Chương 11: Tỳ bà
Người nói là một nữ sinh hằng ngày có quan hệ rất tốt với bọn Lâm Chỉ Y, đều xem thường Chúc Yểu. Hứa Du Du đứng lên, chủ động nói: “Được đó, tớ giúp cậu đi mượn.”
Chúc Yểu hẳn sẽ không nghĩ tới trong kho nhạc cụ của trường học lại thật sự có đàn tỳ bà.
Cũng có nhiều người không tán thành ý kiến này, tỷ như những người học cùng sơ trung với Chúc Yểu. Thành tích của Chúc Yểu tuy rất kém nhưng cũng không gây trở ngại đến người khác, nếu như bọn họ bởi vì vậy mà không thích cô, làm cô khó xử thì thật sự có chút quá phận.
Có người nhịn không được nói tốt cho Chúc Yểu: “Tớ thấy hay là thôi đi. Một tiết không có bao nhiêu thời gian, bây giờ mà đi mượn nhạc cụ thì thật phiền toái.”
Bọn họ cảm thấy Chúc Yểu chỉ do nóng nảy nên mới nói dối như vậy. Dù sao cũng chỉ là sĩ diện của con gái.
Hứa Du Du không nghe, kêu nữ sinh có quan hệ tốt với mình cùng đến tầng 3 mượn tỳ bà.
Không khí trong lớp ngưng trọng lại, trên mặt Lâm Chỉ Y treo ý cười nhàn nhạt, nói với Triệu Thiến Đình: “Nếu chờ như vậy thì cũng rất nhàm chán, hay là tớ đàn một khúc nha.”
Triệu Thiến Đình đương nhiên vô cùng cảm kích.
Lâm Chỉ Y cúi đầu, mỉm cười đàn một khúc nhẹ nhàng. Chờ đến khi đàn xong một khúc Hứa Du Du mới mang đàn về.
Cô ta lấy một loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn Chúc Yểu: “Đại tiểu thư, tỳ bà đã mượn tới cho cậu rồi…” Sợ cô lại chơi xấu, “Cậu cũng đừng có nói là tỳ bà này không được, phải là chế tác theo yêu cầu mới có thể xứng với thân phận của cậu nha?”
Chúc Yểu đương nhiên nghe được trào phúng trong lời cô ta, đứng lên, lấy ra tỳ bà trong hộp.
Chủ trì Triệu Thiến Đình nhìn cô một dáng vẻ như thực sự muốn đàn, đành phải dọn đi một hàng ghế dựa ở bên cạnh, kê một chiếc ra giữa.
Chúc Yểu chậm rãi ngồi xuống, không có nửa phần ý tứ lâm trận lùi bước.
Trình Gia Úy ngồi bên cạnh Nguyên Trạch nhìn thiếu nữ thanh lệ ôm tỳ bà, nghiêng đầu nói: “Không thể không nói, Chúc Yểu lớn lên thật xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, cười rộ lên còn rất ngọt ngào. Tựa như bây giờ, có lẽ chính là ‘tỳ bà che nửa mặt hoa’ trong truyền thuyết nhỉ? Nếu còn mặc thêm cổ trang thì quả thực chính là một tiểu thư được nuôi trong khuê các xuyên đến từ cổ đại.”
Ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên người cô gái nhỏ kia, Nguyên Trạch không nói gì.
Nhưng mà ___
Trình Gia Úy thực sự lo lắng thay Chúc Yểu: “Nếu cậu ấy không đàn được thì thật sự rất mất mặt đó.”
Quả nhiên, thấy cô gái nhỏ giơ tay gảy gảy vài dây đàn, tiếng tỳ bà có chút chói tai.
Hứa Du Du “Phụt” một tiếng cười lớn. Cô ta đã sớm biết Chúc Yểu vốn đã không biết đàn.
Chuẩn bị cười nhạo một phen thì lại thấy vẻ mặt của thiếu nữ nhàn nhạt, tiếp tục gảy dây đàn, sau đó, âm thanh dễ nghe theo từng ngón tay uyển chuyển bay ra.
