Chương 14: Thứ bảy
Sau lần thứ tư 'đối phương đang nhập' thì rốt cuộc cũng có một tin khoan thai mà đến: [Được nha.]
Anh vừa mới tắm rửa xong, mái tóc đen như mực, ngọn tóc ướt còn đang nhỏ nước, nhiệt khí chưa tan càng làm cho ngũ quan nhu hòa thêm mông lung. Nguyên Trạch chà lau tóc ướt, hai mắt nhìn chăm chú chữ trên màn hình, sau đó trả lời: [Chiều mai ba rưỡi ở trung tâm Longfor Paradise Walk*, có thể chứ?]
(*Một trung tâm thương mại ở Trùng Khánh)
Bên kia Wechat, khuôn mặt tiểu công chúa đã sớm đỏ tưng bừng, trong lồng ngực ôm thú nhồi bông lông xù, cả khuôn mặt gần như chôn hết vào trong đó, đôi mắt ngập nước long lanh lúc này đang vì vui mừng mà như muốn từ bên trong tràn ra. Khi nhận được Wechat của Nguyên Trạch, cô gần như không thể tin vào hai mắt mình.
Rõ ràng đã có hẹn trước, nhưng tại khoảnh khắc kia trong đầu cô lại tràn đầy hình ảnh ôn nhu tươi cười của thái phó, cứ như vậy không khống chế được tay mình, không chút do dự, một hơi đáp ứng.
Di dộng vẫn còn đang sáng, Tưởng Điềm Nha gửi đến một tin.
Chúc Yểu cả người ngốc ngốc, ngay cả hô hấp cũng không thông thuận. Cô như vậy thì ngày mai làm sao ở một mình cùng anh được đây? Nhưng mà... anh cũng chưa có nói là chỉ có hai bọn họ không phải sao? Chúc Yểu nhíu mày, không nghĩ tiếp nữa, thoát khỏi khung Wechat với Tưởng Điềm Nha liền chạy đến phòng giữ quần áo chọn quần áo ngày mai muốn mặc.
...... Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Longfor Paradise Walk là khu trung tâm thương mại nổi tiếng ở gần Hành Trung, là một nơi ẩm thực, mua sắm, giải trí lý tưởng, ở tầng chót có cả một cái rạp chiếu phim. Là mảnh đất phồn hoa, vừa lúc lại là cuối tuần cho nên trung tâm thương mại rất náo nhiệt, có rất nhiều cặp tình nhân cùng nhau đi dạo phố, các thiếu nữ trang điểm thật sạch sẽ xinh đẹp cùng bạn trai xách theo túi lớn túi nhỏ thắng lợi trở về.
Ở sau cửa vào của trung tâm thương mại có một chiếc gương treo tường thật lớn, Chúc Yểu nhìn cô gái nhỏ trong gương, ngây ngô kiều mỹ, đúng là thời kì thanh xuân đẹp nhất. Cô đã rất tỉ mỉ chọn ra một chiếc váy liền thân nhìn có vẻ không quá long trọng mà lại khá gọn gàng, cũng rất thích hợp với tuổi của cô.
Trước khi ra cửa cô đã soi mấy lần gương, cũng rất vừa lòng. Nhưng hiện tại sao cô lại cảm thấy chỗ nào cũng không ổn... Váy có phải là quá ngắn hay không? Màu này có phải làm chìm màu da hay không? Tóc mình hình như có chút rối.
Chúc Yểu nhịn không được sửa sang lại hai bên sườn tóc một chút, nhẹ nhàng vén ra sau tai làm lộ ra cần cổ trắng ngọc trơn bóng.
Cô đứng soi gương, có ba bốn nam sinh dáng vẻ cao trung đang nhìn về phía này.
Trong đó có một nam sinh mặc áo sơ mi kẻ carô, diện mạo tuấn tú bị bạn học xô đẩy mà đỏ mặt đi đến trước người Chúc Yểu, do dự mở ra di động, trên màn hình hiện ra khung mã QR của Wechat, cậu ta không dám nhìn Chúc Yểu, chỉ ấp úng nói: "Chào cậu, có thể, có thể kết bạn hay không?"
Nói xong, cậu ta lén giương mắt đánh giá cô.
Cô gái nhỏ làn da trắng nõn tinh tế đến không tì vết, không trang điểm, đôi mắt sáng bờ mi cong, tỏa sáng rực rỡ một vùng.
Mặt nam sinh nháy mắt càng thêm hồng.
Bạn bè của cậu ta còn ở phía sau ồn ào: "Mỹ nữ, người anh em này của bọn tớ học tập ưu tú, tuyệt đối không phải là người xấu, cậu cho cậu ấy kết bạn đi."
