học, đúng lúc gặp phải Nguyên Trạch đang đi ra, tầm mắt đụng chạm thoáng qua liền vội vàng thu lại, sau đó vội vàng trở về chỗ ngồi.
Tưởng Điềm Nha đuổi theo, ngồi ở bên cạnh cô, lặng lẽ nói: “Căn cứ theo kinh nghiệm thức đêm xem tiểu thuyết của tớ thì, bạn học mới cứ thân thiết với cậu như vậy, không quá ba ngày, lớp trưởng khẳng định sẽ kiềm chế không được, sau đó máu ghen mạnh mẽ bốc lên…”
“Ưm!”
Chúc Yểu bịt chặt miệng Tưởng Điềm Nha, không cho cô nói bậy. Giữ trong chốc lát mới buông ra, thúc giục nói: “Mau đi ôn tập.”
Trong WC nam, Trình Gia Úy cũng sốt ruột thay Nguyên Trạch: "Này, cậu không chú ý hay sao, bạn học mới kia luôn đi theo bạn cùng bàn của cậu, giống như một cái đuôi nhỏ, nắm được cơ hội liền bắt chuyện với bạn cùng bàn của cậu. Tớ hỏi cậu ___” Hắn cẩn thận đánh giá sắc mặt của Nguyên Trạch, nghi ngờ nói: “Cậu thật sự là một chút cũng không lo lắng sao?”
Ngày thường ở trong lớp cũng có nam sinh có ý với Chúc Yểu, các nam sinh cũng sẽ len lén nghị luận, cho nên ai có ý với ai, trong lòng mọi người đều biết rõ. Ví dụ như Triệu Khiêm Trác, cậu ta biểu hiện cũng rất rõ ràng, chỉ là các phương diện đều kém Nguyên Trạch rất nhiều, cũng không thể hiện rõ là đang theo đuổi Chúc Yểu, cho nên Trình Gia Úy tất nhiên cũng không lo lắng. Nhưng bạn học mới lại khác, cậu ta có làn da trắng nõn văn nhã, mới vừa chuyển tới đã có rất nhiều nữ sinh tới hỏi thăm, dáng vẻ trắng trẻo thanh tú của tên kia thoạt nhìn là loại hình nữ sinh rất yêu thích.
Chuông vào lớp vang lên, các nam sinh lục tục đi ra khỏi WC, rất nhanh WC đã vắng người. Lúc này tiếng nói của Trình Gia Úy lại trở lên đặc biệt rõ ràng: “Dù sao thì lời tớ muốn nói cũng chỉ có vậy thôi, chính cậu tự suy nghĩ đi.”
Sau khi Trình Gia Úy rời đi, Nguyên Trạch đứng ở bên trong trầm mặc một lát rồi mới đi ra ngoài, đến vòi nước rửa tay.
Đúng lúc Đường Việt cũng đang ở đây rửa bình nước. Xung quanh không có ai cho nên khi Nguyên Trạch đến cậu ta liếc mắt một cái đã chú ý tới. Cậu ta vừa rửa ly vừa nghiêng đầu trộm liếc anh một cái, tuy rằng đối phương so với cậu còn cao hơn một cái đầu nhưng trong lòng cậu lại không có một chút ý định lùi bước nào, đi thẳng vào vấn đề, chậm rãi nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, đã thích cô ấy…”
Tay Nguyên Trạch khựng lại.
Đường Việt lại tiếp tục nói: “Khi đó, tôi cảm thấy cô ấy giống như một tiểu tiên nữ. Tôi biết cậu cũng thích cô ấy…” Ánh mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm anh, từng câu từng chữ vang dội có lực “Tôi muốn cùng cậu cạnh tranh công bằng.”
Sắc mặt của Nguyên Trạch không hề gợn sóng, rũ lông mi, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, bàn tay với những khớp xương cân xứng bị nước chảy qua, ngón tay thon dài trắng nõn, rắn chắc có lực.
Sau đó anh chậm rãi đóng vòi nước lại, tiếng nước ngay lập tức biến mất.
Anh không nhìn hắn, chỉ nhếch môi, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “…Chỉ sợ là không công bằng được.”
------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Thái tử bạo chúa: Tên mặt trắng này dám nhúng chàm muội muội ta, xem ta có đánh chết hắn hay không!
Thái phó (để bút xuống, đưa cây gậy lên): Ủng hộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...