Toàn trường yên tĩnh.
Chỉ có Trình Gia Úy kinh ngạc thốt lên một câu: “Trời ạ! Cậu ấy thực sự biết đàn sao?”
Cô đàn chính là một khúc 《Trăng lên》, khúc này miêu tả quá trình từ lúc trăng lên đến khi trăng lặn.
Ban đầu âm sắc trong trẻo linh hoạt kỳ ảo, sau đó dần dần là uyển chuyển triền miên.
Cô gái nhỏ ôm tỳ bà, ngón tay trắng như ngọc, mười ngón nhỏ dài, thần thái theo làn điệu cũng dần cao lên, lông mi khép hờ, hơi hơi rung động, giữa hai chân mày toát ra vài phần mị hoặc dịu dàng, âm cuối tỳ bà kéo thật dài. Tiếng nhạc thong thả bắt đầu nhanh dần, đảo mắt một cái tiếng đàn mỹ nhân đã bắt đầu trở nên lưu loát rõ ràng, âm điệu vốn dĩ đã tuyệt đẹp kiều diễm nay lại trở lên bao la hùng vĩ.
Cuối cùng trăng chìm vào đáy biển, một mảnh yên tĩnh. Tiếng nhạc đột nhiên im bặt.
Cô gái nhỏ hơi rũ sườn mặt, tú lệ mà đoan trang, phảng phất như một bức họa bóng dáng cung nữ an tĩnh không cử động.
Tưởng Điềm Nha dường như nhìn đến ngây người: “Yểu Yểu thật là lợi hại.”
Mà vừa rồi khi các bạn học nghe Chúc Yểu tấu đàn, mặt mũi Hứa Du Du đã trắng bệch. Chờ đến khi một khúc này kết thúc, cô ta càng một câu cũng không nói lên lời.
Chúc Yểu… thế mà lại thật sự biết đàn!
Lâm Chỉ Y yên lặng ngồi trước dương cầm, một khúc tỳ bà kia của Chúc Yểu, cô ta nghe được từ đầu đến đuôi. Loại trình độ này, tuyệt đối không phải người mới học, rõ ràng là đã luyện tập từ nhỏ. Nhưng thoạt nhìn Chúc Yểu không phải kiểu người như vậy.
Không đúng… trước kia hoàn toàn không giống, chính là hiện tại, cử chỉ của Chúc Yểu khi đàn tỳ bà, ánh mắt bình tĩnh tràn ngập tự tin. Hoàn toàn khác biệt với Chúc Yểu lúc vừa khai giảng.
Cô ta đã sớm cảm thấy Chúc Yểu thay đổi.
Nhưng lại không ngờ tới, cô thay đổi lớn như vậy. Hay là… lúc trước Chúc Yểu cố tình giấu giếm thực lực.
“Không nghĩ tới bạn học Chúc Yểu thâm tàng bất lộ, tài nghệ tỳ bà quả thực rất tuyệt!”
“Tớ cảm thấy cậu ấy và Lâm Chỉ Y cũng có thể xưng là song bích của ban 9 đó.”
Cái người vẫn luôn bị bạn học cười nhạo là học sinh dốt nay đột nhiên lại được xếp ngang hàng với mình, trong lòng Lâm Chỉ Y đương nhiên không vui, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài mặt.
Chúc Yểu vốn không chú ý nghe bọn họ nói chuyện. Nếu nói trước khi đàn trong lòng cô còn vì Hứa Du Du mà không thoải mái thì lúc sau khi đàn xong, cô đã hoàn toàn không còn để trong lòng.
Nhịn không được, nhìn về phía Nguyên Trạch.
Đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người đụng vào nhau. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt anh dừng trên người cô, hết sức ôn hòa.