Nói thật, diện mạo nam sinh này cũng không tồi, hơn nữa dáng vẻ thẹn thùng còn rất đáng yêu. Nếu đổi lại là những nữ sinh khác khi được người khác chủ động đề nghị muốn làm bạn thì có lẽ đã sớm đỏ mặt. Chúc Yểu lại rất bình tĩnh, hơn nữa trước khi ra cửa Tiêu Minh Châu đã cố ý dặn dò cô, ở bên ngoài phải tránh tiếp xúc với người lạ.
Chúc Yểu nhìn nam sinh trước mặt liền nói: "Tớ có hẹn với bạn, không có thời gian."
Rất rõ ràng cô muốn cự tuyệt.
Nam sinh hơi thất vọng, chuẩn bị buông điện thoại xuống. Nhưng bạn bè của cậu ta lại không dễ dàng buông tha như vậy, bọn họ vây lại đây: "Đừng nha, thêm một cái bạn Wechat cũng không mất bao nhiêu thời gian, chấp nhận thêm bạn bè đi."
Nam sinh kia nhỏ giọng nói một câu: "Thôi bỏ đi."
Nam sinh muốn xin Wechat cũng không muốn miễn cưỡng con gái nhà người ta, chỉ là đơn thuần cảm thấy phiền phức. Lúc sau cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang lại gần, phảng phất như ý thức được cái gì, chờ đến khi cô nhìn qua thì liền thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Chỉ thấy anh giơ tay nhẹ nhàng đẩy ra nam sinh trước người cô, mặt mày lãnh đạm, nhìn không ra là cảm xúc gì.
Ánh mắt Chúc Yểu sáng lên, theo bản năng tiến một bước nhỏ về phía trước, kêu tên anh: "Nguyên Trạch."
Mấy nam sinh lúc nãy còn đang vây ở bên người Chúc Yểu khi thấy cô có bạn thì cũng biết ý, không tiếp tục dây dưa.
Dáng người Nguyên Trạch rất tốt, vai rộng eo thon, thân mặc áo sơ mi trắng thời thượng được ủi đến phẳng phiu, cắt may khéo léo làm cho cả người anh càng thêm ưu nhã ôn nhuận. Giọng điệu của anh rất ôn hòa, cúi đầu hỏi cô: "Có phải bị dọa rồi hay không?" Ý muốn nói mấy nam sinh kia.
Hai người dựa vào thật sự rất gần, cô lại là lần đầu tiên nhìn thấy anh ăn mặc như vậy, cho nên mặt có chút nóng, lắc lắc đầu nói: "Không có."
Chúc Yểu đi theo anh vào thang máy, vừa đúng lúc có một cái thang máy đang đi lên cho nên bọn họ chỉ phải chờ trong chốc lát. Cô không có kinh nghiệm đơn độc ở chung cùng người khác, cũng không biết nên nói cái gì, không khí hơi ngượng ngịu.
Chờ đến khi cửa thang máy mở ra, Chúc Yểu là người đầu tiên bước vào.
Không gian bên trong rất lớn, Chúc Yểu lúc đầu đứng ở giữa nhưng sau đó người tiến vào thang máy càng ngày càng nhiều nên cô bị xô tới một bên.
Từ thang máy nhìn ngắm bên ngoài qua lớp pha lê, đứng ở trong còn có thể rõ ràng cảm nhận được thang máy chậm rãi nâng lên, càng ngày càng cao. Trong nháy mắt kia, Chúc Yểu bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, theo bản năng bắt lấy cánh tay người trước mặt. Xúc cảm ấm áp từ ngón tay truyền đến, Chúc Yểu vừa định buông ra liền nghe thấy anh nói: “Nếu sợ thì nắm lấy tay tôi.”
Bàn tay chuẩn bị buông ra lại lần nữa nắm chặt. Trong thang máy chen chúc, cô lại được anh bảo vệ ở trong góc, không ai có thể chen đến chỗ cô.
Tới tầng cao nhất, Chúc Yểu đi theo anh cùng chọn phim.
Chọn xong phim, Nguyên Trạch đi qua chỗ xếp hàng chờ mua đồ uống cùng bắp rang bơ còn Chúc Yểu thì đứng tại chỗ chờ.
…… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Học sinh ban 9 đã tập hợp xong.
Trong thang máy, có một nam sinh hỏi Triệu Khiêm Trác: “Không phải cậu nói Chúc Yểu sẽ tới sao? Sao bỗng nhiên lại không tới?”
Tối hôm qua Chúc Yểu có cố ý gửi Wechat thông báo cho cậu ta, Triệu Khiêm Trác tuy rằng tiếc nuối nhưng cũng không miễn cưỡng cô. Cậu ta trả lời: “Chắc có lẽ tạm thời có chút việc. Nhưng mà không sao, lần sau nếu có cơ hội thì sẽ cùng nhau vui chơi.”
Hứa Du Du lẩm bẩm một câu: “Chúc Yểu không biết ca hát, tới cũng chỉ phá hư không khí, đến lúc đó sẽ có ai rảnh rỗi mà đi chăm sóc cô ta chứ.”