Cô đàn tỳ bà rất tốt, phụ hoàng mẫu hậu và huynh trưởng đều khen không dứt miệng. Chỉ là cô là công chúa cao quý, chỉ có yến tiệc gia đình hoàng thất, khi mà có ít người thì mới có thể nghe được một khúc của cô. Văn võ bá quan tuyệt đối không có khả năng nghe cô hiến nhạc.
Cô vẫn luôn muốn đàn cho thái phó nghe, muốn người mình luôn ngưỡng mộ phát hiện ra mặt tốt của mình.
Vậy mà vẫn luôn không cơ hội.
Nhưng lúc này… Chúc Yểu cong cong môi.
Khi nhìn về phía thái phó, ánh mắt hàm chứa tự tin nháy mắt đã không thấy. Cô rũ mí mắt, gò má nổi lên một vệt đỏ ửng.
Vừa rồi cô hẳn có thể đàn tốt hơn.
Khi Chúc Yểu biểu diễn xong, Trình Gia Úy vỗ tay thật vang, ánh mắt kích động lại kinh ngạc, dùng khuỷu tay đụng đụng Nguyên Trạch: “Bạn cùng bàn này của cậu thật là sáng đến chói mắt người ta.”
Chờ đến khi Chúc Yểu xuống dưới, Hứa Du Du đã sớm á khẩu nhưng lại không nhịn được nói một câu âm dương quái khí: “Chúc Yểu, cô giấu thật giỏi.”
Không nghĩ tới cô gái ngày thường nhát gan mềm yếu lại có tâm cơ sâu như vậy.
Lời của Hứa Du Du rơi xuống, Chúc Yểu vừa mới đi xuống còn chưa kịp nói chuyện thì Nguyên Trạch đã đứng lên. Nhìn cô ta một cái, tiếng nói của anh rất lạnh: “Hứa Du Du, xin lỗi Chúc Yểu đi.”
“Tớ…” Sắc mặt Hứa Du Du càng thêm khó coi.
Nhớ lại thái độ vừa rồi của Hứa Du Du, quả thật có hơi quá đáng. Kỳ thật bình thường cũng có người ngẫu nhiên làm khó Chúc Yểu, nhưng đó đều là những việc rất nhỏ cho nên các bạn học không chú ý tới, tự nhiên sẽ không có người nghĩ muốn giúp cô.
Nhưng bây giờ, Hứa Du Du cố tình muốn làm Chúc Yểu mất mặt, từ đầu tới cuối tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Lớp trưởng như thế nào lại…
Kỹ thuật đàn tỳ bà của Chúc Yểu rất tinh vi, Triệu Thiến Đình xem như nhẹ nhàng thở ra, vừa nghe Nguyên Trạch mở miệng, trong nháy mắt lại sửng sốt.
Các bạn học đang cảm thấy mâu thuẫn, những chuyện khác đa phần đều là chuyện lớn biến chuyện nhỏ, chuyện nhỏ biến không có, nếu lớp trưởng không đề cập tới thì Hứa Du Du này cũng coi là tự vả miệng mình.
Đã tự bê đá đập chân mình thì chuyện này cũng cho qua đi.
Nhưng bây giờ, lớp trưởng luôn không để ý đến chuyện bên ngoài thế nhưng lại chủ động ra mặt vì Chúc Yểu.
Muốn khuyên can một chút nhưng lời nói vừa tới bên miệng lại thấy vẻ mặt của lớp trưởng làm cho Triệu Thiến Đình một câu cũng không dám nói.
Bình thường luôn xa cách lạnh nhạt, hơn nữa diện mạo cùng khí chất lại hoàn mỹ như vậy, chỉ cảm thấy anh giống như một quý công tử, không chút quê mùa.
Hiện giờ… thì ra Nguyên Trạch cũng có lúc sẽ tức giận. Tuy rằng trên mặt không có biểu hiện gì, vẫn lãnh đạm như cũ nhưng trên người lại phát ra khí thế không giống với bình thường.
Không ai dám nói đỡ cho Hứa Du Du.
Bao gồm cả bạn tốt nhất ngày thường là Lâm Chỉ Y.