“Hứa Du Du cô sao lại thích nói bậy sau lưng người khác như vậy?” Tưởng Điềm Nha tức giận nói lại một câu.
Hôm nay Hứa Du Du mặc một chiếc váy liền thân phong cách châu Âu, một đôi giày da, còn trang điểm nhàn nhạt, vốn là nữ sinh cao trung ngây ngô nay lại trở nên thành thục không ít. Cô ta còn muốn tiếp tục nói lại lại nhìn thấy Wechat có tin nhắn mới, Hứa Du Du lập tức cao hứng nói: “Nói cho các cậu một tin tức tốt___ Chỉ Y vừa vặn cũng ở đây dạo phố, chờ lát nữa các người chính là có phúc nghe rồi.”
Lâm Chỉ Y.
Có nam sinh kìm nén không được: “Lần này đến đây thật là không uổng công, có thể được nghe hoa hậu giảng đường hát.”
Lâm Chỉ Y tới làm cho các nam sinh ban 9 lập tức xao động.
Hứa Du Du đắc ý dạt dào nhìn thoáng qua Tưởng Điềm Nha, giống như cô ta mới chính là người được hoan nghênh. Tưởng Điềm Nha khẽ hừ một tiếng.
Một đám người ban 9 đông ngùn ngùn bây giờ đang đứng ở cửa thang máy chờ Lâm Chỉ Y đi lên. Có nam sinh còn nghị luận xem hôm nay Lâm Chỉ Y sẽ mặc cái gì: “Tớ cảm thấy hoa hậu giảng đường mặc váy trắng là đẹp nhất, hơn nữa chân cậu ấy cũng dài.”
Tưởng Điềm Nha có chút không kiên nhẫn, nếu không phải đây là sinh nhật của Triệu Khiêm Trác thì cô cũng không muốn đi chung với Hứa Du Du, huống chi hiện tại còn nhiều thêm một cái Lâm Chỉ Y.
“Tới tới.”
Cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, một thân ảnh xinh đẹp liền xuất hiện trước mắt bọn họ. Người bên trong là Lâm Chỉ Y, trên khuôn mặt thanh tú mang theo mỉm cười nhàn nhạt, thân váy liền thân trắng thuần, nhìn qua vừa thanh thuần lại ôn nhu.
Cô ta ra khỏi thang máy, nói chuyện một cách nhẹ nhàng tế nhị, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, chờ thang máy thật lâu.”
Hứa Du Du lập tức ôm lấy cánh tay Lâm Chỉ Y, nét trang điểm của cô ta đứng cạnh Lâm Chỉ Y chỉ càng làm cho Lâm Chỉ Y càng thêm thanh thủy xuất phù dung. Cô ta cúi đầu nhìn nhìn chân váy của Lâm Chỉ Y, giọng điệu rất khoa trương; “Chỉ Y, chiếc váy này của cậu thật xinh đẹp, xem kiểu dáng này, nhất định là rất đắt.”
“Không có.” Lâm Chỉ Y nói, “Cũng chỉ có một hai ngàn, rất hợp ý.”
Đối với học sinh cao trung thì chiếc váy một hai ngàn không thể nói là hợp túi tiền được, nhưng khi nghe giọng điệu của Lâm Chỉ Y thì lại cảm thấy nó một chút cũng không đắt.
Có Lâm Chỉ Y ở cạnh, các nam sinh lập tức nhao nhao hẳn lên. Tuy nói là bạn học cùng lớp nhưng ở trong trường học thì chỉ được mặc đồng phục, làm sao có thể so với loại váy trắng phiêu mỹ hiện tại. Triệu Khiêm Trác nhìn Lâm Chỉ Y, không thể phủ nhận, quả thật là xinh đẹp, nhưng cậu ta lại cảm thấy dáng vẻ mặc đồng phục kia vẫn đẹp hơn, cho nên trong mắt không có quá nhiều kinh diễm.
Hắn vỗ vỗ tay, gân cổ lên nói: “Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ thì liền đi tìm phòng đi.”
Đám người chen chúc đi theo Triệu Khiêm Trác cùng nhau đi vào.
Muốn đi KTV thì phải đi qua rạp chiếu phim. Bên ngoài rạp chiếu phim có rất nhiều người ngồi chờ phim chiếu, không biết là ai chú ý tới trước, thân ảnh nho nhỏ dựa vào bàn nhỏ bên kia, điềm tĩnh mà nhu mỹ.
Nam sinh đi bên ngoài theo bản năng nhìn nhiều thêm một cái, không cẩn thận nhìn đến ngây người, chờ đến khi thấy rõ được sườn mặt nữ sinh kia mới giật mình hô một tiếng: “Kia… Kia không phải là Chúc Yểu hay sao?”
Tất cả học sinh ban 9 đều nhìn qua___
“Cái gì mà Chúc Yểu? Đây rõ ràng là một tiểu tiên nữ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...