Hứa Du Du cắn môi, hiển nhiên đã bị dọa rồi, nước mắt rất nhanh liền rơi xuống. Nữ sinh nào khóc nhìn qua cũng đều rất nhu nhược. Lúc này cô ta thật khác với dáng vẻ hùng hổ dọa người vừa rồi.
Biết sẽ không có ai giúp mình, cô ta há miệng thở dốc, giọng nức nở nói: "Chúc, Chúc Yểu..." Dừng một chút lại tiếp tục nói từng chữ, "Thật xin lỗi."
Chúc Yểu đảo đảo đôi mắt to, nhìn Nguyên Trạch bên cạnh rồi lại nhìn Hứa Du Du đã khóc đến rối tinh rối mù ở trước mặt.
Cô gật gật đầu, đáp lại một câu: "... Ừm."
Triệu Thiến Đình cảm thấy chuyện này cũng nên dừng ở đây nên liền nói với Hứa Du Du: "Hứa Du Du cậu đi trả tỳ bà đi." Cũng coi như là cho cô ta bậc thang bước xuống, để cô ta yên lặng đi ra ngoài.
...... Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Hoạt động lớp kết thúc, các bạn học đều đã đeo cặp sách về nhà, nhưng Chúc Yểu còn phải ở lại trực nhật.
Trở lại phòng học, Tưởng Điềm Nha đặc biệt vui vẻ, thu thập sách vở bài tập bỏ vào cặp sách, càng nghĩ càng thấy buồn cười, nhịn không được dừng lại nói: "Hứa Du Du thật đúng là mất mặt, trộm gà không được còn mất nắm thóc, cậu xem dáng vẻ của cô ta vừa rồi..."
Nói xong còn run run bả vai làm bộ nức nở, học theo dáng vẻ Hứa Du Du khóc.
Chúc Yểu xả một chậu nước, giặt giẻ lau rồi lau bảng. Trước tiên lau khô phía dưới sau đó mới lại lau phía trên.
Chúc Yểu nhón mũi chân, với tay đến nơi cao kia.
Thế nhưng, với không tới...
Cổ Chúc Yểu đã có chút mỏi, định đi lấy ghế kê.
Lúc này, từ phía sau có một cánh tay vươn tới lấy đi giẻ lau từ tay cô.
Chúc Yểu xoay người nhìn phía sau. Anh mở miệng, giọng nói ôn hòa trong trẻo nói: "Tôi giúp cậu."
Rất nhanh anh đã lau lên sát mép bảng phía trên cách đầu cô một mảng lớn, rất nhẹ nhàng. Chúc Yểu ngốc ngốc đứng ở bên cạnh nhìn anh lau bảng: "Hôm nay... cảm ơn cậu."
Tưởng Điềm Nha thu dọn xong sách vở liền nhìn thấy hai thân ảnh trước bảng đen kia. Ánh mắt hề hề như tên trộm, sau đó ngồi ở trên bàn, hướng về phía hai người Nguyên Trạch nói: "Lớp trưởng, cậu thật tốt với Chúc Yểu, có bạn cùng bàn như vậy thật làm người ta hâm mộ đến chết. Lớp trưởng, tớ cũng muốn làm bạn cùng bạn với cậu nha..."
Nếu là trước kia thì cô làm sao dám chọc ghẹo vị nam thần cao lãnh của Hành Trung này, nhưng mà bây giờ cô lại cảm thấy lớp trưởng không còn vô tình như vậy.
Tiểu công chúa không nghe ra lời Tưởng Điềm Nha chỉ là vui đùa, dẩu miệng, nhỏ giọng nói một câu: "... Không được."
Cánh tay đang lau bảng lập tức dừng lại, Nguyên Trạch cúi đầu, ánh mắt dừng trên mặt tiểu công chúa. Cô gái nhỏ dáng vẻ phụng phịu, giống như có ai muốn cướp đồ vật gì đó của cô vậy.
Anh bỗng nhiên cong môi một chút, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Vì sao lại không được?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...